Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ngày tôi chạm vào vùng ký ức

2025-12-02 15:10

Tác giả:


blogradio.vn - Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.

***

Tôi tỉnh dậy khi nắng sớm vừa lách qua khe cửa sổ, rơi thành những vệt vàng nhạt trên chiếc chăn bông cũ kỹ. Cảm giác đầu tiên là lạ. Không có tiếng thông báo tin nhắn, không có âm thanh điều hòa, chỉ có tiếng chim ríu rít trên mái ngói và hơi sương còn đọng lại đâu đó trên bậu cửa. Tôi xoay người, định với lấy điện thoại. Nhưng bàn tay chỉ chạm phải một cuốn tập bìa xanh, nắp bút mực Thiên Long và vài mẩu giấy nhỏ viết nguệch ngoạc. Trên bàn, chiếc đèn học bằng nhựa màu ngà nghiêng một bên. Căn phòng quen thuộc — nhưng không phải là căn phòng tôi đang sống ở hiện tại. Tôi nhận ra điều đó chậm rãi, từng chút một. Trên tường treo tấm lịch có hình cô ca sĩ mà tôi nhớ mình từng rất thích hồi cấp hai, phía dưới là dòng chữ “Tháng 3 – 1998”. Tôi khựng lại. Không thể nào. Tôi đưa tay lên trán, lòng quay cuồng. Mọi thứ vẫn y nguyên như hai mươi năm trước: cái bàn học chật ních sách giáo khoa, cái quạt con cóc màu xanh rêu, tấm rèm cửa mẹ may từ vải dư. Thậm chí, mùi dầu gió phảng phất trong không khí cũng khiến tôi thấy sống mũi cay cay. Tôi bật dậy, bước ra hành lang. Cánh cửa gỗ mở ra, hắt vào mùi nắng sớm và mùi khói bếp từ những nhà xung quanh. Con hẻm nhỏ trước nhà lấp loáng ánh nắng, đường đất đỏ lấm tấm đá sỏi, hai bên là hàng rào chè tàu mọc xiên vẹo. Xa xa, có tiếng rao “Bánh mì nóng đây!”, tiếng xe đạp lọc cọc, và cả tiếng loa phường vang đều, méo méo: “Hôm nay là ngày mùng tám tháng ba năm một ngàn chín trăm chín mươi tám…” Tôi đứng im, tim đập chậm lại. Không còn nghi ngờ gì nữa — tôi đã trở về quá khứ.

Bất chợt, giọng mẹ gọi vọng ra từ gian bếp: “Long ơi, con dậy chưa? Mẹ chiên trứng nghe, chạy đi mua giùm mẹ can dầu!” Giọng nói ấy… rõ ràng, trẻ trung, mang chút hối thúc nhưng cũng dịu dàng đến khó tả. Lần cuối cùng tôi nghe mẹ gọi như thế, có lẽ là gần hai mươi năm về trước, trong căn nhà nhỏ này, khi tôi còn đang loay hoay buộc dây giày đi học. Tôi đi xuống cầu thang. Mỗi bậc gỗ kêu kẽo kẹt, mỗi tiếng động như đánh thức trong tôi một tầng ký ức đã bị bụi thời gian phủ mờ. Ở góc bếp, mẹ đang cắm cúi cắt hành. Mái tóc đen dài được búi gọn sau gáy, làn da còn rám nắng, dáng người nhanh nhẹn. Chiếc áo bà ba hoa tím cũ mà mẹ hay mặc khi nấu ăn vẫn còn nguyên. Tôi đứng nhìn một lúc lâu, lặng người. Không phải vì cảnh tượng lạ lẫm, mà vì nó quen đến nao lòng. Mẹ quay lại, bắt gặp ánh mắt tôi, cười nhẹ: “Sao con nhìn mẹ dữ vậy? Tối qua học khuya hả?” Tôi cúi mặt cố dấu cảm xúc, vừa quay bước đi vừa lí nhí trả lời “Dạ, con dậy rồi… để con đi mua dầu ăn cho mẹ.” Mẹ bật cười, gọi với theo: “Ờ, nhớ lấy tiền trên kệ đó. Đừng có quên như hôm bữa nghe chưa!”

Tôi bước xuống con đường đất đỏ, từng hạt bụi bay lên trong nắng sớm, lấp lánh như những mảnh vàng nhỏ li ti. Hai bên đường, hàng rào chè tàu xiêu vẹo, xen lẫn vài bụi sim tím mọc hoang, và những gốc cà phê già với lá xanh đậm phủ bóng mát. Mùi đất đỏ, lá khô, và hương cà phê phảng phất trong không khí, khiến tôi vừa muốn hít thật sâu vừa sợ rằng nếu hít nhiều quá, ký ức sẽ trào ra đầy ngực và tôi không kìm được cảm xúc. Xa xa, tiếng rao “Bánh mì nóng đây!” vẫn đều đều, xen lẫn tiếng xe đạp lọc cọc và tiếng loa phường thông báo: “Hôm nay là ngày mùng tám tháng ba năm một ngàn chín trăm chín mươi tám…”

Tôi đi lại trên con đường đất đỏ quen thuộc — con đường mà ngày bé tôi từng tưởng là dài vô tận. Gió sớm tháng Ba lùa qua những hàng cà phê đang mùa trổ hoa, mùi hương ngai ngái, ngọt dịu mà cứ làm người ta phải ngẩn ngơ. Những bông hoa trắng li ti rung rinh trên cành, như ai đó đã vụng về rắc đường lên màu xanh của lá. Tôi vừa đi vừa đưa tay vốc một nắm đất lên, đất đỏ trơn và dính, mang theo cả mùi nắng cũ, mùi của một thời thơ ấu chưa kịp xa.
“Nhớ mua dầu ăn nghe con,” tiếng mẹ như còn vang bên tai. Tôi bật cười, nghĩ mình đúng là có tuổi thật rồi — hồi nhỏ, nghe mẹ dặn gì là chỉ muốn làm cho nhanh để được chạy ra đường chơi. Còn giờ đây, trên con đường ấy, lại cứ chậm rãi mà bước, như sợ thời gian đi nhanh quá, sợ những gì cũ kỹ này tan biến mất.

Đi ngang quán cà phê đầu xóm, tôi thấy chú Tư đang mở cửa. Quán nhỏ, chỉ có dăm ba bộ bàn ghế gỗ, cái máy xay cà phê kêu rì rì. Mùi cà phê rang lan ra khắp xóm, hòa vào mùi hoa cà phê ngoài đồng, tạo thành thứ hương vị đặc trưng mà đi xa mấy cũng khó quên. Tôi nhớ hồi đó, mỗi lần chạy qua đây, tụi con nít chúng tôi cứ đứng tần ngần ngoài cửa, ngửi hương cà phê mà tưởng như đó là mùi của người lớn — cái gì đó xa xôi và bí ẩn lắm. Chú Tư thấy là lại cười: “Tụi nhỏ, lớn rồi tha hồ mà uống, giờ ráng học đi.” Thế mà bây giờ, khi tôi đã lớn thật, lại chẳng thấy cà phê ngon như ngày xưa. Có lẽ vì cà phê bây giờ thiếu đi tiếng cười của bạn bè, thiếu đi những buổi sáng trốn mẹ chạy rong ngoài phố nhỏ.

Đi thêm một đoạn là gặp lũ bạn cũ. Tôi nhận ra chúng qua dáng chạy, qua tiếng gọi í ới và mùi bụi đất tung lên mỗi lần chân ai đó đạp mạnh. Lũ bạn ấy giờ cũng đã đi đâu mất, chỉ còn trong ký ức. Ngày ấy, chúng tôi chơi đủ trò — nhảy lò cò, đánh bi, bắn chun, làm “siêu nhân” cứu thế giới giữa bãi đất trống. Tôi là đứa hay nhường nhịn nhất trong đám, chẳng phải vì hiền lành gì, mà vì tôi sợ bạn bè giận. Tôi để ý đến từng nét mặt, từng cái nhăn mày của tụi nó, chỉ mong ai cũng vui. Nhưng trẻ con mà — giận nhanh, quên cũng nhanh. Có khi vừa tranh bi với thằng Tâm, nó tức khóc, tôi luống cuống dỗ mãi, vậy mà lát sau nó lại rủ tôi đi bắt cào cào. Lúc ấy tôi mới hiểu, hóa ra lòng người ta, nhất là trẻ con, giống như mưa rào mùa hạ — đến nhanh, tạnh cũng nhanh, chỉ còn lại mùi đất sau cơn mưa, vừa tươi vừa yên. Cũng ngày hôm đó, tôi nhớ mình đang chơi đánh bi, cúi rạp người xuống, mắt dán vào hòn bi ve xanh biếc như giọt nước. Tôi ngắm nghía thật kỹ, lấy đà, rồi búng mạnh. Hòn bi lăn một vòng rồi chạm nhẹ vào bi của thằng Phong. Tôi thắng! Tụi nó la ó, còn tôi cười đến chảy nước mắt. Trong khoảnh khắc ấy, tôi không nghĩ đến gì khác ngoài tiếng cười vang vọng giữa khoảng đất trống, giữa nắng vàng rát vai. Đó là lần hiếm hoi tôi quên mất việc phải làm người “không làm ai buồn”. Và cũng là lần cuối cùng tôi nhớ rõ cảm giác của niềm vui trọn vẹn đến vậy.

Chợt, tiếng chuông xe mini vang lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Chị Thảo hàng xóm đi ngang, tóc tết hai bên, áo sơ mi trắng tinh, váy denim cũ. Chị hơn tôi vài tuổi, học ở trường lớn trên phố. Mỗi lần nghỉ học về, chị thường đi qua con đường này, chào tôi bằng một nụ cười mà đến giờ vẫn chưa ai có thể bắt chước được. Ngày ấy, tôi không hiểu vì sao tim mình cứ đập mạnh mỗi lần thấy chị, chỉ biết là muốn chị khen, muốn chị nhớ tên. Chị mặc chiếc áo trắng, tóc thắt bím, bước đi chậm rãi như thể sợ làm gãy những tia nắng đang đậu trên vai. Tôi đứng ngẩn ra, tay vẫn cầm hòn bi, miệng chưa kịp nói gì thì chị đã đi khuất sau hàng cà phê. Có lẽ chính từ giây phút ấy, tôi bắt đầu biết đến một thứ cảm xúc khác với tình bạn — mơ hồ, dịu dàng, và khó gọi tên.

Tôi cứ đứng mãi ở đó, lòng lẫn lộn giữa vui và ngượng, cho đến khi nghe tiếng mẹ vọng lại từ xa: “Thằng Lâm, đi mua dầu ăn chưa đó con?”
Tôi giật mình. À, phải rồi — nhiệm vụ mua dầu ăn! Tôi cắm đầu chạy về phía chợ, vội đến nỗi quên cả mấy viên bi vẫn nằm trong túi quần. Nắng chiều nghiêng xuống con phố nhỏ, những mái nhà lợp tôn hắt ánh sáng lấp lánh. Tôi vừa chạy vừa nghĩ, có khi nào mình đang lớn dần lên mà không hay. Cái cảm giác vừa háo hức vừa bối rối ấy, giống như khi ngắm giọt sương đầu tiên rơi xuống hoa cà phê buổi sáng — trong trẻo mà dễ tan biến.

Tôi ghé ngang nhà bà Sáu, cái gian hàng nhỏ nằm nép dưới tán xoài già. Mấy tấm ván gỗ ở mặt quán đã sậm màu theo năm tháng, xếp khít lại với nhau như lớp da nhăn nheo của thời gian. Cái bảng hiệu “Tạp hoá Sáu Tỵ” vẫn còn treo đó, nghiêng nghiêng như sắp rơi mà chẳng bao giờ chịu rớt. Mỗi lần đi ngang, tôi đều có cảm giác cái bảng hiệu ấy cũng giống hệt bà Sáu — cũ kỹ, chắc nịch, và bền bỉ trụ lại giữa bao đổi thay của xóm nhỏ.

Mùi kẹo ngọt trộn với mùi dầu gió, mùi xà bông cục, mùi giấy tập mới — tất cả quyện vào nhau thành một thứ hương chẳng thể lẫn đi đâu được. Chỉ cần ngửi thôi là biết mình đã về đúng chỗ, dù có đi xa đến mấy.

Trước hiên, mấy chiếc ghế nhựa thấp thấp xếp chồng lên nhau, cái nào cũng tróc sơn, có cái còn bị cháy xém một góc do ai đó nghịch diêm hồi nào. Bên cạnh là chiếc tủ gỗ cũ, cửa kính mờ đục vì bụi đường, bên trong xếp đầy những hũ kẹo lớn nhỏ — hũ nào cũng trong veo, long lanh như giữ cả một bầu trời nhỏ của tuổi thơ. Kẹo me cuộn giấy bóng loáng, kẹo chuối đen bóng như mật ong phơi nắng, kẹo dừa trắng muốt, kẹo cam tròn vo lấp lánh dưới nắng sớm. Chỉ cần nhìn thôi, đã nghe vị chua chua, ngọt ngọt, dẻo dẻo chạy khắp đầu lưỡi.

Hồi nào tụi tôi cũng tụm lại quanh cái quầy này, mỗi đứa cầm mấy đồng bạc lẻ trong tay, mắt sáng rỡ như bắt được vàng. Đứa này ngó hũ kẹo me, đứa kia dòm kẹo chuối, đứa khác thì năn nỉ bà Sáu đổi thêm viên kẹo cam. Có hôm, bà Sáu cười bảo: “Đổi kẹo thôi mà tính như mấy ông nhà buôn!” rồi khui chai nước ngọt cho khách, tiếng “xì” vang lên nghe vui tai như một nốt nhạc trong buổi sáng yên bình. Vậy mà đứa nào cũng nghiêm túc lắm, so đo từng viên kẹo, giành nhau từng màu như thể cả tuổi thơ nằm gọn trong mấy cái hũ thuỷ tinh trong suốt kia.

Tôi đứng tần ngần trước quầy, mắt dán vào hũ kẹo me lấp lánh dưới nắng. Mấy viên kẹo tròn tròn, lấm tấm đường trắng, nhìn thôi đã thấy đầu lưỡi tê tê. Bà Sáu đang lúi húi xếp lại mấy gói bột giặt, thấy tôi thì cười hề hề, hai mắt nheo lại sau cặp kính cũ.
– Ủa, thằng Long đó hả? Mới sáng ra đã thấy chạy tới rồi. Mẹ mày sai đi mua gì nữa đây?

Tôi gãi đầu, ấp úng quên mất mình ra đây để mua gì. Bà Sáu liếc xuống thấy cái can dầu lủng lẳng trên tay, liền bật cười khà khà:
– Ờ, khỏi nói cũng biết! Mẹ mày sai ra mua dầu ăn chớ gì? Vậy mà đứng ngó hũ kẹo nãy giờ, chắc quên mất luôn rồi hén?

Tôi cười trừ, mặt nóng bừng. Bà lại nói, giọng nửa trách nửa cưng:
– Ham chơi riết, mai mốt mẹ mày sai mua dầu ăn chắc mày đem về chai nước mắm quá!

Tôi cười trừ, chẳng dám cãi, thấy lời mắng của bà nghe sao dễ thương.

Bà Sáu với tay lấy chai dầu trên kệ, vừa làm vừa nói:
– Trẻ con gì mà đã hay quên. Hồi bằng tuổi mày, bà đi chợ giùm mẹ, cả chục món còn nhớ hết!

Tôi chỉ biết cười. Mấy lời trách của bà nghe chẳng nặng chút nào, nghe như gió lùa qua hiên, nhẹ tênh mà mát rượi. Tôi nhìn quanh: mọi thứ vẫn y như hôm qua — hũ kẹo me, kẹo chuối, kẹo cam, mấy gói mì xếp ngay ngắn, mấy cuốn tập còn thơm mùi mới. Cái mùi hỗn hợp ấy — ngọt, chua, cay, thơm, pha lẫn mùi đất đỏ và bụi đường — chính là mùi của xóm nhỏ này, mùi của tuổi thơ mà chắc chẳng nơi nào khác có được.

Bà Sáu thấy tôi cứ nhìn lom lom, liền cười, giọng nhỏ lại:
– Thôi, lấy vài viên kẹo me đi, bà đãi. Bữa nay coi bộ con ngoan hơn mấy bữa trước ha.

Tôi cười, rụt rè chìa tay nhận kẹo. Vị kẹo vừa chạm đầu lưỡi đã khiến tim tôi vui lạ. Vừa chua, vừa ngọt, như một thứ ký ức tan ra, để lại dư vị dai dẳng khó quên. Tôi nhét mấy viên kẹo vô túi, cẩn thận như giữ báu vật.

Tôi đón lấy can dầu từ tay bà Sáu, còn ấm ran dưới nắng sớm. Bà vừa đưa vừa liếc tôi, miệng cười mà mắt vẫn ánh lên vẻ trách yêu quen thuộc:
– Cầm cho chắc nghen, té đổ là mẹ mày qua đây mắng bà chứ không mắng mày đâu!

Tôi bật cười, gật đầu như gà mổ thóc, hai tay ôm can dầu to hơn nửa người, rồi khệ nệ bước ra ngõ. Con đường đất đỏ trước quán vẫn còn ướt loang loáng do sương đêm chưa kịp khô, hằn rõ dấu bánh xe bò chạy ngang hồi sáng sớm. Mỗi bước chân tôi giậm xuống, bụi đất lại tung lên một chút, dính vào ống quần, còn can dầu trong tay cứ đung đưa, kêu “cộc cộc” theo nhịp bước. Tiếng đó hòa cùng tiếng chim sẻ ríu rít trên ngọn xoài, tiếng rao lảnh lót của cô bán xôi đầu xóm, và cả mùi khói bếp lan theo gió – tất cả tạo nên cái thứ âm thanh, mùi vị quen thuộc đến nỗi tôi thấy lòng mình nhẹ bẫng.

Đi qua hàng rào nhà bà Năm, tôi nghe tiếng nước róc rách từ cái lu sau hè, tiếng chổi quét sân sàn sạt. Mấy con gà mái mơ đang rủ nhau bươi đất tìm giun, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn tôi như muốn hỏi “bộ quên cái gì nữa hả nhỏ?”. Tôi cười thầm, lắc đầu, rồi tiếp tục đi. Dưới chân, lá me rụng lả tả, dính vào dép. Cái thứ lá mỏng tang, vừa khô vừa nhẹ, mỗi khi có gió là xoay tít như mấy con chuồn chuồn nhỏ, nhìn mãi không chán.

Ra đến ngã ba, tôi thấy tụi Hưng, Phong với thằng Tí đang bày trò nhảy dây. Dây nhảy làm bằng sợi thun quần cũ, co giãn nghe “phựt phựt”, mỗi lần ai vấp là cả bọn cười lăn ra đất. Thằng Hưng thấy tôi liền la lớn:
– Ê Long! Vô chơi chút rồi về, bà Sáu cho tụi tao kẹo me nè!

Tôi dừng lại một chút, nhìn mấy viên kẹo trên tay tụi nó – trong veo, lấp lánh, phủ lớp đường trắng mỏng tang. Cái vị chua ngọt ấy như vẫn còn quanh đầu lưỡi, mới tan hồi nãy mà giờ đã muốn ăn thêm. Nhưng rồi tôi nhìn xuống can dầu trong tay, nghĩ tới mẹ đang đứng ngoài hiên chờ, tóc có lẽ đã xõa lòa vì gió, và ánh mắt lo lắng nhìn ra ngõ. Tôi mím môi, lắc đầu:
– Thôi, bữa khác nha! Mẹ tao đang chờ nấu cơm sáng!

– Xạo! – thằng Tí la lớn – Mày sợ mẹ mắng chứ gì!

Tôi giả vờ bịt tai, cười khì, rồi quay lưng chạy đi. Can dầu lắc lư, đập vào hông phát ra tiếng “lộc cộc” giòn tan. Mỗi bước chạy, bụi đỏ tung lên, nắng hắt xuống, vàng óng cả một góc đường. Xa xa, tiếng tụi nó vẫn vọng lại, lẫn trong tiếng gió, nghe vui mà cũng thấy thương thương.

Về tới nhà, mẹ đang nhóm bếp. Mùi khói rơm pha mùi hành phi thơm ngát, lan khắp căn bếp nhỏ. Tôi đặt chai dầu lên bàn, thở hổn hển:
– Dạ, con mua rồi nè mẹ.

Mẹ quay lại, mỉm cười:
– Ờ, giỏi. Bữa nay nhớ đó hả?
– Dạ, con đâu có quên… chỉ là… – tôi ngập ngừng, rồi gãi đầu – quên chút xíu thôi.
Mẹ cười, lắc đầu:
– Ờ, nhớ chút xíu cũng được. Con nít mà.

Mẹ vừa nói vừa xách can dầu vào bếp. Tôi đứng ngoài hiên, nhìn theo dáng mẹ khuất dần trong làn khói bếp mờ ảo. Ánh nắng buổi sớm len qua tán cà phê trước nhà, chiếu xuống nền đất đỏ những đốm sáng lấp lánh. Tiếng dầu trong chảo bắt đầu reo lên “xèo xèo”, nghe giòn tan như tiếng cười con nít. Hương hành phi lan ra, thơm đến nao lòng. Cái mùi ấy hòa vào hương cà phê rang từ đầu ngõ, quyện với mùi đất sau mưa đêm qua — tất cả như gói gọn cả tuổi thơ tôi trong một hơi thở. Đó là thứ mùi mà dù có đi xa đến đâu, chỉ cần nghe thấy, tim tôi vẫn tự khắc mềm lại.

Tôi bước ra sân, đôi dép nhựa dính đầy đất đỏ. Con đường nhỏ dẫn ra quán bà Sáu vẫn còn lấm tấm vệt nước, ánh nắng chiếu vào long lanh như ai rắc đường lên đó. Mấy con gà con lon ton chạy quanh, kêu chíu chít. Xa xa, quán bà Sáu nằm nép mình dưới tán cà phê già, mái tôn đã xỉn màu, khói bếp của bà bay lên là đà, thơm mùi kẹo me, mùi dầu phi, và cả mùi nắng. Bảng hiệu “Tạp hoá Sáu Tỵ” nghiêng nghiêng, chữ sơn đã tróc gần hết, nhưng vẫn treo đúng chỗ cũ như chẳng nỡ rời đi. Tôi nhìn mà thấy lòng mình chùng xuống — có những thứ cũ kỹ đến vậy, mà lại khiến ta thấy bình yên nhất.

Tôi ngồi xuống bậc thềm, chống cằm nhìn ra con đường đất. Vài đứa nhỏ chạy chơi bên hàng cà phê, tiếng cười của chúng vang giòn, bay lên cao rồi tan giữa nắng. Tôi rút trong túi áo ra viên kẹo me cuối cùng, viên kẹo mềm đi vì hơi ấm bàn tay. Cắn một miếng, vị chua nhói đầu lưỡi rồi dịu lại bằng cái ngọt thanh nơi cuống họng. Hương me dẻo quyện với gió, thơm ngậy mà thân thuộc. Tôi ngồi đó, nhai chậm rãi, và bỗng thấy mọi thứ quanh mình như chậm lại — cả thời gian, cả tuổi nhỏ, cả tiếng chim nấp dưới tán cà phê cũng bỗng hiền hơn.

Giữa cái tĩnh ấy, tôi nghe rõ từng âm thanh: tiếng gió xào xạc lay cành cà phê, tiếng hành phi reo vui trong bếp, tiếng mẹ gọi khẽ ai đó ngoài sân. Tất cả hòa vào nhau, thành bản nhạc của một buổi sáng bình yên. Tôi chợt nghĩ, hình như tuổi thơ của mình không nằm trong những món đồ chơi, hay những chuyến đi xa, mà nằm ngay ở những âm thanh giản dị thế này. Thứ âm thanh mà lúc nhỏ tôi từng coi là bình thường, để rồi khi lớn lên, lại nhớ đến muốn nghẹn.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên. Ánh nắng đã vỡ ra từng mảng, đậu trên tán cà phê già, len qua kẽ lá, chiếu loang loáng lên mái tóc tôi. Xa xa, bóng bà Sáu thấp thoáng giữa vườn, dáng lưng còng, chậm rãi sắp lại mấy chai dầu trên kệ. Tôi thấy tim mình nhói lên, một cảm giác vừa thương, vừa buồn, vừa biết ơn. Không phải chỉ thương cho bà Sáu, mà cho cả những điều xưa cũ đã nuôi lớn mình — những điều tôi đã từng xem nhẹ, giờ bỗng quý hơn bất cứ thứ gì.

Tôi ngồi đó thật lâu, lặng lẽ. Nắng mỗi lúc một gắt hơn, bóng cây cà phê ngắn dần, và khói bếp cũng bắt đầu tan đi. Mọi thứ dường như trở lại với nhịp bình thường của nó, chỉ có lòng tôi là vẫn còn vương lại một chút gì đó, như thể vừa tiễn đi một người bạn cũ.

Có những buổi sáng tưởng chừng bình thường, chỉ có nắng, bụi, tiếng cười, tiếng gió — vậy mà khi đã lớn, ta mới biết đó là quãng thời gian đẹp nhất. Tôi không nhớ rõ mình đã rời khỏi tuổi thơ từ khi nào. Chỉ biết có một ngày, tôi bỗng không còn thấp hơn cành cà phê nữa, bỗng thấy viên kẹo me không còn chua như xưa, và bỗng nhận ra, những thứ từng là “hôm nay” giờ đã hóa thành “ngày đó”.

Tôi cắn nốt phần kẹo còn lại, vị ngọt tan chậm rãi nơi đầu lưỡi. Có lẽ tuổi thơ cũng như viên kẹo ấy — vừa chua, vừa ngọt, vừa cay, vừa làm người ta nhăn mặt rồi lại mỉm cười. Nó tan đi, nhưng dư vị thì ở lại. Và đôi khi, trong một buổi sáng yên ả như thế này, khi nghe mùi cà phê rang thoảng qua, hay tiếng “xèo” quen thuộc từ bếp vọng ra, tôi lại thấy mình của ngày xưa đang ngồi đâu đó — dưới tán cà phê già, tay cầm viên kẹo me, miệng cười ngây ngô, giữa một trời trong veo không vướng bụi thời gian.

Buổi chiều hôm ấy, trời trong đến lạ. Nắng rải đều trên vườn khế sau nhà, từng chùm khế vàng rụng xuống đất, vỡ ra mùi chua thanh quen thuộc. Tôi đứng giữa khoảng sân gạch cũ, ngẩn người nhìn những vệt nắng loang như mật ong. Không gian im ắng đến mức tôi nghe rõ tiếng chim đập cánh trên mái ngói, tiếng gió len qua hàng cau, và tiếng tim mình đập lạc nhịp.

Tôi vẫn chưa dám tin rằng mình thực sự đã quay về năm 1998.

Cảm giác này... không thể nào là mơ. Mọi thứ sống động đến mức khiến tôi sợ. Cái sợ không rõ hình, như thể chỉ cần nhắm mắt một cái, tất cả sẽ tan biến. Tôi đưa tay véo vào cánh tay mình – đau thật. Da thịt mềm, non, và sáng màu hơn hẳn. Cái cảm giác ấy lạ lùng, như thể tôi vừa mặc vào một bộ da của chính mình ngày xưa.

Tôi soi vào tấm gương nhỏ treo bên cửa sổ. Một khuôn mặt bầu bĩnh, tóc mái vểnh, đôi má ửng nắng và ánh mắt tròn xoe nhìn tôi trở lại. Tôi cười – nụ cười trẻ con, trong veo – nhưng rồi bỗng muốn khóc. Không phải vì sợ hãi, mà vì nỗi xúc động dâng lên không kịp ngăn. Đó là khuôn mặt tôi từng có, từng bỏ quên. Và giờ, nó đang sống lại, từng chút, từng chút một.

Tôi khẽ lùi lại, đưa tay sờ lên bàn học gỗ nhỏ. Vẫn những vết xước cũ, những đường mực loang mà tôi từng cố gọt đi bằng dao lam. Cây bút mực nằm lăn lóc, đầu ngòi khô cứng, chiếc cặp vải sờn màu xanh dương treo trên vách tường. Tất cả như những nhân chứng im lặng của một thời tuổi nhỏ mà tôi từng nghĩ đã mất.

Tôi ngồi xuống giường, tay chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng cuối ngày đổ xuống mái tôn nhà hàng xóm, phản chiếu lấp lánh như những mảnh ký ức cũ đang rơi. Tôi có cảm giác như mình đang đứng giữa ranh giới của hai thế giới — một bên là quá khứ vừa được hồi sinh, một bên là hiện tại đã bị bỏ lại đâu đó rất xa.

“Lẽ nào mình thật sự đang sống lại tuổi 13?” – tôi tự hỏi, nhưng không ai trả lời.

Trong lòng tôi có một niềm háo hức kỳ lạ. Giống như được ban cho cơ hội thứ hai để nhìn lại tất cả — những gì đã từng xem nhẹ, từng bước qua. Mỗi mùi hương, mỗi âm thanh đều có sức sống riêng. Tôi nghe tiếng ve râm ran sau vườn, tiếng nước rơi từ mái hiên xuống cái chậu nhôm cũ, tiếng ai đó đang gọi lũ gà về chuồng. Mọi thứ thân thuộc đến nỗi trái tim tôi nhói lên. Tôi bỗng hiểu, hóa ra ký ức không bao giờ mất đi — nó chỉ chờ ta quay lại, trong một hình hài khác.

Thế nhưng xen giữa háo hức là nỗi bối rối khó tả. Tôi không biết phải làm gì, không biết nên bước tiếp thế nào trong thế giới này. Tâm trí người lớn trong tôi liên tục tìm lý do — rằng đây là ảo giác, là giấc mộng, là một trò trêu ngươi của số phận. Nhưng trái tim đứa trẻ trong tôi lại không quan tâm. Nó chỉ muốn chạy ra sân, muốn ngửi mùi khói bếp, muốn nghe tiếng mẹ gọi từ bếp ra:
“Long ơi, con có ăn cơm không?”

Và tiếng gọi ấy thật sự vang lên, dịu dàng, quen thuộc đến nghẹn. Tôi đứng dậy, bước về phía bếp, tim đập nhanh. Mỗi bước chân như dẫm lên những mảnh thời gian.
Mẹ đang nấu gì đó — khói bốc lên thơm lừng, mùi hành phi, mùi mắm, mùi cơm mới nấu. Bóng lưng mẹ gầy, chiếc áo bà ba bạc màu, mái tóc buộc cao bằng sợi dây thun cũ. Tôi đứng ở ngưỡng cửa, không dám cất tiếng.

Nếu tôi nói ra, mẹ có tin không? Rằng đứa con trai đang đứng đây đã từng sống qua hai mươi mấy năm nữa, đã từng rời xa căn nhà này, đã từng khóc vì mất đi tất cả?
Tôi mím môi, cố nuốt xuống nghẹn ngào. Không, tôi không thể. Chỉ cần nhìn mẹ như thế này là đủ.

Tôi lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế gỗ. Ánh nắng xiên qua khung cửa, phủ lên chiếc bàn ăn cũ. Mọi thứ đều giản dị, mộc mạc, mà sao lại đẹp đến thế. Cái đẹp không nằm ở hình dáng, mà nằm ở cảm giác — cái cảm giác ta được sống lại trong điều đã từng yêu thương.

Bỗng nhiên, tôi thấy mình rạo rực. Một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi nhưng thật sâu. Tôi có thể lại được sống những ngày ấy, được nghe những âm thanh cũ, được nhìn cha mẹ cười nói, được chạm tay vào những điều tưởng đã vĩnh viễn mất đi.

Và giữa niềm vui ấy, lại thoáng hiện một nỗi sợ: nếu sáng mai thức dậy, mọi thứ này biến mất, tôi sẽ ra sao? Tôi chợt siết chặt bàn tay — bàn tay nhỏ bé, non nớt, dính đầy mùi phấn viết và bụi phấn từ hôm nào. Bàn tay ấy từng viết nên cả tuổi thơ, từng cầm viên bi, từng hứng giọt mưa — và bây giờ, đang run nhẹ.

Tôi ngẩng lên, nhìn ra sân. Trời đã ngả tím, nắng nhường chỗ cho màn sương mỏng. Tiếng ếch ngoài đồng bắt đầu vang lên. Trong khoảnh khắc đó, tôi hiểu rằng mình không chỉ trở về với quá khứ — mà là đang sống trong nó, một lần nữa!

© Hổ Béo Sợ Lạnh - blogradio.vn

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương

Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương

Có ai không có một vết thương nào trong cuộc đời mình, có ai không có một nỗi đau nào trong cuộc đời mình, có không, sao đến bây giờ tôi mới tự hỏi mình như vậy, sao đến bây giờ tôi mới nhận ra điều đó, là đã là con người thì ai cũng có những nỗi đau những nỗi khổ của riêng mình và đó là điều bình thường của cuộc đời có ai tránh được đâu, sao bây giờ tôi mới biết đã là người thì luôn có hạnh phúc và khổ đau, luôn có niềm vui và nỗi buồn đi cùng, chẳng có ai hạnh phúc suốt một đời cũng chẳng có ai khổ đau suốt một đời.

back to top