Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thanh xuân, chúng ta từng ở bên nhau

2025-10-28 19:00

Tác giả: Nguiz Azhug


blogradio.vn - Thanh xuân của tôi khi đó đơn giản chỉ là thế: một người để chờ, một nụ cười để nhớ, và một cái tên để bật lên trong tim mỗi khi ai đó hỏi “Cậu thích ai?”

***

Có những buổi chiều mùa hạ, gió lùa qua khung cửa sổ lớp học, mang theo mùi nắng vàng ươm và hương hoa phượng thoang thoảng. Tôi vẫn nhớ rõ khoảnh khắc ấy – khoảnh khắc mà ánh mắt cậu bắt gặp ánh mắt tôi giữa hàng chục cái nhìn khác, và bỗng nhiên trái tim như lỡ một nhịp.

Chúng tôi học chung lớp suốt ba năm cấp ba, nhưng thật lạ, phải đến năm cuối, khi ai cũng vội vàng lo thi cử, tôi mới thật sự để ý đến cậu. Cậu cao, gầy, nụ cười lúc nào cũng hồn nhiên như nắng đầu hạ. Tôi nhớ ngày đầu tiên nhóm học chung được lập, cậu ngồi đối diện, cúi xuống làm bài, tóc rũ xuống trán, và mỗi lần ngẩng lên lại vô tình chạm phải ánh mắt tôi.

“Này, bài này cậu làm sao?” – cậu đưa vở sang, giọng nhẹ như một cơn gió.

“Tớ… tớ chưa làm kịp.” – Tôi bối rối, vội lật sách để che đi gò má nóng bừng.

“Vậy thì làm cùng tớ nhé.” – Cậu cười, nụ cười khiến cả khoảng trời trước mặt tôi sáng hơn.

Từ hôm ấy, chúng tôi nói chuyện nhiều hơn. Ban đầu chỉ là trao đổi bài vở, rồi dần dần trở thành những câu chuyện vu vơ về bộ phim vừa xem, quán trà sữa mới mở hay chuyện con mèo hàng xóm. Tôi bắt đầu mong chờ những tiết học có cậu, những lần vô tình được ngồi cạnh, thậm chí cả những tin nhắn “Cậu làm bài chưa?” vào đêm muộn.

Thanh xuân của tôi khi đó đơn giản chỉ là thế: một người để chờ, một nụ cười để nhớ, và một cái tên để bật lên trong tim mỗi khi ai đó hỏi “Cậu thích ai?”

Có một lần, sau buổi học thêm, chúng tôi cùng nhau đi bộ về. Đường phố mùa hè vắng lạ, chỉ còn ánh đèn vàng trải dài trên con đường. Tôi và cậu nói về tương lai – nơi cậu mơ ước trở thành kỹ sư xây dựng, còn tôi muốn học ngành sư phạm.

“Có thể sau này mình sẽ học ở hai thành phố khác nhau.” – Tôi nói khẽ.

“Ừ. Nhưng mà…” – Cậu ngập ngừng, rồi mỉm cười – “Thanh xuân của mình vẫn đang ở đây mà, phải không?”

Câu nói ấy đã ở lại trong tôi rất lâu.

Nhưng thanh xuân vốn là một cuốn sách có số trang hữu hạn. Chỉ còn vài tuần nữa là kỳ thi tốt nghiệp, ai cũng bận rộn. Chúng tôi vẫn nói chuyện, nhưng những buổi đi bộ về chung, những câu chuyện vu vơ ít dần. Có hôm, tôi nhìn cậu từ xa, giữa đám bạn nam ồn ào, chợt thấy khoảng cách như dài ra.

Ngày cuối cùng của năm học, sân trường rợp hoa phượng đỏ. Tôi và cậu cùng chụp chung một tấm ảnh. Cậu khoác vai tôi, nụ cười vẫn rạng rỡ, còn tôi cố giấu sự run rẩy trong lòng. Tôi đã muốn nói “Tớ thích cậu” biết bao, nhưng rồi lại im lặng.

Rồi chúng tôi mỗi người một nơi. Ban đầu còn nhắn tin, hỏi thăm, nhưng dần dần, những cuộc trò chuyện thưa thớt rồi biến mất. Thỉnh thoảng, khi nghe một bài hát cũ, tôi lại nhớ về khoảng sân trường rợp nắng, nhớ cái cách cậu nghiêng đầu cười, và nhớ câu nói năm nào: “Thanh xuân của mình vẫn đang ở đây mà, phải không?”

Giờ đây, khi đã trưởng thành, tôi hiểu rằng thanh xuân không phải lúc nào cũng có một kết thúc trọn vẹn. Đôi khi, nó chỉ là một đoạn đường ngắn, nhưng đủ để ta nhớ cả đời.

Cậu – người đã cho tôi biết thế nào là rung động đầu đời – mãi là một phần ký ức đẹp nhất. Và tôi tin, ở đâu đó, khi nhớ về tuổi 17 của mình, cậu cũng sẽ nhớ đến một cô bạn từng đỏ mặt chỉ vì bắt gặp ánh mắt cậu trong buổi chiều mùa hạ năm ấy.

© Nguiz Azhug - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Cảm Ơn Vì Đã Từng Đến | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top