Có một tôi cô đơn trong đại dương tình yêu
2025-01-25 21:45
Tác giả:
BOM
blogradio.vn - Có những lời muốn bày tỏ cuối cùng lại hoá thành con thuyền, bị ngọn sóng dữ cuốn đi xa, nuốt trọn xuống đáy đại dương. Con thyền ấy không bao giờ còn trở lại được nữa, như cách mà chúng ta đè nén tâm tư chôn chặt xuống đáy lòng.
***
Từ khi nào chúng ta đã biến tình yêu trở thành một đại dương mà bên dưới chôn lấp đầy những tiêu cực, khổ đau, những tâm tư không được bày tỏ. Cuối cùng chúng ta lạc lõng cô đơn trong chính tình yêu của mình. Từ khi chúng ta lựa chọn im lặng sau mỗi lần chiến tranh lạnh, rồi lại vội vã hòa hợp một cách chắp vá.
Một kẻ tưởng như đang say trong đại dương của tình yêu, hóa ra lại chìm trong cô đơn đến cùng cực. Cô đơn trong chính tình yêu của mình. Nỗi cô đơn như kéo tôi ngược dòng thời gian, trở lại thời điểm đen tối nhất của cuộc đời.
Trong lòng có đôi lúc muốn buông tay, lại muốn bám víu, tìm kiếm sự dựa dẫm từ một ai đó. Để rồi cuối cùng lớp vỏ thực tại của xã hội bị bóc trần ra, phơi bày ra thực tế chua chát: ”Ngoài xã hội kia, chẳng ai nguyện lòng nâng đỡ, yêu thương, bao bọc bạn.”
Nhìn xem. Có những người xa lạ, vô tình đi ngang qua đời bạn, như ngọn gió tạm thời dừng chân bên một đoá hoa, ghé vào tai đoá hoa đó thì thầm:
“Tôi sẽ bên em, bảo vệ em.”
Thế rồi ngọn gió ấy lại vút đi mất như cách con người ta từng quen rồi lại quay lưng trở thành người xa lạ của nhau. Ngọn gió ấy vụt đi mất, đem theo những cánh hoa tươi đẹp, để lại cuống hoa trơ trọi đơn độc, lẻ loi, mất đi sức sống nó đã từng khoác trên người.
Tôi cũng là một đoá hoa tươi đẹp. Có người đã tràn vào cuộc đời tôi, ập tới hơn cả một cơn gió. Theo một cách cuồng nhiệt mà tôi không chống đỡ được. Tôi bị cuộn vào trong cơn lốc ấy, bị cuốn đi một cách cuồng si. Tôi cứ thế thả mình đi và không nhìn lại.
Tôi đâu biết, tôi vốn là một vật thể tĩnh, cơn lốc ấy là một vật thể động. Chúng tôi vốn dĩ chưa từng hoà hợp, chỉ là cơn lốc ấy đủ mạnh để cuốn tôi đi trong một chốc một lát.
Dần dần thời gian đã cho chúng tôi thấy khoảng cách thực tại xa cỡ nào. Tôi càng ngày càng bị văng ra xa khỏi tâm cơn lốc. Tình yêu đưa tôi lên mây rồi lại thô bạo quăng quật tôi xuống đất, đặt tôi trở lại chính vị trí ban đầu của mình.
Tôi như choàng tỉnh sau cơn u mê, đứng lên từ mặt đất lạnh lẽo, xuyên qua tấm gương hiện thực nhìn thấy một bản thân từ bao giờ đã chất đầy những vết xước.
Tôi và anh cuối cùng xa vời nhau cả về lý tưởng, cách sống, tư duy và môi trường. Cố gắng hoà nhập để rồi nhún nhường, cô độc, lạc lõng khi không thể nào chạm tới những điều xa lạ. Chúng ta vẫn là có những khoảng trống khiến bản thân nội tâm mỗi người không hé lộ ra.
Có những lời muốn bày tỏ cuối cùng lại hoá thành con thuyền, bị ngọn sóng dữ cuốn đi xa, nuốt trọn xuống đáy đại dương. Con thyền ấy không bao giờ còn trở lại được nữa, như cách mà chúng ta đè nén tâm tư chôn chặt xuống đáy lòng.
Khoảnh khắc ấy, giữa chúng ta, sau những cuộc chiến tranh lạnh rồi lại tái hợp một cách qua loa, chắp vá. Bề ngoài yên tĩnh như mặt đại dương, nhưng dưới sâu là vô vàn những tổn thương, khúc mắc vẫn còn đọng lại như là minh chứng rõ ràng nhất.
Có thể, rồi thời gian sẽ khiến ta lãng quên, như cách mà những cơn sóng ngầm của đại dương bào mòn những vết tích ấy đi. Nhưng cần bao lâu để xoá đi những vết tích cứ chất thêm nhiều mỗi ngày?
Nhìn nhận một cách đúng đắn thì, sóng dữ không sợ, chỉ sợ sóng dữ nuốt trôi mất con thuyền. Nếu mỗi lần chúng ta xảy ra mâu thuẫn, chúng ta đem mâu thuẫn nung chảy giải quyết từng thứ một. Sau mỗi cuộc chiến tranh lạnh, đối phương đều có thể bày tỏ được hết tâm sự trong lòng, được lắng nghe và thấu hiểu. Thì chúng ta đã có thể chèo lái con thuyền đến nơi bình yên, ra khỏi bão tố.
Nhưng chúng ta đều không làm được.
Và chúng ta đã biến tình yêu trở thành một đại dương mà bên dưới chôn lấp đầy những tiêu cực, khổ đau, những tâm tư không được bày tỏ. Cuối cùng chúng ta lạc lõng cô đơn trong chính tình yêu của mình. Lựa chọn ở lại với đau thương hoặc lựa chọn đến một đại dương mới. Nhưng đại dương mới kia, liệu có lại tiếp tục như hành trình vừa đi qua?
© BOM - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Chúng Ta Từng Là Điều Quý Giá Trong Cuộc Đời Nhau | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Date to marry
Tôi rất thích trải nghiệm, nhưng tình yêu thì không. Đối với một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình tan vỡ, tôi càng không muốn chơi đùa với trái tim của chính mình.

5 con giáp nữ mệnh tốt, giàu có hơn hẳn người thường
Trong vũ trụ rực rỡ sắc màu, có những con giáp nữ nổi bật, sinh ra đã toát ra vẻ đài các và phong thái ngút ngàn của những người phụ nữ quyền lực và giàu có. Họ là ai?

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được
Chắc hẳn trông rất buồn cười, tôi chỉ cao đến vai anh ấy, chúng tôi đi bên nhau như hình với nửa bóng, chỉ có nửa bóng thì sao mà thành một đôi với hình được, chắc nhiều người trong trường nghĩ vậy. Nhưng tôi nghĩ, chuyện đó thì có là gì, tình yêu còn không phân biệt tuổi tác nữa là chiều cao.

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau
Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?

Hắn và Lan
Nơi nào có cô là không có hắn, nơi có hắn thì không có cô. Không phải kẻ thù nhau, chỉ vì không muốn ai bàn tán về họ nữa thôi. Với hắn, hắn sợ vì sự phán xét soi mói từ mọi người. Với Lan, Lan nghĩ hắn chẳng xứng đáng để cô bận lòng.

Chậm một nhịp để chữa lành
Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình.

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo
So sánh con mình với “con nhà người ta”, so sánh bạn đời với hình mẫu lý tưởng trên phim ảnh, thậm chí so sánh chính gia đình mình với những gia đình khác… là vòng xoáy khiến cuộc sống gia đình trở nên căng thẳng. Sau đây là những gợi ý để bạn thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo.

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!
Thực tế, nạn nhân đã phải gánh chịu nỗi đau đớn, tủi nhục và những tổn thương sâu sắc về thể chất lẫn tinh thần. Thế nhưng, thay vì cảm thông, xã hội lại thường đặt ra những câu hỏi như: "Cô ấy mặc gì?" hay "Cô ấy đi một mình à?" Những câu hỏi này không chỉ khoét sâu vết thương của nạn nhân mà còn củng cố định kiến và duy trì sự bất công trong cách nhìn nhận vấn đề.

Bao giờ đáp bến đỗ
Uất hận chất chồng, khát khao được đặt chân đến Mỹ để trả thù người chồng bội bạc càng lúc càng mãnh liệt. Nó như con thiêu thân lao vào những cuộc tình vụn vặt, chỉ cần nghe nói đâu đó có Việt kiều, có cơ hội để theo đuổi giấc mơ xa vời ấy, là nó sẵn sàng lao vào, bất chấp mọi thứ.

Vượt qua thử thách của tình yêu
Anh có biết không, sau bao nhiêu năm như vậy mà chị ấy chưa hề quên anh đi? Chị ấy luôn cảm thấy có lỗi rất nhiều với anh và luôn nguyện cầu ở một nơi nào đó anh sẽ sống thật hạnh phúc.