Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đừng bao giờ chùn bước dù ngày mai có ra sao

2024-08-31 14:40

Tác giả: Doan Hien


blogradio.vn - Tôi đam mê viết lách, tôi yêu nghề Báo và thích văn chương, nhưng rồi cái hoàn cảnh cuộc sống, đặt biệt cái sức khỏe, đôi mắt đã làm cho tôi phải chùn bước và bỏ dở nghề của mình.

***

Người ta bảo rằng: Mỗi người sinh ra trên đời có một số phận riêng, mệnh là do mình quyết định… Thực tế, khi phải đối mặt với những khó khăn, thử thách - cái mà tạo hóa đã sắp đặt, có lúc có cố gắng hết mình chúng ta cũng khó có thể nào vượt qua được cái định mệnh, nghịch cảnh nghiệt ngã dù bản thân đầy nghị lực. Không bi quan, nhưng thực tế có đôi khi trên đường đời con người ta dù ít hay nhiều, dù suông sẻ hay kém may mắn vẫn phải gặp hoàn cảnh éo le vậy đó. Có vượt qua được hay không còn phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, điều kiện, nghị lực... của mỗi người.

Hôm nay, tôi lại ngồi đây gõ những con chữ của chiếc máy tính trong tình trạng mắt tôi yếu mờ dần, với những tia ánh sáng hạn chế vì một căn bệnh về mắt mà Y học vẫn chưa có phương pháp điều trị. Và vì thế, mắt tôi tuyệt đối nên tránh xa các thiết bị điện tử. Nghịch cảnh thay, nghề tôi yêu, tôi chọn, tôi học, tôi đam mê lại liên quan đến con chữ. Tôi đam mê viết lách, tôi yêu nghề Báo và thích văn chương, nhưng rồi cái hoàn cảnh cuộc sống, đặt biệt cái sức khỏe, đôi mắt đã làm cho tôi phải chùn bước và bỏ dở nghề của mình.

Có lúc trái tim tôi đau đớn đến cùng cực vì phải lựa chọn việc từ bỏ đam mê của mình trong “thèm khát’.  Nỗi đau giữa hoài bão và nghịch cảnh khiến tôi tuyệt vọng, chán nản. Từ một người tương lai đầy rộng mở nguồn năng lượng và trí tuệ để đứng vững trên đôi chân của mình, tôi trở thành một kẻ “vô dụng”. Những kiến thức, những kinh nghiệm nghề còn đó, ngọn lửa đam mê nghề còn mãi rực cháy… Nhưng tôi đã phải kiềm nén lại, cố quên đi để mà sống chung với nghịch cảnh trong sự thèm khát và tuyệt vọng… Có lẽ đây là định mệnh mà ông trời đã muốn trêu nghươi, dày vò tâm tôi. Phải chăng đây gọi là “nghiệp”. Ông trời đã cho tôi yêu nghề, rồi lại bắt tôi phải từ bỏ?!

Tôi tốt nghiệp Đại học ở một trường Báo chí. Sau khi ra trường tôi thử làm việc ở một Tạp chí và có tham gia cộng tác với một số tờ Báo khác. Sau 2 năm, tôi phải dừng lại vì lâp gia đình, điều kiện thay đổi. Lúc đó mắt tôi vẫn chưa có biến chuyển nặng. Sau khi lấy chồng, vì trách nhiệm với gia đình tôi phải dừng lại công việc của mình. Và từ đây, tôi đã phải từ bỏ dang dở nghề giữa chừng. Nhiều lúc tôi thèm được viết lại. Nhưng rồi, hai chữ gia đình đã bó buộc tôi lại như một con ốc. Từ một con người với một tương lai sáng lạn, tôi trở thành một kẻ “vô dụng” chỉ biết quẩn quanh trong “xó nhà” và thành một  kẻ “ăn bám”. Đôi chân vốn quen chạy nhảy giờ như bị còng lại. Rồi nỗi đau và sự tuyệt vọng cứ thế lớn dần lên khi vài năm trở lại đây, mắt tôi trở nên biến chứng cứ đau nhức và thị lực yếu dần đi. Con chữ dần không rõ trước mắt tôi. Nó dần dập tắt đi đam mê, hy vọng của tôi. Trời ơi! Đây phải chăng là nghiệp báo!? Tôi sắp trở thành một kẻ “phế nhân” thật rồi ư!?

Những khó khăn tôi phải đối mặt, những nỗi sợ trong lòng có ai thấu hiểu, có ai thông cảm và chia sẻ…. Tôi đã tự an ủi chính mình và từng ngày tự động viên mình cố gắng vực dậy để tiếp tục bước đi, tự dặn lòng không bao giờ chùn bước dù cho ánh sáng cuối cùng có vụt tắt, dù cho xung quanh người đời có nhiễu lời khinh khi và coi thường…    

Dù cho ngày mai có ra sao... tôi vẫn lặng lẽ, âm thầm, bước đi mạnh mẽ đến cuối con đường. Cầu mong một phép màu của cuộc đời sẽ đến với tôi. Vì điều tôi cần bây giờ không phải là sự ngiệp hay tiền tài, danh vọng; cái tôi cần ánh sáng là để tôi có thể làm công việc kiếm thu nhập để lo và chăm sóc cho các con tôi. Cái tôi sợ nhất bây giờ là con tôi còn quá nhỏ, nếu như chúng không có mẹ chăm sóc không biết chúng sẽ rs sao, và tôi sợ mình sẽ trở thành gánh nặng cho những người thân yêu thương tôi. Cuộc đời tôi sướng - khổ, sang - hèn đã đủ, giờ đây tôi chỉ lo cho các con tôi. Đó là tình yêu, là động lực để tôi bước tiếp. Cầu mong phép màu sẽ đến và che chở cho mẹ con tôi.

Tôi không biết mình có sai hay không khi đã chọn nghề Báo để rồi giờ đây tôi vẫn muốn ngồi viết những con chữ. Không mong nó trở thành một tác phẩm để đời, chỉ mong gửi gắm những nỗi lòng trong trái tim mình để gửi đến ai có nghịch cảnh giống tôi: Hãy luôn cố gắng và đừng bao giờ từ bỏ ý chí dù bạn đang ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Hãy sống một ngày thật trọn vẹn ý nghĩa dù ngày mai có ra sao!  

Hãy cố lên bạn thân của tôi nhé! Tôi yêu bạn dù bạn có là ai, có là người như thế nào. Nghị lực sẽ chiến thắng nghịch cảnh và những người có tâm thiện lành ắt sẽ được che chở và đón nhận những điều may mắn. Tôi tin điều đó!

Hãy luôn cố gắng và đừng bao giờ từ bỏ ý chí dù bạn đang ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Hãy sống một ngày thật trọn vẹn ý nghĩa dù ngày mai có ra sao!  

© Doan Hien - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Một Ngày Nào Đó Sẽ Có Người Tới Yêu Thương Bạn | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những mảnh ký ức (Phần 6)

Những mảnh ký ức (Phần 6)

Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Những mảnh ký ức (Phần 5)

Những mảnh ký ức (Phần 5)

Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc

Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước

Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)

Những mảnh ký ức (Phần 4)

Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình

Bữa cơm gia đình

Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?

Tết xa quê

Tết xa quê

Nhớ cha nhớ mẹ mấy lần Mái tranh cũ rích lắm phần xác xơ Giao thừa pháo nổ hững hờ Bếp hồng nơi đó bơ vơ một mình

Những ngày giáp tết

Những ngày giáp tết

Người quê tôi, vốn hiền hòa, chấc phác trong cuộc sống đời thường, khi xuân về lại càng trở nên dịu dàng và thân thương đến lạ. Từ trẻ tới già lúc này với vẻ mặt thật hân hoan, nụ cười trên môi thì luôn tươi như hoa nở. Tay bắt, mặt mừng đón chào thăm hỏi khi thấy người đi xa mới về.

Lặng lẽ chiều xuân

Lặng lẽ chiều xuân

Chiều nay lặng lẽ bên thềm Ngàn hoa hé nở êm đềm tỏa hương Bếp chiều quyện khói hay sương Chút gì như vấn như vương lòng người.

Những mảnh ký ức (Phần 3)

Những mảnh ký ức (Phần 3)

Mà trời ơi sao cái cơm ý nó ngon không cưỡng lại được, tôi ăn nhiều đến nỗi mà bố tôi còn phải hãm lại không cho ăn nữa. Xong thêm cái món thịt lợn rang cháy cạnh bỏ hành lá, lấy miếng cháy chấm với cái nước mỡ đấy thì đúng miếng ngon nhớ nhất trên đời này.

back to top