Phát thanh xúc cảm của bạn !

Kí ức tuổi thơ

2025-11-12 16:00

Tác giả: Mai Hoàng Phú


blogradio.vn - Những tiếng khóc òa chạy về nhà thay đồ thật nhanh rồi dặt dẹo nằm sấp lên bộ ngựa hay bộ vạt để chờ hỏi tội. Trẻ quê chúng tôi ai không lớn lên như vậy xem như mất đi một miền ký ức thú vị.

***

Tôi rời quê lên Sài Gòn mưu sinh, làm nghề giáo, nhưng trong lòng luôn nhớ tuổi thơ bình yên với những trò chơi dân dã bên dòng sông, cánh đồng. Giữa cuộc sống ồn ào nơi phố thị, một cuộc gọi từ mẹ khiến tôi càng thêm nhớ quê hương và trân trọng những ký ức ngọt ngào ấy.

 

Ngân nga trong gió mát

Tiếng sáo diều vọng về

Tuổi thơ như áng phù vân

Chợt hiện rồi lại tan.

 

Vậy là đã năm năm tôi rời xa chốn bình yên, nơi chôn nhau cắt rốn, để đặt chân lên Sài Thành tìm chút gì gọi là bon chen với đời. Tôi có một công việc mà người đời đặt cho nó cái tên rất chảnh là “Thầy”. Đúng vậy! Công việc nghe cao cả nhưng cũng đòi hỏi người ta cần phải có một trái tim biết sống hết mình vì cái đẹp, tình yêu thương.

Cũng như thường nhật, sau buổi cơm chiều tôi thường ra khỏi căn phòng trọ nhỏ nhắn như bao người xa quê lên Sài Gòn kiếm sống. Tôi sải bước một vòng quanh con đường trong hẻm, lặng nhìn chim bay về tổ trên những tán cây me. Tôi xem đây như là một cách giải trí của một người bần phú trí giả. Hẻm nhỏ chiều về khoác lên mình một màu sắc nhộn nhịp hơn hẳn. Bọn trẻ trong các xóm trọ tụ tập lại chơi những trò chơi như rượt bắt, cầu lông. Có lẽ đó là một khoảng thời gian ngắn ngủi mà bọn trẻ tránh xa được những chiếc điện thoại, tivi, ipad…. Thời buổi công nghệ mà, ngay cả tôi còn không quen khi không đem điện thoại trong mình. Người già thì tụ họp lại thành một đội tập các bài tập thể dục dưỡng sinh kèm theo đó là tiếng nhạc phát ra từ loa kéo. Có lẽ những khung cảnh như vậy đã dần quen với một người xa quê lên thành phố như tôi.

“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn.” Câu nói tưởng chừng quen mà như lạ. Tuổi thơ của lũ trẻ quê chúng tôi khác hẳn với thế hệ gen Z hay gen Alpha bây giờ. Tuổi thơ tôi gắn liền với dòng sông, ký ức những lần tắm sông với cây còng vươn nhánh ra mép sông. Để khi mỗi lần tắm sông là lũ chúng tôi thi nhau trèo lên nhánh còng để nhảy xuống. Thi gan nhau ai là người mạnh nhất, nhảy kiểu đẹp nhất. Cũng vì thế mà cha mẹ hay ông bà thường tìm chúng tôi với cây roi trên tay. Những tiếng khóc òa chạy về nhà thay đồ thật nhanh rồi dặt dẹo nằm sấp lên bộ ngựa hay bộ vạt để chờ hỏi tội. Trẻ quê chúng tôi ai không lớn lên như vậy xem như mất đi một miền ký ức thú vị.

Tôi còn nhớ những tháng ngày nghỉ hè, bọn trẻ con trong xóm chúng tôi tụ tập lại kéo nhau ra đồng thả diều, dùng ná bắn rắn mối rồi thui rơm. Tiếng vi vu của sợi dây cước kéo căng con diều va vào với gió nghe ríu rít. Từng hình dáng với những con diều đầy màu sắc bay ngập bầu trời mang một nỗi niềm mơ ước của chúng tôi. Một vài đứa trong chúng tôi còn tinh nghịch nhảy vượt mương vào vườn ông Tư để hái trộm vài quả mận, quả ổi. Những quả mận chín hồng lủng lẳng treo trên cây nằm cách một cái mương khoảng 1 mét 50 cũng không làm khó được chúng nó. Chúng thi nhau nhảy qua xem ai không để chân lọt xuống mương nước, nhưng có lẽ với độ tuổi nhỏ này không một ai nhảy qua mương nước mà không để lại tiếng bộp chủm của chân va vào nước khi gần tới bờ mương bên kia. Bà con dưới quê cũng đã quá quen với hành động của bọn trẻ con chúng tôi. Nên hiếm khi bắt chúng tôi tội trộm trái cây đâu. Hay quá lắm là gằn giọng la chúng tôi vài câu, rồi hù dọa là méc cha mẹ: “Tụi bây là con cái nhà ai. Sao dám vào vườn tao ăn trộm. Tao bắt từng đứa trói vào gốc cây cho kiến lửa cắn cho nhớ đời”. Vậy là chúng tôi ùa ra như ma đuổi, chạy bán sống bán chết để không bị bắt. Đứa nào xui tận mạng lắm mới bị bắt lại. Nhưng cũng bị chịu hình phạt là khoanh tay lại rồi xin lỗi cho qua hay bất quá là được dẫn về mà mắng vốn với cha mẹ chúng nó.

Những trải nghiệm như vậy được chúng tôi mang theo và ghi dấu trong suốt hành trình của cuộc đời. Để khi có dịp được bộc lộ, gặp lại những ông bà dưới quê, gặp lại bạn bè lâu năm, nó như sợi dây gắn kết yêu thương, kết nối chuyện trò giữa những con người có một thời gắn bó. “Yêu lắm! Đứa này hồi đó phá phách dữ lắm nè. Đứa kia hay vào vườn hái trái trộm”. Từng tiếng nói của ông Tư, bà Ba vừa thương vừa như khơi gợi một nỗi niềm xa xôi khó níu giữ.

Màn hình điện thoại sáng lên, con nghe nè mẹ. Bên kia đầu dây mẹ tôi nói với giọng ấm áp: “Alo. Hè này sao lâu quá chưa về. Cha mày để giành mấy con gà chờ mày về nấu cháo. Mày tranh thủ rảnh về nha.” Tôi đáp lại: “Dạ. Con sẽ sắp xếp trong hè về chơi với cha mẹ. Mà dạo này cha mẹ khỏe không…” Sau một hồi lâu thì cuộc gọi với mẹ cũng kết thúc. Tôi lửng thửng bước về căn phòng trọ nhỏ nhắn. Thế đấy, cuộc sống - gia đình - quê hương luôn là những thứ khiến chúng ta vương vấn mãi…

© Mai Hoàng Phú - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Anh Chỉ Là Vị Khách Thoáng Qua Trên Hành Trình Em Đi Tìm Hạnh Phúc | Radio Tâm Sự

Mai Hoàng Phú

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top