Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mất mát của sự ngây thơ

2025-03-06 21:15

Tác giả: Seagulls Dying


blogradio.vn - Có người nói rằng trưởng thành là một chuỗi những mất mát. Mất đi niềm tin ngây thơ, mất đi những ảo tưởng đẹp đẽ, và đôi khi, mất đi cả chính mình của ngày hôm qua.

***

Không chỉ mỗi con người, những kỉ niệm cũng dần rời xa ta. Chỉ là chúng ra đi chậm rãi, âm thầm, khi ta ngoảnh lại thì chúng đã mất hút từ lâu.

Mùa thu năm ấy, tôi chôn con chó đầu tiên của mình dưới gốc phượng già trong sân. Nó chết vì già, và tôi, mười hai tuổi, lần đầu tiên hiểu thế nào là nỗi đau của việc mất đi một điều gì đó mình yêu thương. Đó cũng là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng không phải thứ gì trong đời cũng tồn tại mãi mãi như những câu chuyện cổ tích mà mẹ vẫn kể.

Tuổi thơ của tôi được đong đầy bởi những điều giản đơn. Những buổi chiều đuổi bắt chuồn chuồn bên bờ ao, những đêm trăng kể chuyện ma với lũ bạn, và cả những giấc mơ về một thế giới nơi người lớn không bao giờ phải khóc. Tôi đã từng tin rằng nước mắt chỉ dành cho trẻ con, cho những vết thương đầu gối khi vấp ngã, hay cho những lúc bị mẹ mắng vì nghịch ngợm. Nhưng rồi một ngày, tôi thấy ba khóc.

Ba khóc khi ông nội mất. Đó là mùa đông năm tôi mười ba tuổi. Lần đầu tiên tôi thấy đôi vai to lớn của ba run lên từng hồi. Người đàn ông mà tôi nghĩ là mạnh mẽ nhất thế giới lại có thể vỡ vụn như thế. Tôi đứng đó, không biết phải làm gì ngoài việc siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình. Đêm ấy, tôi học được rằng người lớn cũng yếu đuối, cũng cần được ôm, và đôi khi họ còn cần điều đó hơn cả trẻ con.

Mười bốn tuổi, tôi phát hiện ra rằng thế giới không chỉ có màu đen và trắng. Cô giáo dạy toán mà tôi yêu quý nhất nghỉ việc vì "những lý do không thể nói". Tôi không hiểu tại sao một người tốt như cô lại phải ra đi. Các bạn trong lớp xì xào về những chuyện người lớn, những điều mà với đầu óc non nớt của mình, tôi chỉ có thể đoán mò. Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng đôi khi, điều xấu vẫn có thể xảy đến với người tốt.

Năm mười lăm tuổi, tôi chứng kiến cuộc ly hôn đầu tiên trong đời - của chú thím hàng xóm. Họ đã ở bên nhau hai mươi năm, nuôi ba đứa con, và tôi đã luôn nghĩ họ sẽ sống như thế cho đến khi tóc bạc răng long như trong phim Trung Quốc. Nhưng không, tình yêu có thể chết. Nó chết một cách chậm rãi, từng ngày, từng giờ, cho đến khi ta nhận ra thì nó chỉ còn lại những mảnh vỡ của những gì từng là hạnh phúc.

Mười sáu tuổi, tôi yêu lần đầu. Tình yêu tuổi học trò, trong veo như giọt sương mai, nhưng cũng mong manh không kém. Tôi đã tin rằng tình cảm ấy sẽ kéo dài mãi mãi, như những lời thề non hẹn biển mà chúng tôi trao nhau dưới tán phượng vĩ. Nhưng rồi mùa hè đến, gia đình cô bé chuyển vào miền Nam sống, và tôi học được rằng đôi khi, yêu không có nghĩa là ở lại.

Mười bảy tuổi, tôi phát hiện ra rằng ước mơ không phải lúc nào cũng đủ. Năm đó chị gái tôi thi đại học. Chị tôi không dám đăng ký vào trường mình mơ ước vì... nhà không đủ điều kiện. Trong bữa cơm tối hôm đó tôi thấy mẹ khóc. Chị tôi cũng đã khóc, tôi không trông thấy, nhưng tôi nghe được tiếng thút thít trong chăn. Đó là lần đầu tiên tôi hiểu rằng trong cuộc sống, đôi khi ta phải từ bỏ cả những điều mình mong muốn nhất.

Mười tám tuổi, tôi rời quê lên thành phố học. Đúng vậy, tôi may mắn hơn chị tôi vì được chọn trường mình muốn. Một phần ước mơ của chị đã gửi sang cho tôi, giống như định luật bảo toàn vậy. Lần đầu tiên xa nhà, tôi nhận ra rằng thế giới rộng lớn hơn những gì mình tưởng tượng rất nhiều. Những điều tôi cho là đúng bỗng trở nên mơ hồ. Những giá trị tôi tin tưởng bắt đầu lung lay. Tôi thấy người ta lừa dối nhau vì tiền, thấy tình bạn tan vỡ vì ganh ghét, và thấy cả những giấc mơ bị đánh đổi bằng thực tế phũ phàng.

Hai mươi tuổi, tôi về quê trong đám tang của bà nội. Căn nhà xưa vẫn thế, nhưng sao mọi thứ có vẻ nhỏ bé hơn trong ký ức. Cái ao nơi tôi từng bắt chuồn chuồn giờ đã được lấp để xây nhà. Gốc phượng già nơi chôn con chó đầu tiên của tôi cũng đã bị đốn hạ. Tôi chợt nhận ra, không chỉ mỗi con người mới ra đi, mà cả những kỷ niệm cũng có thể dần mất đi theo thời gian.

Hôm nay, nhìn đứa cháu gái nhỏ của mình chơi đùa trong vườn, tôi thấy trong đôi mắt trong veo của nó một thế giới màu hồng mà tôi đã đánh mất từ lâu. Nó vẫn tin rằng mây trên trời được làm từ bông gòn, rằng ông trăng thức cả đêm để canh giấc ngủ của nó, và rằng tình yêu thương sẽ kéo dài mãi mãi. Tất nhiên tôi sẽ không nói cho nó biết rằng một ngày nào đó, những điều ấy sẽ tan biến như sương mai dưới nắng. Bài học mà cậu của nó phải mất 20 năm để học.

Có người nói rằng trưởng thành là một chuỗi những mất mát. Mất đi niềm tin ngây thơ, mất đi những ảo tưởng đẹp đẽ, và đôi khi, mất đi cả chính mình của ngày hôm qua. Nhưng có lẽ, đó cũng là cách duy nhất để ta hiểu được yêu thương như nào để trọn vẹn hơn - yêu cả những vết thương nữa, những vỡ lẽ, và cả những mảnh vỡ của sự ngây thơ đã mất.

Đêm nay, ngồi viết những dòng này, tôi chợt nhớ đến con chó đầu tiên của mình. Có lẽ nó cũng đã dạy tôi môt bài học quý giá nhất về cuộc sống: rằng mọi thứ đều có thể kết thúc, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta nên ngừng yêu thương. Bởi vì đôi khi, chính trong những mất mát, ta mới thấy được giá trị thực sự của những gì mình đang có.

© Seagulls Dying - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Thanh xuân là những lần bỏ lỡ | Radio Tình Yêu

Seagulls Dying

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

Bình an sau giông bão (Phần 2)

Bình an sau giông bão (Phần 2)

An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

back to top