Làm sao để chữa lành tổn thương?
2025-09-14 13:05
Tác giả:
Như Ý
blogradio.vn - Bạn muốn gào thét thật to rằng: “Ngày hôm nay của tôi không ổn một tí nào cả và tôi cần một cái ôm của ai đó” nhưng bạn sợ… sợ cái nhìn của xã hội, vì bạn biết sẽ chẳng có ai ngước nhìn đến bạn cả.
***
Thời gian qua có lẽ bạn đã mệt mỏi lắm nhỉ? Áp lực cuộc sống dần biến bạn thành con người khác mà đến chính bạn cũng phải lạ lẫm. Nào là cơm áo gạo tiền, chuyện tình thì dở dang, các mối quan hệ thân thiết dần biến mất khỏi cuộc sống của bạn, khó khăn lúc nào cũng tìm đến cuộc sống của bạn mà gõ cửa liên hồi, đôi lúc bạn cảm thấy cuộc sống dường như chẳng muốn nhẹ nhàng với bạn chút nào cả. Bạn trải qua những ngày vô phương, vô hướng mà chẳng biết đích đến cuối cùng là nơi đâu, bạn lặng lẽ bước đi trong bóng tối của sự cô đơn, sự khó khăn đôi lúc giống như những con quỷ đói khát nhào vào cấu xé làm cho bạn mang trong mình sự tổn thương vô cùng cực, đau đớn vô biên.
Có những ngày đối với bạn thật khó để vượt qua, bản thân bạn nhạy cảm tới nổi chỉ cần một lời mắng nhẹ từ sếp cũng đủ để bạn khóc oà lên. Nhiều người cho rằng bản thân bạn thật yếu đuối, nhưng chỉ có chính bạn mới biết rằng việc ấy không phải là bạn yếu đuối, không phải là bạn đến việc tầm thường như vậy cũng không thể vượt qua nổi, mà đấy gọi là “cảm xúc dâng trào”. Một tổn thương nào đó trong quá khứ bạn tưởng chừng như bản thân đã vượt qua và cho vào quên lãng thì hôm nay lại nó bổng xuất hiện, cảm xúc của bạn dường như chẳng thể kiềm nén thêm nữa và hôm nay nó đã “bùng nổ”. Nó làm bạn tưởng chừng như tim bạn đã bị xé nát ra hàng trăm, hàng ngàn mảnh, cảm giác ấy thật khó để tả lại bằng lời. Có chút bơ vơ lạc lõng, có chút vô định, đi giữa hàng dài xe cộ đang tít còi âm ĩ, giữa con phố chật kín người qua lại bạn thấy ai cũng xa lạ. Bạn muốn gào thét thật to rằng: “Ngày hôm nay của tôi không ổn một tí nào cả và tôi cần một cái ôm của ai đó” nhưng bạn sợ… sợ cái nhìn của xã hội, vì bạn biết sẽ chẳng có ai ngước nhìn đến bạn cả.

Người ta nói cuộc đời là gặp gỡ và chia ly, có duyên sẽ đến hết duyên sẽ rời, khi phải đối mặt với sự chia xa ai mà chẳng có chút tiếc nuối. Nhưng chả sao cả, mối tình đẹp năm xưa vẫn ở đó, tình bạn ấy vẫn ở đó, những người thân ta yêu quý mà chẳng thể gặp lại có lẽ cũng đang ở đó… ở hồi ức tốt đẹp của chúng ta, dù thế nào đi nữa họ cũng từng là một phần khó quên của ta. Thay vì buồn và tiếc nuối sao ta không chọn sống tươi đẹp hơn, để dẫu nếu họ có đang âm thầm theo dõi ta thì họ cũng sẽ biết rằng, ta đang rất ổn.
Có người hỏi tôi rằng: “Liệu tổn thương có thể chữa lành được không? Hay nó chỉ ẩn nấp đâu đó rồi một ngày khi ta yếu lòng nó sẽ quay trở lại bóp nghẹt ta một lần nữa”. Đối với tôi, tổn thương cũng chỉ đơn giản là một cảm xúc, khi ta gom đủ thất vọng, đủ lạc lõng nó sẽ tạo thành tổn thương. Vậy tổn thương có thể chữa lành không? Có chứ, để chữa lành tổn thương ta đừng ép bản thân phải quên đi chúng, bởi một điều từng là một phần của quá khứ, nào dễ để ta cho chúng vào quên lãng cơ chứ. Thay vào đó sao ta không thử đối mặt với tổn thương, hãy nhìn lại nguyên nhân gây ra sự tổn thương ấy… rằng nó có đáng để bạn đau khổ và kiềm hãm bản thân mình, hãy đối mặt với nó và cho bản thân một thời gian để chấp nhận… Rằng nó không đáng để chối bỏ, rằng nó chỉ là một nốt nhạc trầm trong một bản nhạc tươi vui, biết đâu sau nốt trầm ấy là những nốt thăng hoa rực rỡ thì sao. Đối mặt với tổn thương là học cách chấp nhận, là biến nó trở thành một phần trong cuộc sống của bạn, rồi dần dần bạn cũng sẽ thấy quen với chúng. Hãy nghĩ đơn giản rằng cuộc sống giống như một bảng màu đầy sắc thái, tươi vui có, ảm đạm cũng có, đi qua những ngày buồn khổ để ta biết trân trọng thêm những hạnh phúc giản đơn. “Hãy học cách kiên cường đi qua những ngày giông bão, để rồi khi mưa giông qua đi thành quả của ánh dương rực rỡ sẽ thuộc về bạn”.
Sau này, nếu bạn cảm thấy có chút không ổn thì hãy dừng lại một thời gian, tạm thời thôi nhưng đủ cho ta có thể tự chữa lành những vết xước. Hãy cho bản thân chút thời gian để ổn định, hãy đọc sách, hãy dọn dẹp nhà, hãy tham gia những chương trình thiện nguyện, hãy nghe những bản nhạc có giai điệu nhẹ nhàng… bởi vì, chúng sẽ xoa dịu bạn. Khi đọc sách hay nghe nhạc bạn sẽ cảm nhận được tiếng lòng của người tác giả gửi gắm vào trong những tác phẩm, những bản nhạc, nó sẽ giúp bạn cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn. Và bạn cũng có thể kết hợp giữa việc vừa nghe nhạc và vừa dọn dẹp nhà, bạn sẽ cảm thấy nó không tồi đâu. Sắp xếp ngăn nắp những đồ đạc trong nhà cũng giống như sắp xếp lại những suy tư muộn phiền bao lâu nay còn đang rối bời trong bạn vậy. Còn nữa, nếu bạn là người thích cảm giác gần gũi gắn kết giữa người với người thì hãy sắp xếp thời gian để tham gia nhưng chuyến đi thiện nguyện nhé. Bạn sẽ gặp được những người bạn có cùng lí tưởng sống ở đây, bạn sẽ chẳng còn thấy mình bơ vơ giữa cuộc đời này nữa vì ở đây sẽ chẳng có gì ngoài tình yêu thương cả, và nơi đây sẽ cho bạn thấy cuộc đời này đáng sống lắm. Được sống một cuộc đời bình thường đã hạnh phúc lắm rồi, có những người họ bất hạnh hơn bạn rất nhiều nhưng hàng ngày họ vẫn đang cố gắng vượt qua cuộc sống của chính họ, vậy thì những khó khăn mà bạn gặp phải có đáng là bao so với họ cơ chứ.
Hãy luôn nhớ rằng, mỗi chúng ta chỉ có một cuộc đời để sống, được sống đã là một đặc ân, ta được có một cuộc sống may mắn hơn nhiều người đã là một món quà quý báu. Hãy sống hết mình, đừng vì những thương tổn mà vùi mình vào bóng tối bỏ lỡ nhiều cơ hội, rồi tổn thương nào cũng sẽ qua đi để rồi một ngày mai tươi sáng lại chào đón chúng ta như cách chúng ta mỉm cười đối mặt với cuộc sống, hãy sống thật ý nghĩ để dẫu “nếu có ra đi, vẫn sẽ cười”.
© Như Ý - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Những Chuyện Tình Mùa Thu | Playlist Radio Mùa Thu Hay Nhất
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…








