Tổ ấm bắt đầu từ sự thấu hiểu
2025-11-07 10:00
Tác giả:
Đào Thị Hà Thu
blogradio.vn - Lần đầu tiên, Mai thấy lòng trùng xuống. Hóa ra, đằng sau những lời nhắc nhở kia là sự quan tâm. Tối hôm đó, bà Lan rót cho Mai một chén trà, ngồi thủ thỉ: “Con biết không, thời mẹ mới lấy chồng, mẹ cũng chẳng hợp với bà nội của Hùng đâu. Nhưng dần dần, nhờ bà dạy mà mẹ mới biết cách cư xử, mới có thể đi dạy học mà vẫn giữ được gia đình êm ấm.”
***
Ngày Mai bước chân về nhà chồng, trời tháng Mười nắng như đổ lửa. Trong lòng cô vừa hồi hộp vừa lo lắng. Từ nhỏ đến lớn, Mai vốn quen sống tự do, ít khi bị ai ràng buộc. Nghĩ đến cảnh phải ở chung với mẹ chồng cô bà Lan, một người phụ nữ trí thức, từng làm giảng viên đại học, Mai cảm thấy có chút áp lực. Những ngày đầu, Mai cố gắng giữ ý tứ. Nhưng rồi, sự khác biệt trong nếp sống nhanh chóng lộ ra.
Một buổi sáng, Mai vừa định bước ra cửa đi làm thì bà Lan gọi lại: “Mai này, con mặc váy ngắn quá, đi làm thì không sao nhưng nếu ghé qua nhà bác tổ trưởng mà chào hỏi thì nên chỉnh tề một chút, kẻo người ta cười”.
Mai khựng lại, môi mím chặt: “Con đi làm văn phòng, bạn bè con ăn mặc thế này là bình thường mà mẹ.”
Bà Lan nhẹ nhàng: “Mẹ không cấm con đâu, nhưng có những chỗ nên giữ phép. Con gái hiện đại thì càng phải tinh tế.” Mai không đáp, bỏ đi với chút bực dọc trong lòng.
Những chuyện như thế lặp đi lặp lại. Khi thì chuyện nấu ăn quá nhiều dầu mỡ, lúc lại chuyện Mai quên chào hàng xóm khi đi ngang qua cổng. Với Mai, đó là những chi tiết nhỏ nhặt. Còn với bà Lan, đó là sự giáo dục và nền nếp.
Hùng, chồng Mai đang đi chuyến công tác vào Miền Nam, cả ngày nay những lời nói của mẹ chồng làm Lan ấm ức trong lòng. Tối đó, Mai gọi điện cho Hùng than thở: “Anh à, em thấy mẹ khó tính quá. Em làm gì cũng bị nhắc nhở, em mệt lắm.” Hùng cười nói: “Mẹ anh vốn vậy thôi. Em đừng nghĩ mẹ ghét em. Mẹ là người thẳng thắn, nhưng thương con dâu nhiều lắm.”
Mai phụng phịu: “Nhưng em thấy mình như trẻ con bị kèm cặp. Em không chịu được, hay chúng mình xin mẹ ra thuê nhà ở riêng.”
Hùng trầm ngâm một lát rồi nói: “Em thử nghĩ ngược lại xem, nếu mẹ không để tâm, không nhắc, có khi mới là lạnh nhạt. Anh tin mẹ sẽ tìm cách để hai mẹ con hiểu nhau thôi, thôi ở nhà ngoan nhé, đợi anh, yêu em!”

Một lần, Mai về muộn sau giờ làm, trong lòng bực bội vì sếp giao thêm việc. Vừa mở cửa, cô thấy bà Lan đang ngồi may lại chiếc áo sơ mi cho mình.
“Con đi làm về rồi à?” - Bà ngẩng lên, mỉm cười. “Cái áo này gấu bị sứt chỉ, mẹ khâu lại cho chắc.”
Mai thoáng bất ngờ, lúng túng: “Con định mai mang đi sửa… mẹ làm chi cho vất vả,” bà Lan cười đáp: “Vất vả gì đâu, mẹ ở nhà quen tay thôi. Con đi làm cả ngày, chắc mệt lắm.”
Lần đầu tiên, Mai thấy lòng trùng xuống. Hóa ra, đằng sau những lời nhắc nhở kia là sự quan tâm. Tối hôm đó, bà Lan rót cho Mai một chén trà, ngồi thủ thỉ: “Con biết không, thời mẹ mới lấy chồng, mẹ cũng chẳng hợp với bà nội của Hùng đâu. Nhưng dần dần, nhờ bà dạy mà mẹ mới biết cách cư xử, mới có thể đi dạy học mà vẫn giữ được gia đình êm ấm.”
Mai im lặng. Trong giọng nói của mẹ chồng, cô nghe thấy cả sự từng trải lẫn thương yêu.
Một hôm khác, lớp đại học cũ của Mai tổ chức họp. Bất ngờ, một người bạn reo lên khi thấy bà Lan đưa con dâu đến: “Ôi, cô Lan! Ngày xưa cô là giảng viên tụi em đấy. Cô vừa giỏi vừa hiền, ai cũng quý.”
Nhiều người khác cũng gật gù tán thưởng. Mai ngồi bên cạnh, nghe lòng mình rung động. Hóa ra, mẹ chồng mà mình cho là “khó tính” lại từng là người được biết bao thế hệ kính trọng.
Trên đường về, Mai khe khẽ nói: “Mẹ này… lúc nãy bạn con ai cũng khen mẹ. Con tự dưng thấy tự hào.”
Bà Lan cười hiền: “Có gì đâu con. Người sống sao để người ta quý thì mình nhẹ lòng thôi. Mai rồi con cũng sẽ như vậy.”
Mai chợt thấy mắt mình cay cay. Từ đó, cô chủ động thay đổi. Sáng đi làm, cô lễ phép: “Con đi làm nhé mẹ. Mẹ giữ gìn sức khỏe.”
Chiều về, cô xắn tay vào bếp, hỏi: “Mẹ thích ăn canh chua hay canh xương bí đỏ để con nấu?”
Bà Lan ngạc nhiên nhưng không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười. Một tối cuối tuần, khi cả nhà quây quần, bà Lan nói trước mặt họ hàng: “Con dâu tôi vừa giỏi việc công ty, vừa khéo léo chuyện nhà. Tôi mừng lắm.”
Mai nghe mà lòng ấm áp. Cô biết mẹ không nói để lấy lòng ai, mà thật sự ghi nhận.
Một đêm, sau khi dọn dẹp xong, Mai ngồi pha trà, rụt rè: “Mẹ ạ… Con xin lỗi vì trước đây con bướng bỉnh, hay cãi lại mẹ. Giờ con mới hiểu, mẹ muốn tốt cho con thôi.”
Bà Lan nhìn con dâu, ánh mắt dịu dàng: “Con gái ạ, không có mẹ chồng, con dâu nào hợp nhau ngay từ đầu. Quan trọng là mình biết học hỏi, biết thương nhau. Mẹ tin con sẽ trưởng thành, và gia đình mình sẽ luôn ấm êm.”
Mai gật đầu, mắt rưng rưng. Trong lòng cô, hai chữ “mẹ chồng” từ nay không còn gắn với sự khó tính nữa, mà là sự dẫn dắt, chở che, và yêu thương.
Ngôi nhà nhỏ, từ những va chạm ban đầu, đã trở thành tổ ấm thật sự nhờ tình thương và sự bao dung của một người mẹ chồng hiện đại.
Hôm nay cuối tháng, Hùng đi công tác dài ngày mới trở về. Vừa bước vào nhà, anh đã thấy cảnh mẹ và vợ cùng ngồi trong bếp, ríu rít trò chuyện, tiếng cười vang lên rộn rã. Trên bàn là bữa cơm nóng hổi, có món cá kho thơm lừng món anh thích nhất.
Anh đứng lặng một lát, trong lòng dâng lên niềm xúc động. Ngày trước, anh từng lo sợ mẹ và vợ không hợp nhau, gia đình sẽ nhiều sóng gió. Nhưng giờ đây, chính mắt anh chứng kiến hai người phụ nữ quan trọng nhất đời mình đã trở thành những người bạn thân thiết.
Anh bước vào, ôm vai vợ rồi quay sang nắm tay mẹ:
“Con cảm ơn mẹ… và cảm ơn em. Nhờ hai người mà ngôi nhà này lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười. Con thấy mình thật may mắn.”
Bà Lan chỉ mỉm cười hiền hậu: “Mẹ mong 2 con sớm cho mẹ có cháu bế, lên chức bà nội,” rồi bà nắm chặt tay Mai, ánh mắt trìu mến, Mai khẽ gật đầu, đôi mắt lấp lánh niềm vui. Trong căn bếp nhỏ, hơi ấm gia đình lan tỏa, kết nối ba con người lại bằng sợi dây yêu thương bền chặt. Tổ ấm hạnh phúc hóa ra bắt đầu từ sự bao dung, thấu hiểu và tình thương chân thành.
© Bình An - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Anh Chỉ Là Vị Khách Thoáng Qua Trên Hành Trình Em Đi Tìm Hạnh Phúc | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.









