Đừng bao giờ chùn bước dù ngày mai có ra sao
2024-08-31 14:40
Tác giả:
Doan Hien
blogradio.vn - Tôi đam mê viết lách, tôi yêu nghề Báo và thích văn chương, nhưng rồi cái hoàn cảnh cuộc sống, đặt biệt cái sức khỏe, đôi mắt đã làm cho tôi phải chùn bước và bỏ dở nghề của mình.
***
Người ta bảo rằng: Mỗi người sinh ra trên đời có một số phận riêng, mệnh là do mình quyết định… Thực tế, khi phải đối mặt với những khó khăn, thử thách - cái mà tạo hóa đã sắp đặt, có lúc có cố gắng hết mình chúng ta cũng khó có thể nào vượt qua được cái định mệnh, nghịch cảnh nghiệt ngã dù bản thân đầy nghị lực. Không bi quan, nhưng thực tế có đôi khi trên đường đời con người ta dù ít hay nhiều, dù suông sẻ hay kém may mắn vẫn phải gặp hoàn cảnh éo le vậy đó. Có vượt qua được hay không còn phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, điều kiện, nghị lực... của mỗi người.
Hôm nay, tôi lại ngồi đây gõ những con chữ của chiếc máy tính trong tình trạng mắt tôi yếu mờ dần, với những tia ánh sáng hạn chế vì một căn bệnh về mắt mà Y học vẫn chưa có phương pháp điều trị. Và vì thế, mắt tôi tuyệt đối nên tránh xa các thiết bị điện tử. Nghịch cảnh thay, nghề tôi yêu, tôi chọn, tôi học, tôi đam mê lại liên quan đến con chữ. Tôi đam mê viết lách, tôi yêu nghề Báo và thích văn chương, nhưng rồi cái hoàn cảnh cuộc sống, đặt biệt cái sức khỏe, đôi mắt đã làm cho tôi phải chùn bước và bỏ dở nghề của mình.
Có lúc trái tim tôi đau đớn đến cùng cực vì phải lựa chọn việc từ bỏ đam mê của mình trong “thèm khát’. Nỗi đau giữa hoài bão và nghịch cảnh khiến tôi tuyệt vọng, chán nản. Từ một người tương lai đầy rộng mở nguồn năng lượng và trí tuệ để đứng vững trên đôi chân của mình, tôi trở thành một kẻ “vô dụng”. Những kiến thức, những kinh nghiệm nghề còn đó, ngọn lửa đam mê nghề còn mãi rực cháy… Nhưng tôi đã phải kiềm nén lại, cố quên đi để mà sống chung với nghịch cảnh trong sự thèm khát và tuyệt vọng… Có lẽ đây là định mệnh mà ông trời đã muốn trêu nghươi, dày vò tâm tôi. Phải chăng đây gọi là “nghiệp”. Ông trời đã cho tôi yêu nghề, rồi lại bắt tôi phải từ bỏ?!
Tôi tốt nghiệp Đại học ở một trường Báo chí. Sau khi ra trường tôi thử làm việc ở một Tạp chí và có tham gia cộng tác với một số tờ Báo khác. Sau 2 năm, tôi phải dừng lại vì lâp gia đình, điều kiện thay đổi. Lúc đó mắt tôi vẫn chưa có biến chuyển nặng. Sau khi lấy chồng, vì trách nhiệm với gia đình tôi phải dừng lại công việc của mình. Và từ đây, tôi đã phải từ bỏ dang dở nghề giữa chừng. Nhiều lúc tôi thèm được viết lại. Nhưng rồi, hai chữ gia đình đã bó buộc tôi lại như một con ốc. Từ một con người với một tương lai sáng lạn, tôi trở thành một kẻ “vô dụng” chỉ biết quẩn quanh trong “xó nhà” và thành một kẻ “ăn bám”. Đôi chân vốn quen chạy nhảy giờ như bị còng lại. Rồi nỗi đau và sự tuyệt vọng cứ thế lớn dần lên khi vài năm trở lại đây, mắt tôi trở nên biến chứng cứ đau nhức và thị lực yếu dần đi. Con chữ dần không rõ trước mắt tôi. Nó dần dập tắt đi đam mê, hy vọng của tôi. Trời ơi! Đây phải chăng là nghiệp báo!? Tôi sắp trở thành một kẻ “phế nhân” thật rồi ư!?
Những khó khăn tôi phải đối mặt, những nỗi sợ trong lòng có ai thấu hiểu, có ai thông cảm và chia sẻ…. Tôi đã tự an ủi chính mình và từng ngày tự động viên mình cố gắng vực dậy để tiếp tục bước đi, tự dặn lòng không bao giờ chùn bước dù cho ánh sáng cuối cùng có vụt tắt, dù cho xung quanh người đời có nhiễu lời khinh khi và coi thường…
Dù cho ngày mai có ra sao... tôi vẫn lặng lẽ, âm thầm, bước đi mạnh mẽ đến cuối con đường. Cầu mong một phép màu của cuộc đời sẽ đến với tôi. Vì điều tôi cần bây giờ không phải là sự ngiệp hay tiền tài, danh vọng; cái tôi cần ánh sáng là để tôi có thể làm công việc kiếm thu nhập để lo và chăm sóc cho các con tôi. Cái tôi sợ nhất bây giờ là con tôi còn quá nhỏ, nếu như chúng không có mẹ chăm sóc không biết chúng sẽ rs sao, và tôi sợ mình sẽ trở thành gánh nặng cho những người thân yêu thương tôi. Cuộc đời tôi sướng - khổ, sang - hèn đã đủ, giờ đây tôi chỉ lo cho các con tôi. Đó là tình yêu, là động lực để tôi bước tiếp. Cầu mong phép màu sẽ đến và che chở cho mẹ con tôi.
Tôi không biết mình có sai hay không khi đã chọn nghề Báo để rồi giờ đây tôi vẫn muốn ngồi viết những con chữ. Không mong nó trở thành một tác phẩm để đời, chỉ mong gửi gắm những nỗi lòng trong trái tim mình để gửi đến ai có nghịch cảnh giống tôi: Hãy luôn cố gắng và đừng bao giờ từ bỏ ý chí dù bạn đang ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Hãy sống một ngày thật trọn vẹn ý nghĩa dù ngày mai có ra sao!
Hãy cố lên bạn thân của tôi nhé! Tôi yêu bạn dù bạn có là ai, có là người như thế nào. Nghị lực sẽ chiến thắng nghịch cảnh và những người có tâm thiện lành ắt sẽ được che chở và đón nhận những điều may mắn. Tôi tin điều đó!
Hãy luôn cố gắng và đừng bao giờ từ bỏ ý chí dù bạn đang ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Hãy sống một ngày thật trọn vẹn ý nghĩa dù ngày mai có ra sao!
© Doan Hien - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Một Ngày Nào Đó Sẽ Có Người Tới Yêu Thương Bạn | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Học cách quên em
Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.