Hạnh phúc của em hãy để thời gian lo, em chỉ cần quên anh thôi
2020-04-18 01:30
Tác giả:
Quỳnh An
blogradio.vn - Em ơi, cuộc sống này đâu phải vô hạn, thời gian hay cuộc đời đâu có chờ đợi ai bao giờ đâu em. Tuổi xuân qua rất nhanh, em định chờ đợi đến bao giờ, chẳng lẽ em định dùng cả thanh xuân của mình chỉ để dành cho công việc, chỉ để cố lấp đầy tổn thương?
***
Tại sao sau khi bị tổn thương một lần trong tình yêu thì người ta lại khó mở lòng một lần nữa đến thế? Em bắt đầu lao vào guồng quay công việc để cố gắng lấp đi những nỗi buồn trong thâm tâm. Em đang sợ hãi phải không? Em sợ nếu em mở lòng một lần nữa thì lại có người không trân trọng em, bước vào cuộc sống của em rồi lại ra đi nhanh chóng mà không chút luyến tiếc. Em sợ rồi mình lại tự mình tổn thương mình lần nữa. Em đã rất cố gắng để lấp đầy những thương tổn mà em từng trải qua, cố quên đi những kỉ niệm đẹp từng có để hướng đến một tương lai khác. Và em lại chưa từng có ý định mở lòng thêm một lần nữa.
Nhưng em ơi, cuộc sống này đâu phải vô hạn, thời gian hay cuộc đời đâu có chờ đợi ai bao giờ đâu em. Tuổi xuân qua rất nhanh, em định chờ đợi đến bao giờ, chẳng lẽ em định dùng cả thanh xuân của mình chỉ để dành cho công việc, chỉ để cố lấp đầy tổn thương? Đó liệu có phải cách hay không em? Em đang lãng phí khoảng thời gian quý báu nhất trong cuộc đời mỗi con người, em biết không? “Em ơi, có bao nhiêu, 60 năm cuộc đời”.
Có phải không khi em cho rằng ai cũng như nhau, ai rồi cuối cùng cũng làm tổn thương em chăng? Không, hoàn toàn không phải như thế! Em vấp ngã một lần trong tình yêu, em sợ hãi, em không dám bước tiếp vì sợ sẽ vấp ngã lần nữa. Nhưng nếu em không bước tiếp thì có khác nào em chỉ là một cỗ máy không hồn, không cảm xúc. Mạnh mẽ lên em, mạnh mẽ bước tiếp đi em. Hãy sống mãnh liệt trong từng giây từng phút trong cuộc đời để sau này nhìn lại em không còn gì hối tiếc. Chắc chắn trong cuộc đời này có người vẫn đang chờ em, chờ em mở lòng để em hạnh phúc.
Người đầu tiên bỏ em mà đi không phải vì em không tốt mà là do anh ta chưa đủ tốt để yêu em. Anh ta đi để có một người tốt hơn, yêu em hơn đến và mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho em. Người ấy sẽ xoa dịu những nỗi buồn mà em đã từng trải qua, người ấy sẽ lấp đầy những tổn thương mà em đã phải chịu đựng. Đây mới chính là cách để em quên đi những kí ức cũ chứ không phải lao đầu vào công việc hay luôn khiến cho mình bận rộn, mặc cho tuổi xuân trôi qua một cách vô nghĩa.
Nhưng nếu em không chịu mở lòng thì đâu ai có thể bước vào, đâu ai có thể giúp em thoát khỏi những ám ảnh, những nỗi đau. Vấp ngã đau là thế nhưng nó cũng mang lại cho em thật nhiều bài học mà, phải không? Nhưng không vấp ngã thì sao có được hạnh phúc em ơi, vấp ngã một lần mà em đã không muốn bước tiếp thì sao có được hạnh phúc đang chờ ở cuối con đường? Hãy cứ tin vào tình yêu một lần nữa nhé, nếu yêu lần hai thì vẫn hãy cứ mãnh liệt như lần đầu tiên vì tình yêu bao giờ cũng đòi hỏi khao khát giao cảm, vừa rất mực trần thế vừa hết sức cao thượng. Em có quyền giữ lại cho mình một phần tình cảm của mình để rồi khi nào em hoàn toàn tin tưởng người ấy thì hãy trao hết trọn vẹn tình cảm của em. Đừng gục ngã trong tình yêu, hãy cứ bước đi rồi em sẽ tìm được hạnh phúc .
© Quỳnh An – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Nếu đó là tình yêu sai trái, hãy buông bỏ đi
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?
Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi
Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…
Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.