Một người giữ lại, một người buông tay
2025-01-24 18:45
Tác giả:
Từ Cẩm
blogradio.vn - Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự ấm áp kỳ lạ trong lòng, như thể chỉ một câu nói của cô ấy cũng đủ làm tan biến mọi lạnh lẽo của cơn mưa ngày hôm đó.
***
Mùa hạ năm ấy, hoa phượng nở đỏ rực, nhuộm sân trường một màu tươi sáng mà lòng tôi lại ngổn ngang những cảm xúc chẳng biết gọi tên. Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra trái tim mình đập lạc nhịp, mỗi khi nhìn thấy Vy – cô bạn cùng lớp ngồi bàn trên. Vy không nổi bật, không ồn ào. Cô ấy là kiểu người luôn khiến người khác thoải mái khi ở bên, bởi sự dịu dàng và ánh mắt biết cười. Chính sự giản dị ấy, không hiểu sao lại khiến tôi chẳng thể rời mắt khỏi cô.
Chúng tôi quen nhau từ đầu năm lớp 10, nhưng chỉ là những cuộc trò chuyện xã giao. Vy thường nhờ tôi chỉ bài tập Toán hoặc chia sẻ về những lần cô làm sai bài kiểm tra mà bị giáo viên nhắc nhở. Còn tôi, lúc đó, chỉ nghĩ rằng mình đang giúp đỡ một người bạn. Mãi cho đến một ngày mưa bất chợt, tôi nhận ra trái tim mình đã bước qua ranh giới của tình bạn từ lúc nào không hay.
Hôm ấy, Vy quên mang ô. Cô ngồi thẫn thờ trước cửa lớp, nhìn những giọt mưa rơi tí tách ngoài sân. Tôi không biết mình lấy can đảm từ đâu, chỉ biết mình đã lặng lẽ cầm chiếc ô duy nhất của mình bước đến trước mặt cô.
“Cầm lấy đi, Vy. Trời còn mưa lâu lắm.”
Cô ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt ngạc nhiên pha chút cảm kích: “Thế còn cậu thì sao?”
Tôi lúng túng gãi đầu: “Tớ chạy nhanh là được mà.”
Vy mỉm cười, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết: “Cảm ơn cậu, Hoàng.”
Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự ấm áp kỳ lạ trong lòng, như thể chỉ một câu nói của cô ấy cũng đủ làm tan biến mọi lạnh lẽo của cơn mưa ngày hôm đó.
Thế nhưng, thích một người không đồng nghĩa với việc họ sẽ thích lại mình.
Tôi bắt đầu chú ý đến những cử chỉ của Vy. Mỗi khi cô nhìn lén Duy – lớp trưởng của chúng tôi – ánh mắt ấy khác hẳn. Nó sáng bừng lên, lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm. Cô kể về Duy trong những cuộc trò chuyện, luôn hào hứng nhắc đến cách anh ấy lãnh đạo lớp, cách anh ấy chơi bóng rổ trong giờ thể dục. Và tôi, chỉ biết cười gượng, cố giấu đi nỗi buồn đang dâng lên trong lòng.
Tôi chưa bao giờ ghét Duy. Ngược lại, tôi thấy ngưỡng mộ anh ấy. Duy là kiểu người mà bất kỳ ai cũng có thể yêu mến – tài năng, điềm đạm và tốt bụng. Trong một góc nào đó của lý trí, tôi hiểu rằng Vy thích Duy là điều dễ hiểu. Nhưng trái tim thì lại không chịu nghe theo. Tôi ghen tị với Duy, nhưng không thể làm gì hơn ngoài việc đứng nhìn từ xa, như một kẻ ngoài cuộc lạc lõng.
Tôi đã từng nghĩ đến việc thổ lộ tình cảm của mình. Một lần, tôi đã viết một bức thư tay, định nhân lúc giờ ra chơi sẽ đặt vào ngăn bàn của Vy. Nhưng khi cầm bức thư trên tay, tôi lại chần chừ. Tôi sợ rằng nếu nói ra, tình bạn giữa tôi và Vy sẽ không còn như trước nữa. Tôi sợ cô ấy sẽ cảm thấy khó xử, và hơn hết, tôi sợ phải đối diện với câu trả lời mà tôi đã biết trước: Vy không thích tôi.
Và thế là, tôi chọn cách im lặng. Tôi giữ tình cảm của mình trong lòng, cố gắng làm bạn với Vy, dù lòng đôi khi quặn thắt khi thấy cô và Duy nói chuyện vui vẻ với nhau.
Một lần, Vy nhờ tôi chọn giúp cô một món quà sinh nhật cho Duy. Lúc đó, tôi chỉ cười và nói: “Được thôi, cậu muốn chọn gì?” Tôi dẫn cô đi khắp các cửa hàng lưu niệm trong thành phố, nghe cô bàn tán xem món nào hợp với Duy. Đó là một ngày mệt mỏi, nhưng kỳ lạ thay, tôi vẫn thấy hạnh phúc khi được ở bên cô.
Ngày sinh nhật Duy, tôi đứng từ xa nhìn Vy trao món quà cho cậu ấy. Duy mỉm cười, xoa đầu Vy như cách mà một người anh trai làm với em gái. Trong ánh mắt của Vy lúc đó, tôi thấy rõ tình cảm mà cô dành cho cậu ấy. Còn tôi, chỉ lặng lẽ quay đi, tự nhủ rằng mình đã làm hết sức để giúp cô hạnh phúc.
Rồi ngày chia tay cũng đến. Trường tổ chức lễ bế giảng trong một buổi sáng nắng đẹp, nhưng tôi lại cảm thấy bầu không khí như nặng nề hơn bao giờ hết. Vy mặc tà áo dài trắng, đứng giữa sân trường cùng nhóm bạn của mình. Tôi ngồi ở một góc xa, nhìn cô từ phía sau, tự nhủ rằng đây có lẽ là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy cô ấy trong bộ dạng này.
Sau buổi lễ, Vy đến tìm tôi: “Hoàng, cảm ơn cậu vì tất cả. Tớ không biết mình sẽ làm thế nào nếu không có cậu giúp đỡ trong suốt thời gian qua.”
Tôi mỉm cười, cố giữ giọng nói của mình thật bình thản: “Không có gì đâu. Cậu vui là được.”
Vy cười, ánh mắt lấp lánh như ngày đầu tiên tôi gặp cô. Cô không biết rằng câu nói “Cậu vui là được” ấy chính là lời tạm biệt mà tôi dành cho cô. Tôi đã quyết định sẽ buông tay, để cô đi về phía hạnh phúc của riêng mình.
Nhiều năm sau, tôi đã trưởng thành và bước vào cuộc sống đầy bộn bề của người lớn. Đôi khi, tôi vẫn nhớ về mùa hạ năm ấy, về cô bạn cùng lớp ngồi bàn trên với nụ cười dịu dàng. Tôi không còn buồn khi nghĩ về Vy, bởi tôi biết rằng tình cảm ấy dù không được đáp lại, nhưng đã làm tôi trưởng thành hơn, học cách yêu mà không cần sở hữu.
Tình yêu tuổi học trò, dù đơn phương hay trọn vẹn, vẫn luôn là hồi ức đẹp nhất trong trái tim mỗi người.
© Từ Cẩm - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Cuối Cùng Chúng Ta Vẫn Nên Buông Tay | Radio Tâm sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được
Chắc hẳn trông rất buồn cười, tôi chỉ cao đến vai anh ấy, chúng tôi đi bên nhau như hình với nửa bóng, chỉ có nửa bóng thì sao mà thành một đôi với hình được, chắc nhiều người trong trường nghĩ vậy. Nhưng tôi nghĩ, chuyện đó thì có là gì, tình yêu còn không phân biệt tuổi tác nữa là chiều cao.

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau
Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?

Hắn và Lan
Nơi nào có cô là không có hắn, nơi có hắn thì không có cô. Không phải kẻ thù nhau, chỉ vì không muốn ai bàn tán về họ nữa thôi. Với hắn, hắn sợ vì sự phán xét soi mói từ mọi người. Với Lan, Lan nghĩ hắn chẳng xứng đáng để cô bận lòng.

Chậm một nhịp để chữa lành
Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình.

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo
So sánh con mình với “con nhà người ta”, so sánh bạn đời với hình mẫu lý tưởng trên phim ảnh, thậm chí so sánh chính gia đình mình với những gia đình khác… là vòng xoáy khiến cuộc sống gia đình trở nên căng thẳng. Sau đây là những gợi ý để bạn thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo.

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!
Thực tế, nạn nhân đã phải gánh chịu nỗi đau đớn, tủi nhục và những tổn thương sâu sắc về thể chất lẫn tinh thần. Thế nhưng, thay vì cảm thông, xã hội lại thường đặt ra những câu hỏi như: "Cô ấy mặc gì?" hay "Cô ấy đi một mình à?" Những câu hỏi này không chỉ khoét sâu vết thương của nạn nhân mà còn củng cố định kiến và duy trì sự bất công trong cách nhìn nhận vấn đề.

Bao giờ đáp bến đỗ
Uất hận chất chồng, khát khao được đặt chân đến Mỹ để trả thù người chồng bội bạc càng lúc càng mãnh liệt. Nó như con thiêu thân lao vào những cuộc tình vụn vặt, chỉ cần nghe nói đâu đó có Việt kiều, có cơ hội để theo đuổi giấc mơ xa vời ấy, là nó sẵn sàng lao vào, bất chấp mọi thứ.

Vượt qua thử thách của tình yêu
Anh có biết không, sau bao nhiêu năm như vậy mà chị ấy chưa hề quên anh đi? Chị ấy luôn cảm thấy có lỗi rất nhiều với anh và luôn nguyện cầu ở một nơi nào đó anh sẽ sống thật hạnh phúc.

Mùa hoa trở lại
Buổi chiều hôm đó, Mai và An ngồi bên bãi biển, ngắm nhìn hoàng hôn. Lần đầu tiên trong suốt ba năm qua, Mai cảm thấy bình yên đến vậy. Những ký ức đau buồn về quá khứ không còn ám ảnh cô nữa, mà thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng đã được gỡ bỏ. Mai quay sang nhìn An, cảm ơn anh bằng một ánh mắt đầy cảm kích. An nắm lấy tay Mai, siết chặt. Hoàng hôn dần buông xuống, nhưng tình yêu giữa Mai và An đã bắt đầu nở rộ, giống như những đóa hoa mùa xuân đang dần hé nở.

Cánh cửa sổ cuối cùng
Uyên khẽ gấp cuốn sổ lại, ôm chặt vào lòng. Dù mẹ không còn, nhưng bà đã để lại cho cô một hành trang quý giá: niềm tin vào cuộc sống và sức mạnh để yêu thương. Và từ khoảnh khắc đó, Uyên quyết định sẽ sống thật trọn vẹn, như cách mẹ cô từng làm. Ngoài kia, gió đông vẫn thổi, nhưng Uyên cảm nhận được hơi ấm từ những cánh cửa sổ cuối cùng của cuộc đời mình.