Không tiếp tục con đường học vấn không có nghĩa là sai, nhưng đôi khi là tiếc
2025-10-12 21:10
Tác giả:
Trân Yến Nguyễn
blogradio.vn - Có những lúc bất lực tới nỗi, họ tự hỏi: “Nếu được chọn lại thì có học không, sẽ học gì?” Họ vẫn không trả lời được họ sẽ học gì, ước mơ đã bị vùi chôn sau những ngày mệt mỏi nên họ chẳng thể trả lời những chấp niệm trong lòng mình, họ thật sự đã quên họ từng có khát vọng như thế nào về cuộc sống sau này.
***
Học không phải là con đường duy nhất nhưng nó sẽ là con đường huy hoàng nhất của những đứa trẻ có khát khao tự vươn mình. Không một ai có thể nói việc lựa chọn dừng lại sau 12 năm gắn bó với con chữ là đúng hay sai. Có người chọn làm việc sớm để tự chủ kinh tế, để báo hiếu, để mình không trở thành gánh nặng cho bất kì ai,... Và họ đã chọn vùi lấp ước mơ của mình vào tâm khảm. Họ chọn rời xa ngôi nhà thân thuộc gắn bó với mình 18 năm để đến một thành phố mới, một thành phố lạ lẫm, nhưng hành trang của họ không phải là ước mơ, không phải là hoài bão của những năm đại học với những kiến thức to lớn. Thứ họ mang theo là một suy nghĩ non nớt: “Đi làm sớm, tự chủ kinh tế, lo được cho gia đình, cho ba me, làm được những gì mình muốn, thoải mái và tự do”.
Nhưng có thể ở một góc khuất nào đó, trong số ít, trong đại đa số những đứa trẻ mang theo suy nghĩ đó bước vào cuộc đời đầy thử thách này, vẫn ước mong một lần được trải nghiệm, được thực hiện ước mơ học vấn, được một lần thử sức với nền tri thức rộng lớn kia. Thế nhưng sau những ngày vùi đầu vào những công việc lao động phổ thông, ngày ngày xoay quanh phòng trọ và công ty, những áp lực về đồng tiền, về chi tiêu,… dần dần làm số ít người còn khát khao học vấn đó cũng quên bẵng đi ước mơ của mình là gì. Có thể sẽ có những đêm sau một ngày làm việc họ về lại căn phòng nhỏ, nằm trên cái nệm thân quen của mình mà suy nghĩ, tự hỏi rằng: “Ước mơ của mình là gì”. Gần như là không trả lời được, họ đã quên họ đã từng ấp ủ gì về cuộc sống này, họ quên họ từng mơ gì. Ngày ngày họ chỉ làm, làm một công việc họ cũng chẳng rõ là họ có thích nó hay không, hay họ ngày ngày tiếp xúc với nó chỉ vì những khoảng lương để chi trả cho cuộc sống này.

Có những lúc bất lực tới nỗi, họ tự hỏi: “Nếu được chọn lại thì có học không, sẽ học gì?” Họ vẫn không trả lời được họ sẽ học gì, ước mơ đã bị vùi chôn sau những ngày mệt mỏi nên họ chẳng thể trả lời những chấp niệm trong lòng mình, họ thật sự đã quên họ từng có khát vọng như thế nào về cuộc sống sau này. Họ của hiện tại như một robot được lập trình sẵn thời gian, đến giờ thì dậy rồi cả ngày xoay vòng với công việc nhàm chán.
Những khát khao vươn mình, bay xa của họ đã lụi tàn không biết từ lúc nào. Cho đến khi cái công việc họ tiếp xúc hàng ngày đó, nó đã làm họ quá mệt mỏi. Họ nản lòng, họ muốn đi xa hơn, bay cao hơn, muốn đổi hướng, muốn nhảy việc. Nhưng tiếc là những gì họ muốn còn quá nhiều rủi ro. Không bằng cấp, không kiến thức chuyên môn, không trình độ, những công việc cho họ hứng thú họ lại chẳng thể chạm đến nên dù có nhảy việc bao nhiêu lần thì cũng vậy, cũng vòng lập đó, chẳng thể thoát ra. Nên đừng vội nói họ nhẫn nhịn thật tốt, an phận gắn bó với một nơi nhiều năm khi thấy họ vẫn miệt mài với công việc mà hằng ngày họ đều kêu nó áp lực, bởi vì những lúc họ muốn bỏ việc nhưng vẫn bước tiếp vì không còn con đường nào khác.
Họ có thể tự hào khi có khả năng tự lo cho bản thân mình, lo cho ba mẹ, đi chơi đây đó, mua được những thứ mình thích. Nhưng ước mơ của họ, cuộc sống họ mong muốn gần nhưng họ đã lãng quên, lãng quên những khát vọng về vùng trời tri thức rộng lớn. Ở sâu bên trong họ vẫn có những tiếc nuối, những lần suy nghĩ rằng mình sẽ làm lại, tuy trễ nhưng không muộn, nhưng điều đó chỉ thoáng qua vì cuộc sống họ không cho phép. Con đường họ chọn hiện tại không sai, không chọn học vấn không sai, chỉ là đôi khi lòng vẫn quặn lên những tiếc nuối không thể lấp đầy. Học vấn không là con đường duy nhất, nhưng sẽ là con đường huy hoàng nhất. Sự huy hoàng ấy không phải là sự lấp lánh của thành tích mà là ánh sáng của những đứa trẻ muốn bay thật cao thật xa. Và sự huy hoàng ấy là thứ mà họ - những người từ bỏ học vấn vì hoàn cảnh, luôn luôn muốn chạm đến nhưng nó lúc nào cũng nằm ngoài tầm với.
Bài viết là tâm sự của tôi chắc có lẽ cũng là nỗi lòng của một số bạn trẻ hiện nay. Là sự nuối tiếc âm ỉ trong lòng khi lựa chọn từ bỏ con đường học vấn vì hoàn cảnh và tôi chấp nhận điều đó, nhưng đâu đó trong tâm hồn tôi vẫn dấy lên những tiếc nuối vì đã bỏ lỡ con đường tri thức
© Trần Yến Nguyễn - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
30 Tuổi Chưa Bao Giờ Là Quá Muộn | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Con nhà nghèo
Càng lớn nó càng nhận ra nghèo không phải là một cái tội, vì ai sinh ra cũng mong mình được sống sung sướng đủ đầy, chẳng ai mong một cuộc sống nghèo khó túng thiếu. Nhưng đúng là khi người ta quá nghèo thì người ta hay có những suy nghĩ cực đoan và bi quan, rồi người ta hay so sánh này khác. Nó mong sau này nó sẽ đi làm để mẹ nó được nghỉ ngơi, nó chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi.
8 đặc điểm đáng ngưỡng mộ của những người luôn lạc quan nhưng không hề ngây thơ
Có một sự khác biệt đặc biệt trong sự lạc quan của những người đã từng thất vọng nhưng vẫn chọn sống đầy hy vọng. Sự lạc quan của họ khác với sự lạc quan tươi sáng, chưa từng bị thử thách của những người thiếu kinh nghiệm. Nó sâu sắc hơn, có chủ đích hơn và đáng tin cậy hơn.
Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong
Từng là tất cả của nhau, từng câu hứa vẹn tròn, từng yêu đến điên dại. Giờ đây, kẻ khóc người cười, người hận đến xương tuỷ, kẻ đau thấu tận tâm can.
Bình dị hoa sen
Tuổi thơ của mẹ ngọt ngào như những đóa sen thơm ngát trong đầm. Diệu vợi miền nhớ với mẹ chẳng phải là những vất vả, lo toan, thiếu thốn chạy ăn từng bữa mà là những mùa sen thanh khiết yên bình nơi quê nhà.
Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”
Phim điện ảnh “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ” đặt ra một câu hỏi lớn cho các gia đình Việt hôm nay: không trao độc lập và tự do cho con, sao mẹ lại kỳ vọng con có được hạnh phúc?
Tình yêu – Một lần và mãi mãi
Ta yêu theo bản năng, yêu bằng tất cả những gì mình có, mà quên mất rằng tình yêu cũng cần học cách vun đắp, cần hiểu, cần lắng nghe, cần hy sinh đúng mức. Nhiều người mất nhau không phải vì không còn yêu, mà vì không biết cách giữ gìn.
Can trường
Trong một thế giới đầy biến động, nơi sự lo lắng và bất an trở thành trạng thái thường trực, “Can Trường” của Osho là lời mời gọi người đọc bước vào hành trình sống can đảm, sống thật, sống toàn vẹn với chính mình.
Hạnh phúc buồn
Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.
Điều đúng đắn
Tôi gọi một tiếng "Anh...", vẫn gọi là "Anh" nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.






