Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cánh cửa sổ cuối cùng

2025-02-04 10:12

Tác giả:


blogradio.vn - Uyên khẽ gấp cuốn sổ lại, ôm chặt vào lòng. Dù mẹ không còn, nhưng bà đã để lại cho cô một hành trang quý giá: niềm tin vào cuộc sống và sức mạnh để yêu thương. Và từ khoảnh khắc đó, Uyên quyết định sẽ sống thật trọn vẹn, như cách mẹ cô từng làm. Ngoài kia, gió đông vẫn thổi, nhưng Uyên cảm nhận được hơi ấm từ những cánh cửa sổ cuối cùng của cuộc đời mình.

***

Một chiều đông Hà Nội, khi gió se lạnh len lỏi qua từng con phố nhỏ, Uyên ngồi bên cửa sổ, tay khẽ lật giở cuốn sổ tay đã nhuốm màu thời gian. Những dòng chữ nguệch ngoạc đan xen giữa các bông hoa khô ép chặt, gợi lên từng ký ức mơ hồ nhưng đầy sức sống. Đây là cuốn sổ mẹ cô để lại, và nó chứa cả một thế giới bí mật mà Uyên chỉ vừa mới bắt đầu khám phá. Uyên lớn lên trong một gia đình không hoàn hảo. Bố mẹ ly hôn khi cô mới bảy tuổi. Mẹ cô, một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng ít nói, gồng mình vừa làm cha vừa làm mẹ, làm lụng cả ngày để nuôi hai chị em cô. Ngày mẹ mất, Uyên chỉ vừa tốt nghiệp đại học. Cô cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Nhưng chính cuốn sổ này, tìm thấy trong góc tủ, đã níu cô lại với cuộc sống.

Trang đầu tiên của cuốn sổ là dòng chữ ngay ngắn: "Dành cho Uyên, khi con đủ lớn để hiểu rằng hạnh phúc không phải lúc nào cũng hoàn hảo". Uyên không kìm được nước mắt. Mẹ cô chưa bao giờ nói ra những điều này khi còn sống. Dường như bà chọn cách viết ra, bởi biết rằng cô sẽ cần nó vào một ngày nào đó. Cuốn sổ như một hành trình quay ngược thời gian, đưa Uyên về những năm tháng mẹ cô còn trẻ. Đó là những câu chuyện về tình yêu đầu đời đầy bồng bột của mẹ, những lần thất bại khi bắt đầu sự nghiệp, cả những khoảnh khắc tưởng như nhỏ bé nhưng lại chứa đựng sức mạnh phi thường của một người phụ nữ.

Có một câu chuyện khiến Uyên đặc biệt chú ý, kể về một người đàn ông mà mẹ gọi là "Người qua đường cuối cùng". Mẹ viết: "Khi ấy mẹ vừa ly hôn, mất phương hướng và tưởng chừng không thể đứng lên được. Rồi mẹ gặp ông ấy, một người đàn ông với nụ cười ấm áp như ánh nắng đầu đông. Ông ấy không mang đến những điều to tát, chỉ đơn giản là những lời động viên, những câu chuyện hài hước vào mỗi buổi sáng mẹ gặp ông ở quán cà phê gần công ty. Nhưng nhờ ông ấy, mẹ học được rằng sự ấm áp nhỏ bé cũng đủ để xoa dịu những tổn thương lớn lao." Uyên tò mò về người đàn ông ấy. Không có thêm bất kỳ thông tin nào khác ngoài cái tên viết tắt "H.L." Từ hôm đó, cô quyết định tìm hiểu.

Một tuần sau, Uyên đứng trước quán cà phê cũ kỹ trong câu chuyện của mẹ. Không gian ấm cúng với ánh đèn vàng khiến cô cảm giác như bước vào một miền ký ức. Người chủ quán, một cụ ông tóc bạc phơ, nhận ra ngay cô là con gái của chị Hoa. Ông kể, mẹ cô là khách quen ở đây, còn H.L. chính là một nhạc sĩ, từng viết những bài hát nhẹ nhàng, sâu lắng về Hà Nội. Uyên bắt đầu tìm kiếm thêm về ông H.L. Những ca khúc do ông sáng tác, những bài báo cũ, thậm chí cả các bức ảnh hiếm hoi được lưu lại. Cô nhận ra rằng ông đã dừng sáng tác từ rất lâu, gần như biến mất khỏi giới âm nhạc. Nhưng có một điều lạ, trong mỗi bài hát của ông, đều có bóng dáng của một người phụ nữ. Một nhân vật được ông gọi là "Người giữ ánh sáng trong tôi". Qua nhiều lần tìm hiểu, Uyên phát hiện ông H.L. vẫn sống ở Hà Nội, trong một căn nhà nhỏ bên bờ sông Hồng. Cô quyết định đến gặp ông.

Căn nhà nhỏ, phủ đầy hoa giấy và mùi hương của gỗ cũ, mở ra trước mắt Uyên. Ông H.L. hiện ra với dáng vẻ giản dị, mái tóc đã bạc trắng nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời. Uyên giới thiệu mình là con gái của Hoa. Ngay lập tức, ông như lặng đi trong giây lát, rồi nở một nụ cười hiền hòa. Họ ngồi bên nhau suốt buổi chiều. Uyên kể về mẹ, về những năm tháng khó khăn mà bà đã vượt qua. Ông H.L. lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng lại thở dài như để kìm nén cảm xúc. Rồi ông bắt đầu kể về mẹ cô:

- Mẹ cháu là một người phụ nữ phi thường. Bà ấy không chỉ kiên cường mà còn luôn biết cách truyền động lực cho người khác. Hồi đó, khi bác gặp mẹ cháu, bác cũng đang trong giai đoạn khủng hoảng. Chính bà ấy là người đã nhắc bác nhớ lại lý do vì sao mình bắt đầu sáng tác. Những bài hát mà bác viết sau này, đều mang hình bóng của bà ấy. Nhưng bác chưa bao giờ nói ra điều đó. Cả hai chỉ là hai người qua đường, vô tình gặp nhau, rồi lại rẽ lối.

- Vậy tại sao bác không giữ mẹ cháu lại? - Uyên hỏi.

- Vì bác biết, bà ấy đã chọn cuộc sống của mình. Và bác tôn trọng điều đó. Đôi khi, yêu thương không phải là giữ lấy, mà là buông tay để người kia được tự do – Ông H.L. vừa nói vừa cười.

Uyên rời khỏi nhà ông H.L. khi ánh chiều tà dần buông. Cô bước đi trong dòng suy nghĩ miên man. Câu chuyện giữa mẹ cô và ông H.L. không phải là một chuyện tình dang dở, mà là một mảnh ghép quan trọng trong cuộc đời mẹ cô. Mẹ đã học cách đứng lên, sống tiếp, và yêu thương chính mình nhờ những con người đi ngang đời như ông. Về đến nhà, Uyên ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm đầy sao. Cô lật đến trang cuối cùng của cuốn sổ, nơi có một bức thư ngắn mẹ viết cho cô: "Hạnh phúc, Uyên à, không phải là điểm đến, mà là hành trình con đi qua, những con người con gặp gỡ, và những bài học con nhận được. Mỗi cánh cửa sổ mở ra sẽ dẫn con đến một bầu trời mới, chỉ cần con đủ dũng cảm để nhìn qua nó."

Uyên khẽ gấp cuốn sổ lại, ôm chặt vào lòng. Dù mẹ không còn, nhưng bà đã để lại cho cô một hành trang quý giá: niềm tin vào cuộc sống và sức mạnh để yêu thương. Và từ khoảnh khắc đó, Uyên quyết định sẽ sống thật trọn vẹn, như cách mẹ cô từng làm. Ngoài kia, gió đông vẫn thổi, nhưng Uyên cảm nhận được hơi ấm từ những cánh cửa sổ cuối cùng của cuộc đời mình.

© Nguyễn Thanh Phong - blogradio.vn

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được

Chắc hẳn trông rất buồn cười, tôi chỉ cao đến vai anh ấy, chúng tôi đi bên nhau như hình với nửa bóng, chỉ có nửa bóng thì sao mà thành một đôi với hình được, chắc nhiều người trong trường nghĩ vậy. Nhưng tôi nghĩ, chuyện đó thì có là gì, tình yêu còn không phân biệt tuổi tác nữa là chiều cao.

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau

Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?

Hắn và Lan

Hắn và Lan

Nơi nào có cô là không có hắn, nơi có hắn thì không có cô. Không phải kẻ thù nhau, chỉ vì không muốn ai bàn tán về họ nữa thôi. Với hắn, hắn sợ vì sự phán xét soi mói từ mọi người. Với Lan, Lan nghĩ hắn chẳng xứng đáng để cô bận lòng.

Chậm một nhịp để chữa lành

Chậm một nhịp để chữa lành

Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình.

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo

So sánh con mình với “con nhà người ta”, so sánh bạn đời với hình mẫu lý tưởng trên phim ảnh, thậm chí so sánh chính gia đình mình với những gia đình khác… là vòng xoáy khiến cuộc sống gia đình trở nên căng thẳng. Sau đây là những gợi ý để bạn thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo.

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!

Thực tế, nạn nhân đã phải gánh chịu nỗi đau đớn, tủi nhục và những tổn thương sâu sắc về thể chất lẫn tinh thần. Thế nhưng, thay vì cảm thông, xã hội lại thường đặt ra những câu hỏi như: "Cô ấy mặc gì?" hay "Cô ấy đi một mình à?" Những câu hỏi này không chỉ khoét sâu vết thương của nạn nhân mà còn củng cố định kiến và duy trì sự bất công trong cách nhìn nhận vấn đề.

Bao giờ đáp bến đỗ

Bao giờ đáp bến đỗ

Uất hận chất chồng, khát khao được đặt chân đến Mỹ để trả thù người chồng bội bạc càng lúc càng mãnh liệt. Nó như con thiêu thân lao vào những cuộc tình vụn vặt, chỉ cần nghe nói đâu đó có Việt kiều, có cơ hội để theo đuổi giấc mơ xa vời ấy, là nó sẵn sàng lao vào, bất chấp mọi thứ.

Vượt qua thử thách của tình yêu

Vượt qua thử thách của tình yêu

Anh có biết không, sau bao nhiêu năm như vậy mà chị ấy chưa hề quên anh đi? Chị ấy luôn cảm thấy có lỗi rất nhiều với anh và luôn nguyện cầu ở một nơi nào đó anh sẽ sống thật hạnh phúc.

Mùa hoa trở lại

Mùa hoa trở lại

Buổi chiều hôm đó, Mai và An ngồi bên bãi biển, ngắm nhìn hoàng hôn. Lần đầu tiên trong suốt ba năm qua, Mai cảm thấy bình yên đến vậy. Những ký ức đau buồn về quá khứ không còn ám ảnh cô nữa, mà thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng đã được gỡ bỏ. Mai quay sang nhìn An, cảm ơn anh bằng một ánh mắt đầy cảm kích. An nắm lấy tay Mai, siết chặt. Hoàng hôn dần buông xuống, nhưng tình yêu giữa Mai và An đã bắt đầu nở rộ, giống như những đóa hoa mùa xuân đang dần hé nở.

Mặt trời của con

Mặt trời của con

Mặt nó phụng phịu, khoanh tay chẳng chịu đút bánh vào mồm cho dù đã quá giờ học. Nhìn đĩa bánh cuốn trứng một cục mà nó thấy sao giống hòn bi ve và ông mặt trời thế, nhìn ghen ghét. Nó nhìn qua mặt mẹ…

back to top