Không tiếp tục con đường học vấn không có nghĩa là sai, nhưng đôi khi là tiếc
2025-10-12 21:10
Tác giả:
Trân Yến Nguyễn
blogradio.vn - Có những lúc bất lực tới nỗi, họ tự hỏi: “Nếu được chọn lại thì có học không, sẽ học gì?” Họ vẫn không trả lời được họ sẽ học gì, ước mơ đã bị vùi chôn sau những ngày mệt mỏi nên họ chẳng thể trả lời những chấp niệm trong lòng mình, họ thật sự đã quên họ từng có khát vọng như thế nào về cuộc sống sau này.
***
Học không phải là con đường duy nhất nhưng nó sẽ là con đường huy hoàng nhất của những đứa trẻ có khát khao tự vươn mình. Không một ai có thể nói việc lựa chọn dừng lại sau 12 năm gắn bó với con chữ là đúng hay sai. Có người chọn làm việc sớm để tự chủ kinh tế, để báo hiếu, để mình không trở thành gánh nặng cho bất kì ai,... Và họ đã chọn vùi lấp ước mơ của mình vào tâm khảm. Họ chọn rời xa ngôi nhà thân thuộc gắn bó với mình 18 năm để đến một thành phố mới, một thành phố lạ lẫm, nhưng hành trang của họ không phải là ước mơ, không phải là hoài bão của những năm đại học với những kiến thức to lớn. Thứ họ mang theo là một suy nghĩ non nớt: “Đi làm sớm, tự chủ kinh tế, lo được cho gia đình, cho ba me, làm được những gì mình muốn, thoải mái và tự do”.
Nhưng có thể ở một góc khuất nào đó, trong số ít, trong đại đa số những đứa trẻ mang theo suy nghĩ đó bước vào cuộc đời đầy thử thách này, vẫn ước mong một lần được trải nghiệm, được thực hiện ước mơ học vấn, được một lần thử sức với nền tri thức rộng lớn kia. Thế nhưng sau những ngày vùi đầu vào những công việc lao động phổ thông, ngày ngày xoay quanh phòng trọ và công ty, những áp lực về đồng tiền, về chi tiêu,… dần dần làm số ít người còn khát khao học vấn đó cũng quên bẵng đi ước mơ của mình là gì. Có thể sẽ có những đêm sau một ngày làm việc họ về lại căn phòng nhỏ, nằm trên cái nệm thân quen của mình mà suy nghĩ, tự hỏi rằng: “Ước mơ của mình là gì”. Gần như là không trả lời được, họ đã quên họ đã từng ấp ủ gì về cuộc sống này, họ quên họ từng mơ gì. Ngày ngày họ chỉ làm, làm một công việc họ cũng chẳng rõ là họ có thích nó hay không, hay họ ngày ngày tiếp xúc với nó chỉ vì những khoảng lương để chi trả cho cuộc sống này.

Có những lúc bất lực tới nỗi, họ tự hỏi: “Nếu được chọn lại thì có học không, sẽ học gì?” Họ vẫn không trả lời được họ sẽ học gì, ước mơ đã bị vùi chôn sau những ngày mệt mỏi nên họ chẳng thể trả lời những chấp niệm trong lòng mình, họ thật sự đã quên họ từng có khát vọng như thế nào về cuộc sống sau này. Họ của hiện tại như một robot được lập trình sẵn thời gian, đến giờ thì dậy rồi cả ngày xoay vòng với công việc nhàm chán.
Những khát khao vươn mình, bay xa của họ đã lụi tàn không biết từ lúc nào. Cho đến khi cái công việc họ tiếp xúc hàng ngày đó, nó đã làm họ quá mệt mỏi. Họ nản lòng, họ muốn đi xa hơn, bay cao hơn, muốn đổi hướng, muốn nhảy việc. Nhưng tiếc là những gì họ muốn còn quá nhiều rủi ro. Không bằng cấp, không kiến thức chuyên môn, không trình độ, những công việc cho họ hứng thú họ lại chẳng thể chạm đến nên dù có nhảy việc bao nhiêu lần thì cũng vậy, cũng vòng lập đó, chẳng thể thoát ra. Nên đừng vội nói họ nhẫn nhịn thật tốt, an phận gắn bó với một nơi nhiều năm khi thấy họ vẫn miệt mài với công việc mà hằng ngày họ đều kêu nó áp lực, bởi vì những lúc họ muốn bỏ việc nhưng vẫn bước tiếp vì không còn con đường nào khác.
Họ có thể tự hào khi có khả năng tự lo cho bản thân mình, lo cho ba mẹ, đi chơi đây đó, mua được những thứ mình thích. Nhưng ước mơ của họ, cuộc sống họ mong muốn gần nhưng họ đã lãng quên, lãng quên những khát vọng về vùng trời tri thức rộng lớn. Ở sâu bên trong họ vẫn có những tiếc nuối, những lần suy nghĩ rằng mình sẽ làm lại, tuy trễ nhưng không muộn, nhưng điều đó chỉ thoáng qua vì cuộc sống họ không cho phép. Con đường họ chọn hiện tại không sai, không chọn học vấn không sai, chỉ là đôi khi lòng vẫn quặn lên những tiếc nuối không thể lấp đầy. Học vấn không là con đường duy nhất, nhưng sẽ là con đường huy hoàng nhất. Sự huy hoàng ấy không phải là sự lấp lánh của thành tích mà là ánh sáng của những đứa trẻ muốn bay thật cao thật xa. Và sự huy hoàng ấy là thứ mà họ - những người từ bỏ học vấn vì hoàn cảnh, luôn luôn muốn chạm đến nhưng nó lúc nào cũng nằm ngoài tầm với.
Bài viết là tâm sự của tôi chắc có lẽ cũng là nỗi lòng của một số bạn trẻ hiện nay. Là sự nuối tiếc âm ỉ trong lòng khi lựa chọn từ bỏ con đường học vấn vì hoàn cảnh và tôi chấp nhận điều đó, nhưng đâu đó trong tâm hồn tôi vẫn dấy lên những tiếc nuối vì đã bỏ lỡ con đường tri thức
© Trần Yến Nguyễn - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
30 Tuổi Chưa Bao Giờ Là Quá Muộn | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.






