Có những phận người nuốt lệ giữa phố hoa
2025-10-02 21:20
Tác giả:
Quốc Quy
blogradio.vn - Giữa thành phố lộng lẫy ấy, có những người chưa từng được sống mà chỉ đơn thuần là đang tồn tại. Cơm ăn từng bữa, giấc ngủ chắp vá trên vỉa hè, ước mơ chỉ gói gọn trong ba chữ: “Đừng bệnh nặng”. Những khi ấy, tôi hiểu rằng “đủ đầy” không nằm ở túi tiền mà nằm ở khả năng biết cảm thông và hài lòng.
***
Có những đêm tôi lang thang không mục đích, không vì buồn cũng chẳng phải vui. Chỉ là cần được chậm lại giữa nhịp sống luôn vội vã. Tôi chọn đi dạo đêm dọc Sài Gòn. Từng đoạn đường, khúc cua, con hẻm, mái hiên,... là nơi tôi được lặng nhìn mọi thứ, kể cả chính mình, trong chiếc gương khổng lồ của thành phố đang lặng thở.
Sài Gòn về đêm đẹp một cách kiêu kỳ. Đèn cao tầng vẫn sáng rực như chưa từng biết mỏi mệt. Những quán cà phê sang trọng lấp lánh ánh vàng. Đôi tình nhân tay trong tay, cười nói dưới tán cây trên ghế đá công viên. Thành phố như một sân khấu lộng lẫy mà người ta thường chỉ để ý đến ánh đèn và những vai diễn chính.
Nhưng lùi lại vài bước, rẽ qua một con hẻm nhỏ hay vô tình dừng xe bên lề đường... tôi thấy một sân khấu khác. Ở đó, không có hoa, chỉ có lệ. Không có tràng pháo tay, chỉ có tiếng thở dài giữa đêm muộn. Những chiếc xe đạp cọc cạch hàng rong của những người phụ nữ trung niên có và lão niên cũng có, vẫn khe khẽ mời chào trong quán xá tấp nập. Một chú xe ôm tuổi cũng đã cao ngồi tựa lưng vào gốc cột điện, mắt nhắm mà không thể nào yên giấc vì sợ lỡ mất một cuốc xe là có khi mất luôn bữa sáng mai. Một người đàn ông quét rác dọc đại lộ, lưng cúi xuống như muốn ôm trọn phần bụi bặm mà cuộc đời rơi rớt lại...

Tôi nhìn những con người ấy lâu thật lâu và thấy họ đẹp. Đẹp một cách thầm lặng, kiên cường và tận tụy. Họ là những vì sao nhỏ, ít ai để ý nhưng vẫn lặng lẽ giữ cho bầu trời không tắt. Giữa thành phố lộng lẫy ấy, có những người chưa từng được sống mà chỉ đơn thuần là đang tồn tại. Cơm ăn từng bữa, giấc ngủ chắp vá trên vỉa hè, ước mơ chỉ gói gọn trong ba chữ: “Đừng bệnh nặng”. Những khi ấy, tôi hiểu rằng “đủ đầy” không nằm ở túi tiền mà nằm ở khả năng biết cảm thông và hài lòng.
Tôi từng than phiền vì phải dậy sớm mỗi sáng đi làm, mệt mỏi vì vòng lặp cơm - áo - gạo - tiền. Nhưng khi thấy một thanh niên trạc tuổi mình đứng giữa trời nắng ở góc ngã tư, chực chờ để phát hết đóng tờ rơi trên tay, tôi thấy may mắn vì còn có công việc ổn định và một “mái nhà” để trở về sau giờ tan ca.
Tôi từng bực bội khi bữa trưa không ngon miệng, cà phê pha nhạt, mạng chập chờn. Cho đến khi tôi thấy một người phụ nữ cặm cụi lượm ve chai trong ánh đèn vàng hiu hắt trên vỉa hè, bữa ăn của bà là hộp cơm nguội ăn dở không biết đã để từ lúc nào. Khi ấy, tôi mới thấy mình quá nông cạn.
Tôi từng nghĩ cuộc đời mình thiệt thòi vì không đủ giàu để đi du lịch xa, để tận hưởng nhiều thú vui như người khác. Nhưng đêm đó, tôi gặp một cậu bé bán kẹo cao su với đôi chân trần đen đúa, đôi mắt lờ đờ buồn ngủ và nhận ra có những đứa trẻ sinh ra đã không có lựa chọn nào ngoài việc lao vào đời từ khi chưa kịp lớn.
Tôi từng ngồi trong phòng máy lạnh, thở dài về áp lực công việc, deadline chồng chất. Nhưng cùng lúc đó, ngoài kia, có người đội nắng dầm mưa chỉ để bán được một món hàng, một tờ vé số. Sao mình ngồi êm ấm mà vẫn khổ còn họ cực nhọc mà vẫn điềm nhiên?
Tôi từng tự cao mình hiểu cuộc sống này và những đêm Sài Gòn làm tôi nhận ra: mình chỉ mới sống ở tầng bề mặt của một thành phố quá nhiều chiều sâu. Sự thật là, tôi đã sống nhiều năm trong "tự do chọn lựa" nên quên mất có người đang vùng vẫy trong "bắt buộc tồn tại". Tôi nhận ra sự đủ đầy không đến từ những gì mình có mà từ cách mình biết nhìn xuống để thấy người khác thiếu thốn ra sao và từ đó, biết trân trọng hơn điều mình đang có.
Mỗi lần đối chiếu, tôi học cách sống tử tế hơn, trách nhiệm hơn. Bớt than phiền, bớt đòi hỏi. Biết giúp khi có thể. Biết im lặng đúng lúc. Hơn hết, biết cách tập sống với một trái tim không khép kín.
Cuộc sống vốn không công bằng và có lẽ cũng chẳng bao giờ sẽ công bằng. Nhưng chính vì vậy, lòng nhân ái và sự biết ơn sẽ trở thành điều đáng quý hơn tất cả. Tôi học cách nhìn xuống để cúi đầu, để hiểu mình còn may mắn. Tôi nhìn ngang để bước đi không lạc lối, không vô cảm giữa thành phố ngập ánh đèn.
Sài Gòn đêm dạy tôi rằng, đôi khi sự trưởng thành không đến từ việc ta có bao nhiêu mà từ khoảnh khắc ta nhận ra mình đang sống giữa bao người chưa từng được lựa chọn. Nếu ngày mai tôi còn đủ sức để sống một cuộc đời tử tế thì đừng chỉ sống cho riêng mình, tôi nhé.
© Quốc Quy - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Mong Bạn Luôn Mỉm Cười Với Chính Mình | Blog Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…












