Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nếu quay lại tuổi 24, tôi sẽ nói gì với chính mình?

2025-09-16 19:05

Tác giả: Cát Linh


blogradio.vn - Tôi đã từng cố gắng gìn giữ, từng nhẫn nhịn, nhưng đến cuối cùng, chính tôi cũng không còn nhận ra mình là ai trong cuộc hôn nhân ấy nữa.

***

“Tôi từng nghĩ hôn nhân là điểm đến, hóa ra chỉ là một đoạn đường. Mười năm sống và yêu, giờ tôi chọn yêu lại chính mình. Nếu được quay về tuổi 24, tôi sẽ ôm cô gái ấy thật chặt và nói: Em rồi sẽ ổn thôi.”

Mười năm cho một cuộc hôn nhân — tôi lấy chồng vào độ tuổi đẹp nhất của một người con gái. Khi ấy tôi 24, mang trong tim nhiều mộng mơ và một niềm tin gần như tuyệt đối vào tình yêu. Tôi đã bước vào hôn nhân với tất cả sự chân thành, hy vọng rằng đó sẽ là chốn bình yên dài lâu. Mười năm trôi qua, tôi không còn là cô gái năm nào, nhưng cũng không hẳn là một người phụ nữ cũ kỹ. Tôi muốn viết lại đoạn đời ấy, không phải để kể khổ, cũng chẳng phải để trách móc. Chỉ đơn giản là để nhìn lại, trân trọng, và buông bỏ những điều đã không còn thuộc về mình.

Khởi đầu ở tuổi 24

Tôi là một sinh viên mới ra trường chuyên ngành Quản trị Kinh doanh, bắt đầu đi làm lễ tân tại một khách sạn nhỏ. Sau vài tháng, tôi nhận ra mình không thuộc về nơi đó. Nhờ sự giúp đỡ âm thầm của một người anh – người sau này trở thành chồng tôi – tôi chuyển sang làm nhân viên bán hàng cho một công ty cà phê. Khi ấy, tôi không giỏi giao tiếp, không tham vọng điều gì lớn lao. Tôi chỉ mong mỗi ngày trôi qua đủ yên bình, có đủ tiền nhà, tiền ăn và một chút dự phòng.

Từ lòng biết ơn đến tình cảm, tôi và anh quyết định đi cùng nhau. Chúng tôi không có một màn cầu hôn lãng mạn, chỉ là hai người chọn gắn bó vì tin rằng đi cùng nhau sẽ dễ chịu hơn là đi một mình.

Những bước ngoặt quan trọng

Hôn nhân của chúng tôi khởi đầu thật đơn sơ. Căn nhà thuê nhỏ, bữa cơm vội sau giờ tan ca, vài câu chuyện kể nhau nghe cho vui lòng. Nhưng thời gian không chỉ mang đến ấm áp. Những khác biệt, áp lực tài chính, sự lặp lại ngày qua ngày dần mài mòn cảm xúc. Có những đêm anh về nhà trong cơn say, trút hết bực dọc lên tôi và con. Có những hôm anh không về – tôi và con chỉ có nhau trong không gian trống trải.

Tôi từng nghĩ: ở lại là điều người vợ tốt sẽ làm. Nhưng hóa ra, sự im lặng kéo dài lại khiến tôi đánh mất chính mình. Cô gái từng có ước mơ nhỏ bé giờ đây chỉ biết xoay vòng giữa công việc, bếp núc và những cơn giận vô cớ. Dù thế, tôi không phủ nhận rằng từng có những ngày ấm áp – lúc tôi bệnh, anh vụng về nấu cháo; lúc tôi nản lòng, anh ngồi nghe tôi trút hết nỗi niềm. Nhưng những điều tốt đẹp ấy không đủ níu giữ khi khoảng cách ngày càng lớn và tình cảm dần hóa xa lạ.

Những bài học sâu sắc

Tôi từng nghĩ tình yêu là tất cả. Nhưng qua năm tháng, tôi hiểu rằng yêu không đủ — cần có thấu hiểu, cần cảm giác an toàn, cần không gian để được là chính mình. Tôi đã từng cố gắng gìn giữ, từng nhẫn nhịn, nhưng đến cuối cùng, chính tôi cũng không còn nhận ra mình là ai trong cuộc hôn nhân ấy nữa.

Tôi học được rằng không cần phải oán trách hay hối hận. Mỗi vết thương đều là một bài học. Tôi học cách tha thứ — không chỉ tha thứ cho anh, mà là cho chính tôi của những năm tháng đã không dám lên tiếng vì sợ mất đi điều quen thuộc. Và rồi tôi nhận ra: không ai đến để cứu mình ngoại trừ chính mình.

Tuổi 35 – Nhìn lại và ngẩng cao đầu

Và rồi — vậy là đã mười năm kể từ ngày tôi khoác lên người chiếc áo cưới ấy. Mười năm, có đủ yêu, giận, hy vọng, thất vọng, và cả những lần chỉ muốn biến mất khỏi thế giới này cùng đứa con nhỏ. Nhưng tôi vẫn ở lại, vẫn làm tròn vai trò, cho đến ngày tôi nhận ra: chúng tôi đã rạn nứt từ rất lâu.

Ngày tôi quyết định ly hôn không phải là ngày mọi thứ sụp đổ. Đó là ngày tôi đứng dậy, mạnh mẽ và sáng suốt hơn bao giờ hết. Tôi buông tay — không phải vì tôi không cố gắng, mà vì tôi biết mình đã cố đủ rồi.

Lời gửi gắm cho chính mình

Gửi cô gái 24 tuổi...

Cảm ơn em đã dũng cảm bắt đầu với niềm tin trọn vẹn. Em đã sống thật với cảm xúc của mình, và điều đó không bao giờ là sai.

Chị mong em học được cách yêu bản thân nhiều hơn, để không phải đánh đổi tự do và lòng tự trọng cho bất kỳ ai. Đừng nghĩ rằng hy sinh là thước đo của tình yêu. Tình yêu đúng nghĩa không khiến em tổn thương.

Mười năm ấy không hề vô nghĩa. Nhờ nó, em biết cách đứng dậy sau gục ngã, biết cách yêu lại chính mình, và hiểu rằng: một người phụ nữ hạnh phúc là người dám bước ra khỏi nơi không còn là tổ ấm, để đi tìm lại ánh sáng của riêng mình.

Em đã làm được rồi đấy. Giờ là lúc bắt đầu một chương mới — nhẹ hơn, sáng hơn và đủ đầy hơn.

© Cát Linh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Nếu Trái Tim Mệt Rồi, Hãy Buông Bạn Nhé | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

back to top