Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tình yêu ở lại

2025-10-05 19:15

Tác giả: Đào Thị Hà Thu


blogradio.vn - Đêm ấy, Tân ngồi bên bờ sông mãi đến sáng. Không khóc, chỉ thấy lòng mình hoang hoải. Anh từng tin rằng, chỉ cần cố gắng đủ, tình yêu sẽ thắng mọi khoảng cách. Nhưng hóa ra, có những điều... không thể níu giữ chỉ bằng tình cảm.

***

Trời tháng bảy miền trung du oi ả đến lạ. Từng làn gió lùa nhẹ qua hàng tre trước ngõ cũng chẳng xua nổi cái nắng đổ lửa. Xóm Chằm vẫn yên bình như bao ngày, chỉ khác là sáng nay, nhà ông Bằng có tiếng khóc rấm rứt chẳng dứt. Người làng thì thầm: thằng Tân - con ông - sắp đi Nhật xuất khẩu lao động. Bỏ lại sau lưng là ruộng đồng khô cằn… và một người con gái tên Thủy.

Thủy ngồi tựa vào gốc cau trước sân, mắt hoe đỏ, lặng im. Mẹ cô đã ra đồng từ sớm, để mặc con gái lặng thinh như một khúc gỗ đá. Từ ngày biết Tân trúng tuyển đơn hàng đi Nhật ba năm, Thủy như biến thành một người khác. Ba năm - nghe tưởng ngắn, nhưng với cô, dài như một kiếp người.

Tình yêu của họ bắt đầu từ năm cuối cấp ba. Những buổi tan học chung con đường đất đỏ, hai người lặng lẽ đi bên nhau, dưới tán keo rì rào. Không hứa hẹn ồn ào, chẳng cần thề non hẹn biển. Chỉ là những cái nắm tay vội, lần trốn mẹ hái trộm ổi sau vườn, hay những ngày mưa dầm tát nước giúp nhau trên ruộng đồng.

Người làng hay đùa: "Hai đứa chúng mày bao giờ cưới?" Tân chỉ cười, rồi thì thầm với Thủy:

- Anh sang Nhật vài năm, tích chút vốn rồi về cưới em. Làm lại cái nhà, mở tiệm nhỏ… Mình không phải khổ như bố mẹ nữa.

Thủy không trả lời, chỉ dựa đầu vào vai anh. Cô hiểu, giấc mơ của một thằng con trai quê nghèo luôn gắn liền với một nơi thật xa, nơi người ta có thể "đổi đời".

Hôm tiễn Tân đi, cả xóm ra đứng chật sân. Mẹ Tân khóc ngất, bố anh thì lặng lẽ gói ghém từng bộ quần áo. Còn Thủy, trốn sau bụi chuối, tay nắm chặt chiếc khăn tay cũ kỹ - món quà nhỏ Tân tặng từ mùa hè năm ngoái.

- Thủy ơi… Em không ra tiễn anh sao?

Giọng Tân khẽ, nhưng vang lên như tiếng gió quật vào tim cô. Cuối cùng, Thủy cũng bước ra. Cô nhìn anh, lần cuối. Vẫn là anh, vẫn đôi mắt cương nghị, nụ cười hiền lành, nhưng sau đó… là cả một quãng xa cách mịt mùng.

- Em chờ anh nhé! – Tân nói. Một lời hứa nhẹ tênh nhưng nặng tựa cả bầu trời.

Thủy không khóc, chỉ khẽ gật đầu. Cô sợ nếu bật khóc, mình sẽ chạy đến ôm anh, sẽ níu anh ở lại. Nhưng không thể. Ở làng quê này, yêu thôi là chưa đủ. Người ta cần tiền để cưới vợ, xây nhà, nuôi con. Cô hiểu điều đó hơn ai hết.

Nhật Bản - với Tân là một thế giới khác. Anh làm ở xưởng chế biến thực phẩm, tỉnh Gunma. Mỗi ngày bắt đầu lúc 4 giờ sáng, kết thúc sau 12 tiếng đứng liền. Những đồng tiền đầu tiên anh gửi về quê, nhắn mẹ giữ giùm, còn trích một ít cho Thủy đi học nghề tóc.

Mỗi cuối tuần, Tân gọi điện về. Thủy vẫn cười, vẫn kể đủ chuyện làng quê: chuyện con chó mới đẻ, chuyện bà Tư đầu xóm đi chùa về đòi bán cả xe máy... Nhưng anh cảm thấy, có gì đó dần thay đổi. Không phải từ lời nói, mà từ sự im lặng giữa những cuộc gọi.

Rồi một ngày, Thủy nhắn:

“Anh đừng gọi nữa, em mệt. Mọi chuyện để sau nhé.”

Mười tin nhắn sau đó không được hồi đáp. Tân vào Facebook - thấy Thủy đăng ảnh với một chàng trai lạ. Là Tuấn, con trai bác phó chủ tịch xã. Mẹ Tân sau đó nhắn:

“Con ạ, Thủy giờ được thằng Tuấn để ý, nhà nó khá. Ở quê, con gái không lấy chồng sớm… thiệt thòi lắm.”

Đêm ấy, Tân ngồi bên bờ sông mãi đến sáng. Không khóc, chỉ thấy lòng mình hoang hoải. Anh từng tin rằng, chỉ cần cố gắng đủ, tình yêu sẽ thắng mọi khoảng cách. Nhưng hóa ra, có những điều... không thể níu giữ chỉ bằng tình cảm.

Hai năm sau, công ty phá sản, Tân về nước sớm hơn dự định. Xóm Chằm thay da đổi thịt, đường làng được đổ bê tông, nhà mái ngói đỏ san sát. Nhưng có một điều không đổi: Thủy không còn là của anh.

Cô đã lấy chồng. Không phải Tuấn, mà là một người làm trong khu công nghiệp. Nghe đâu cưới vội vì có bầu. Hôm Tân về, cũng là đám giỗ đầu của bố cô. Anh đứng ngoài cổng, lặng lẽ nhìn vào qua tấm rèm, thấy thấp thoáng bóng dáng quen thuộc. Vẫn là Thủy, nhưng giờ là một người vợ, một người mẹ.

Chiều hôm ấy, Thủy ra giếng làng rửa rau. Tân tình cờ gặp, tay cầm chai nước. Cả hai khựng lại, nhìn nhau, nhưng chẳng biết nói gì.

- Em khỏe không? – Tân cất giọng.

- Cũng tàm tạm. Còn anh?

- Vẫn thế. Giờ chắc ở lại làm ruộng thôi.

Một thoáng im lặng. Rồi Thủy khẽ nói:

- Hồi ấy, em chờ anh gần một năm. Nhưng rồi bố mất, mẹ bệnh, em không biết bấu víu vào ai. Em lấy chồng không vì yêu… chỉ vì thấy mình mỏi mệt quá rồi.

Tân cúi đầu. Anh không trách. Cô gái năm xưa giờ đã là người phụ nữ của gia đình. Còn anh – vẫn là kẻ mộng mơ ôm khư khư tình yêu cũ.

Một năm sau, Tân mở tiệm sửa xe cạnh chợ xã. Sống cùng mẹ, viết vài bài blog kể chuyện đời, chuyện đi Nhật. Có cô gái hay đến vá xe, giọng nói trong như nước suối đầu nguồn. Cô cười giòn, hỏi han ân cần.

Tân mỉm cười lại. Không hứa hẹn. Không vội vàng. Bởi anh hiểu, tình yêu – nếu còn duyên – sẽ đến vào lúc đúng người, đúng thời điểm.

Còn Thủy – người anh từng yêu bằng cả tuổi thanh xuân – thì tình yêu đó… đã ở lại cùng năm tháng cũ. Ở lại với những chiều học về dắt xe qua con đường đất đỏ, dưới hàng keo xanh rì rào tiếng gió.

© Đào Thị Hà Thu  - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Lời Tỏ Tình Dài Nhất Thế Gian | Blog Radio

 
 
 
 

Đào Thị Hà Thu

tôi thích viết báo và truyện ngắn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top