Bâng khuâng tuổi mới lớn
2025-10-11 18:35
Tác giả:
Anh Thư
blogradio.vn - Bây giờ, khi đã qua cái tuổi mười bảy, tôi mới hiểu ra: có những tiếc nuối không cần phải xóa bỏ. Vì chính chúng đã tạo nên tôi của ngày hôm nay. Nếu tôi không từng tự ti, tôi sẽ không học cách yêu bản thân. Nếu không từng yêu thầm, tôi sẽ không biết trái tim mình có thể kiên trì và thầm lặng đến thế.
***
Tôi biết ơn tất cả những bâng khuâng, những giọt nước mắt, những lần hụt hẫng. Nhờ có chúng, tôi học được cách mạnh mẽ, học được cách chăm sóc mình, và học được cách tha thứ cho những yếu đuối của tuổi trẻ.
Tôi không biết từ khi nào mình bắt đầu cảm thấy thế giới xung quanh trở nên chật hẹp và ngột ngạt đến vậy. Có lẽ là vào một buổi chiều mùa hè, khi ánh nắng như đổ lửa lên mái ngói đỏ au, tôi ngồi thừ người bên cửa sổ, nghe tiếng ve râm ran, và cảm thấy trái tim mình nặng trĩu bởi những điều không thể nói thành lời.
Tôi là một đứa con gái bình thường. Bình thường đến mức chẳng ai để ý, chẳng có gì nổi bật, và cũng chẳng gây ấn tượng với ai. Gia đình tôi không quá khá giả nhưng đủ đầy. Ba mẹ là những người sống nguyên tắc, yêu thương con cái nhưng luôn mang theo kỳ vọng. Tôi hiểu điều đó, và cũng vì vậy mà chưa bao giờ dám buông thả bản thân mình. Học hành, điểm số, thành tích — tất cả đều là thứ tôi phải mang về như một minh chứng cho lòng hiếu thảo.
Áp lực từ việc học không phải là điều gì quá xa lạ. Tôi đã quen với việc thức khuya đến 1-2 giờ sáng để hoàn thành bài vở, quen với việc thi cử liên miên, quen với những ánh mắt dò xét khi không đạt được điểm cao. Nhưng có lẽ, điều khiến tôi mệt mỏi nhất không phải là sách vở, mà là cảm giác không bao giờ đủ — không đủ giỏi, không đủ xinh đẹp, không đủ đặc biệt để được ai đó nhớ đến.
Tuổi dậy thì đến như một cơn mưa rào. Không hề nhẹ nhàng, không có báo trước. Cơ thể tôi thay đổi, giọng nói, làn da, mái tóc, tất cả như đang phản bội tôi. Trong khi bạn bè tôi bắt đầu biết trang điểm nhẹ, biết ăn diện, thì tôi vẫn loay hoay với những nốt mụn đầu tiên, với dáng người gầy gò và đôi chân hơi cong khiến tôi chưa bao giờ dám mặc váy. Tôi từng soi mình trong gương rất lâu, rồi lặng lẽ tắt đèn, trùm chăn lại, và khóc.
Tôi ghen tị với những bạn nữ xinh đẹp, với làn da mịn màng, nụ cười rạng rỡ, dáng người thon gọn và tự tin bước đi trong sân trường. Ghen tị một cách lặng lẽ, không cay cú, nhưng cứ âm ỉ trong lòng. Và rồi, có một người khiến tôi càng nhận ra mình "bình thường" đến mức nào.

Cậu ấy — người tôi yêu thầm suốt những năm tháng trung học.
Cậu học giỏi, dịu dàng và có nụ cười khiến tim tôi lỡ nhịp. Cậu không biết tôi tồn tại. Hoặc có thể có, nhưng chỉ là thoáng qua như mọi ánh mắt vô tình trong một ngày nắng gắt. Tôi không dám lại gần, không dám trò chuyện, thậm chí chỉ cần cậu bước qua gần tôi là tôi đã thấy tim mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi giấu kín tình cảm ấy, như một bí mật nhỏ, như một bông hoa không dám nở.
Tôi từng viết tên cậu vào sổ tay, từng mơ mộng viển vông về những ngày được đi học cùng nhau, cùng ôn bài, cùng cười nói. Nhưng thực tế luôn phũ phàng. Tôi nhìn lại mình — một đứa con gái da ngăm, gầy gò, chẳng có gì đặc biệt — rồi lại ngậm ngùi nuốt hết mọi xúc cảm vào trong.
Nhưng thật kỳ lạ, chính những mặc cảm đó lại trở thành động lực để tôi thay đổi. Tôi bắt đầu chăm sóc bản thân mình hơn — không phải vì muốn được cậu ấy chú ý, mà vì tôi nhận ra mình không thể cứ mãi tự ti như thế. Tôi học cách chăm sóc da, tập thể dục mỗi sáng, ăn uống điều độ, và quan trọng nhất, tôi tập mỉm cười với chính mình trong gương.
Tôi học vì ba mẹ, vì kỳ vọng của họ, nhưng tôi cũng bắt đầu học vì chính mình. Tôi muốn mình không phải là cái bóng của ai đó, không phải là người đứng sau dõi theo cậu ấy, mà là người có thể tự hào bước đi giữa đám đông, dù không ai để ý cũng chẳng sao.
Tôi vẫn yêu cậu ấy, vẫn giữ trong lòng một thứ tình cảm nhẹ tênh nhưng đầy sức mạnh. Tôi không bao giờ tỏ tình, cũng không có một cái kết đẹp như trong phim. Cậu ấy vẫn là cậu, còn tôi thì vẫn là tôi. Nhưng mỗi khi mệt mỏi, nghĩ đến cậu, tôi lại có động lực để cố gắng — dù là vô vọng.
Cuối cùng, tôi đỗ vào một trường đại học mà mình hằng mong ước. Ngày nhận giấy báo trúng tuyển, tôi đã bật khóc. Không phải vì hạnh phúc thuần túy, mà là vì bao nhiêu cảm xúc dồn nén bấy lâu nay cuối cùng cũng có một lối thoát. Tôi nhớ lại những ngày học khuya, những lần thất vọng với điểm số, những lần soi gương rồi tự trách mình, và cả những cái nhìn lén về phía cậu ấy trong lớp học.
Tuổi mới lớn là thế. Vừa mộng mơ, vừa lo âu. Vừa muốn lớn thật nhanh, lại vừa muốn níu giữ những ngây ngô vụng về.
Bây giờ, khi đã qua cái tuổi mười bảy đôi mươi, tôi mới hiểu ra: có những tiếc nuối không cần phải xóa bỏ. Vì chính chúng đã tạo nên tôi của ngày hôm nay. Nếu tôi không từng tự ti, tôi sẽ không học cách yêu bản thân. Nếu không từng yêu thầm, tôi sẽ không biết trái tim mình có thể kiên trì và thầm lặng đến thế. Nếu không có áp lực gia đình, tôi có lẽ sẽ chẳng có động lực vươn lên.
Tôi biết ơn tất cả những bâng khuâng, những giọt nước mắt, những lần hụt hẫng. Nhờ có chúng, tôi học được cách mạnh mẽ, học được cách chăm sóc mình, và học được cách tha thứ cho những yếu đuối của tuổi trẻ.
Tôi vẫn còn một hành trình dài phía trước. Vẫn còn nhiều thử thách, vẫn có những nỗi buồn không tên. Nhưng tôi tin rằng, cô bé năm mười sáu tuổi ngày xưa, dù từng rất yếu đuối, vẫn là nền tảng vững chắc nhất để tôi vững vàng hơn mỗi ngày. Cảm ơn cậu — người tôi từng yêu đơn phương, cảm ơn những ngày tôi không đẹp, không giỏi, không tự tin. Cảm ơn cả những kỳ vọng khắt khe của ba mẹ. Nhờ tất cả, tôi mới có thể đứng ở đây, mỉm cười và nói: "Mình đã từng rất buồn, nhưng cũng rất mạnh mẽ."
© Anh Thư - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Cảm Ơn Hạnh Phúc, Vụn Vỡ Của Ngày Hôm Qua | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.






