Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cánh cửa sổ cuối cùng

2025-02-04 10:12

Tác giả:


blogradio.vn - Uyên khẽ gấp cuốn sổ lại, ôm chặt vào lòng. Dù mẹ không còn, nhưng bà đã để lại cho cô một hành trang quý giá: niềm tin vào cuộc sống và sức mạnh để yêu thương. Và từ khoảnh khắc đó, Uyên quyết định sẽ sống thật trọn vẹn, như cách mẹ cô từng làm. Ngoài kia, gió đông vẫn thổi, nhưng Uyên cảm nhận được hơi ấm từ những cánh cửa sổ cuối cùng của cuộc đời mình.

***

Một chiều đông Hà Nội, khi gió se lạnh len lỏi qua từng con phố nhỏ, Uyên ngồi bên cửa sổ, tay khẽ lật giở cuốn sổ tay đã nhuốm màu thời gian. Những dòng chữ nguệch ngoạc đan xen giữa các bông hoa khô ép chặt, gợi lên từng ký ức mơ hồ nhưng đầy sức sống. Đây là cuốn sổ mẹ cô để lại, và nó chứa cả một thế giới bí mật mà Uyên chỉ vừa mới bắt đầu khám phá. Uyên lớn lên trong một gia đình không hoàn hảo. Bố mẹ ly hôn khi cô mới bảy tuổi. Mẹ cô, một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng ít nói, gồng mình vừa làm cha vừa làm mẹ, làm lụng cả ngày để nuôi hai chị em cô. Ngày mẹ mất, Uyên chỉ vừa tốt nghiệp đại học. Cô cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Nhưng chính cuốn sổ này, tìm thấy trong góc tủ, đã níu cô lại với cuộc sống.

Trang đầu tiên của cuốn sổ là dòng chữ ngay ngắn: "Dành cho Uyên, khi con đủ lớn để hiểu rằng hạnh phúc không phải lúc nào cũng hoàn hảo". Uyên không kìm được nước mắt. Mẹ cô chưa bao giờ nói ra những điều này khi còn sống. Dường như bà chọn cách viết ra, bởi biết rằng cô sẽ cần nó vào một ngày nào đó. Cuốn sổ như một hành trình quay ngược thời gian, đưa Uyên về những năm tháng mẹ cô còn trẻ. Đó là những câu chuyện về tình yêu đầu đời đầy bồng bột của mẹ, những lần thất bại khi bắt đầu sự nghiệp, cả những khoảnh khắc tưởng như nhỏ bé nhưng lại chứa đựng sức mạnh phi thường của một người phụ nữ.

Có một câu chuyện khiến Uyên đặc biệt chú ý, kể về một người đàn ông mà mẹ gọi là "Người qua đường cuối cùng". Mẹ viết: "Khi ấy mẹ vừa ly hôn, mất phương hướng và tưởng chừng không thể đứng lên được. Rồi mẹ gặp ông ấy, một người đàn ông với nụ cười ấm áp như ánh nắng đầu đông. Ông ấy không mang đến những điều to tát, chỉ đơn giản là những lời động viên, những câu chuyện hài hước vào mỗi buổi sáng mẹ gặp ông ở quán cà phê gần công ty. Nhưng nhờ ông ấy, mẹ học được rằng sự ấm áp nhỏ bé cũng đủ để xoa dịu những tổn thương lớn lao." Uyên tò mò về người đàn ông ấy. Không có thêm bất kỳ thông tin nào khác ngoài cái tên viết tắt "H.L." Từ hôm đó, cô quyết định tìm hiểu.

Một tuần sau, Uyên đứng trước quán cà phê cũ kỹ trong câu chuyện của mẹ. Không gian ấm cúng với ánh đèn vàng khiến cô cảm giác như bước vào một miền ký ức. Người chủ quán, một cụ ông tóc bạc phơ, nhận ra ngay cô là con gái của chị Hoa. Ông kể, mẹ cô là khách quen ở đây, còn H.L. chính là một nhạc sĩ, từng viết những bài hát nhẹ nhàng, sâu lắng về Hà Nội. Uyên bắt đầu tìm kiếm thêm về ông H.L. Những ca khúc do ông sáng tác, những bài báo cũ, thậm chí cả các bức ảnh hiếm hoi được lưu lại. Cô nhận ra rằng ông đã dừng sáng tác từ rất lâu, gần như biến mất khỏi giới âm nhạc. Nhưng có một điều lạ, trong mỗi bài hát của ông, đều có bóng dáng của một người phụ nữ. Một nhân vật được ông gọi là "Người giữ ánh sáng trong tôi". Qua nhiều lần tìm hiểu, Uyên phát hiện ông H.L. vẫn sống ở Hà Nội, trong một căn nhà nhỏ bên bờ sông Hồng. Cô quyết định đến gặp ông.

Căn nhà nhỏ, phủ đầy hoa giấy và mùi hương của gỗ cũ, mở ra trước mắt Uyên. Ông H.L. hiện ra với dáng vẻ giản dị, mái tóc đã bạc trắng nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời. Uyên giới thiệu mình là con gái của Hoa. Ngay lập tức, ông như lặng đi trong giây lát, rồi nở một nụ cười hiền hòa. Họ ngồi bên nhau suốt buổi chiều. Uyên kể về mẹ, về những năm tháng khó khăn mà bà đã vượt qua. Ông H.L. lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng lại thở dài như để kìm nén cảm xúc. Rồi ông bắt đầu kể về mẹ cô:

- Mẹ cháu là một người phụ nữ phi thường. Bà ấy không chỉ kiên cường mà còn luôn biết cách truyền động lực cho người khác. Hồi đó, khi bác gặp mẹ cháu, bác cũng đang trong giai đoạn khủng hoảng. Chính bà ấy là người đã nhắc bác nhớ lại lý do vì sao mình bắt đầu sáng tác. Những bài hát mà bác viết sau này, đều mang hình bóng của bà ấy. Nhưng bác chưa bao giờ nói ra điều đó. Cả hai chỉ là hai người qua đường, vô tình gặp nhau, rồi lại rẽ lối.

- Vậy tại sao bác không giữ mẹ cháu lại? - Uyên hỏi.

- Vì bác biết, bà ấy đã chọn cuộc sống của mình. Và bác tôn trọng điều đó. Đôi khi, yêu thương không phải là giữ lấy, mà là buông tay để người kia được tự do – Ông H.L. vừa nói vừa cười.

Uyên rời khỏi nhà ông H.L. khi ánh chiều tà dần buông. Cô bước đi trong dòng suy nghĩ miên man. Câu chuyện giữa mẹ cô và ông H.L. không phải là một chuyện tình dang dở, mà là một mảnh ghép quan trọng trong cuộc đời mẹ cô. Mẹ đã học cách đứng lên, sống tiếp, và yêu thương chính mình nhờ những con người đi ngang đời như ông. Về đến nhà, Uyên ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm đầy sao. Cô lật đến trang cuối cùng của cuốn sổ, nơi có một bức thư ngắn mẹ viết cho cô: "Hạnh phúc, Uyên à, không phải là điểm đến, mà là hành trình con đi qua, những con người con gặp gỡ, và những bài học con nhận được. Mỗi cánh cửa sổ mở ra sẽ dẫn con đến một bầu trời mới, chỉ cần con đủ dũng cảm để nhìn qua nó."

Uyên khẽ gấp cuốn sổ lại, ôm chặt vào lòng. Dù mẹ không còn, nhưng bà đã để lại cho cô một hành trang quý giá: niềm tin vào cuộc sống và sức mạnh để yêu thương. Và từ khoảnh khắc đó, Uyên quyết định sẽ sống thật trọn vẹn, như cách mẹ cô từng làm. Ngoài kia, gió đông vẫn thổi, nhưng Uyên cảm nhận được hơi ấm từ những cánh cửa sổ cuối cùng của cuộc đời mình.

© Nguyễn Thanh Phong - blogradio.vn

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Không thể đi cùng nhau đến cuối cuộc đời (Phần 3)

Không thể đi cùng nhau đến cuối cuộc đời (Phần 3)

Năm nào cũng vậy. Cứ đến ngày thu nắng vàng là anh lại nhớ đến ngày cô đồng ý làm người yêu anh. Anh nhớ đến những kỷ niệm tươi đẹp, tiếc nuối quyết định thời trẻ dại.

Hành trình tình yêu vượt sóng gió

Hành trình tình yêu vượt sóng gió

Lê Chinh có những đêm thức trắng, một mình suy nghĩ về những điều không thể thay đổi, những điều anh không thể mang lại cho Thùy Trang. Nhưng anh chưa bao giờ bỏ cuộc.

Mẹ - người anh hùng trong đời tôi

Mẹ - người anh hùng trong đời tôi

Dù cuộc sống có vất vả, mẹ chưa từng để tôi cảm nhận được sự mệt mỏi hay khó khăn của bà. Mẹ luôn xuất hiện trước tôi với nụ cười dịu dàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Thiên nhiên tươi đẹp

Thiên nhiên tươi đẹp

Tôi nhìn quanh mình một sáng mùa xuân Thiên nhiên quanh tôi như bừng một sức sống Lá xanh hoa hồng hoa trắng và nắng thật tươi Tôi nghe thiên nhiên như rạo rực khẽ nói Chúng tôi nơi đây mang sự sống cho người

Bức thư bỏ lỡ ở tháng năm học trò

Bức thư bỏ lỡ ở tháng năm học trò

Có thể nó chỉ muốn từ biệt tôi hoặc tâm sự gì đó với tôi về quyết định đi hay ở lại của chính nó. Tôi giả vờ như không hiểu ý nó hoặc tôi thật sự đã hiểu sai theo ý rằng nó muốn tỏ tình với tôi và muốn chúng tôi phát triển tình cảm khi lên Đại học.

Không thể đi cùng nhau đến cuối cuộc đời (Phần 2)

Không thể đi cùng nhau đến cuối cuộc đời (Phần 2)

Cô xinh xắn, đáng yêu nhiều người theo đuổi nhưng thế nào mà cô đều không thích, mọi thứ anh làm, mọi câu anh nói đều đặc biệt với cô. Anh thấp hơn cô chút nhưng với thái độ đặc biệt tôn trọng, yêu thương chân thành mới là cái cô cần ở một người đàn ông.

Dì tôi đã thoát khỏi 10 năm tăm tối trong cuộc đời

Dì tôi đã thoát khỏi 10 năm tăm tối trong cuộc đời

Để rồi vào một đêm tĩnh lặng, khi chỉ còn tiếng mưa rơi và nỗi buồn dâng đầy trong lòng, dì quyết định rằng mình không thể tiếp tục sống như vậy. Dì không thể tiếp tục chịu đựng trong một mối quan hệ không có tình yêu, không có sự chia sẻ, không có sự tôn trọng.

8 nguyên tắc tiền nong người khôn ngoan sẽ làm càng sớm càng tốt

8 nguyên tắc tiền nong người khôn ngoan sẽ làm càng sớm càng tốt

Nếu bạn bắt đầu làm đúng từ hôm nay, bạn sẽ không còn lo lắng mỗi lần có biến cố tài chính xảy ra, không còn phải làm những công việc mình ghét chỉ để tồn tại.

Mảnh nắng quê ngoại

Mảnh nắng quê ngoại

Như chớp, bọn chúng gọn gàng làm sạch cá, ướp chút muối, chút tiêu, thái thêm quả ớt, gói lá chuối, đem lùi vào đống lửa. Khói đồng tan, cá cũng chín, ngồi bên mương đê, xỉa miếng cá, lắng nghe tiếng nước ào ào dưới mương, lũ trẻ làng nói cười ha hả. Trong tiếng cười đó, chúng vẫn còn vô tư lắm, chúng vẫn mơ về ngày mai.

Không thể đi cùng nhau đến cuối cuộc đời (Phần 1)

Không thể đi cùng nhau đến cuối cuộc đời (Phần 1)

Cô nàng rủ anh đi cà phê mèo, đánh bài 10 ván thua cả 10. Cô thua nhiều ức đỏ mặt lại nhìn cái mặt anh nhơn nhơn giận không thèm nói chuyện. Nhưng thấy anh dừng lại ở quán trà sữa yêu thích là cô lại toe toét ngay.

back to top