Chúng ta đều đang sống, nhưng có sống hạnh phúc không?
2025-09-29 21:05
Tác giả:
Xanh Lá
blogradio.vn - Chúng ta đều đang sống, phải không? Mỗi ngày mở mắt, vẫn còn thở, còn ăn, còn di chuyển, còn gửi tin nhắn cho nhau, còn mỉm cười nhìn nhau trong những tấm hình… Chúng ta đang sống thật đấy, nhưng có khi nào dừng lại để tự hỏi mình đang sống như thế nào?
***
Có những ngày, tôi thức dậy mà không biết để làm gì. Không mục tiêu. Không hy vọng. Chỉ có một quán tính vừa đủ đẩy tôi ra khỏi giường, buộc tôi lặp lại những hành động quen thuộc: đánh răng, rửa mặt… rồi bước ra khỏi nhà với chiếc mặt nạ của người biết mình phải đi đâu, chỉ là không chắc mình muốn đi đâu…
Cứ thế cả ngày trôi qua như một cảnh quay dài không thoại. Tôi làm những việc cần làm, nói những điều cần nói, cười đúng lúc, gật đầu đúng chỗ. Tối đến, tôi trở về, đặt lưng xuống giường, im lặng nhìn trần nhà, chợt nhận ra trong ngực mình là khoảng trống lớn đến mức tiếng thở cũng vọng lại…
Có phải ai cũng như vậy không?
Cũng đều đang sống với bề ngoài là lớp vỏ bọc được tô vẽ đẹp đẽ, bên trong lại như một đứa trẻ lạc đường đang loay hoay ở mê cung trưởng thành… đi mãi, đi mãi mà không biết đang tiến về đâu…
Tôi từng nghĩ sống là một bài toán, nếu cố gắng đủ, sẽ tìm được đáp án. Nhưng càng lớn, tôi càng thấy cuộc đời không có dấu bằng. Mọi thứ chỉ là những phép tính mở, cộng thêm rồi lại trừ đi, nhân lên rồi lại chia nhỏ, mà kết quả thì cứ như đang trốn chạy khỏi kẻ đang cần nó nhất…
Tôi từng hỏi một người bạn: “Cậu nghĩ hạnh phúc là gì?”
Bạn tôi bảo: “Hạnh phúc là khi lòng mình thấy đủ!”

Câu trả lời ấy nghe rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến tôi ngẫm mãi. Bởi vì chúng ta lớn lên trong một thế giới luôn nói rằng ta cần “nhiều hơn” để được“đủ”… cần nhiều điểm hơn để được khen, cần nhiều tiền hơn để được an toàn, cần nhiều thành công hơn để được tôn trọng. Vậy thì, lòng người làm sao để không còn thấy thiếu?
Chúng ta đều đang sống, phải không? Mỗi ngày mở mắt, vẫn còn thở, còn ăn, còn di chuyển, còn gửi tin nhắn cho nhau, còn mỉm cười nhìn nhau trong những tấm hình… Chúng ta đang sống thật đấy, nhưng có khi nào dừng lại để tự hỏi mình đang sống như thế nào?
Có những người sống để làm hài lòng cha mẹ.
Có người sống để chứng minh điều gì đó với xã hội.
Có người sống để chạy trốn khỏi quá khứ.
Còn tôi, tôi sống vì tôi chưa tìm được lý do để không sống nữa...
Bởi…
Tôi từng nghĩ sống là phải có ước mơ, có mục tiêu lớn lao, phải làm được điều gì đó thật vĩ đại.
Và tôi… lại không có những thứ đó…
Nhưng rồi…
Tôi bắt gặp một người đàn ông bán vé số, ngồi nép mình ở góc phố loang lổ nắng chiều. Ông ta đang mỉm cười vì hôm nay đã bán được nhiều hơn hôm qua một vé. Và… tôi không sao quên được sự ấm áp trong đôi mắt mờ đục chứa đầy hạnh phúc của ông.
Nhưng rồi…
Tôi bắt gặp một cô bé nhặt ve chai, áo em rách bươm, dép không còn quai. Khi được người lạ cho một phần cơm, đôi mắt em sáng lên như những ngôi sao trên bầu trời tăm tối. Tôi nghĩ mãi về ánh mắt đó… có lẽ là bởi vì… tôi luyến tiếc thứ ánh sáng đơn sơ trong đôi con ngươi ấy, thứ mà bản thân đã đánh mất từ khi nào…
Tôi bất chợt nhận ra sống chính là sống mà thôi!
Có người sống như cánh chim, luôn bay cao và bay xa.
Có người sống như hòn sỏi dưới lòng suối, cứ nằm đó, để mặc dòng nước chảy qua.
Có người lại sống chỉ như gió hạ, âm thầm đến, rồi âm thầm tan biến về nơi xa…
Hóa ra… sống không cần phải quá ồn ào.
Không nhất thiết phải để lại dấu chân trên những con đường lớn.
Không cần phải là ánh mặt trời, chỉ cần đủ ấm như một que diêm được đốt lên trong mùa gió lạnh mà thôi…
Tôi đã từng chờ đợi một lý do để sống cho thật rực rỡ. Nhưng cuối cùng lại nhận ra, điều đẹp nhất trong đời không phải là chạm đến đỉnh cao, mà là trong lúc tiến lên, không đánh rơi bản thân ở lại. Chính là khi, giữa dòng đời xô lệch, ta vẫn giữ được một góc lòng mềm mại không những vệt hoen ố xấu xa.
Tôi không biết ngày mai sẽ ra sao. Nhưng sáng nay khi thức dậy, tôi mở cửa sổ, để ánh nắng hôn lên đôi mắt mình… Chỉ vậy thôi, nhưng là lần đầu tiên sau rất lâu, tôi thấy mình đang sống.
Mai sau nếu ai đó hỏi tôi rằng, sống rốt cuộc để làm gì?
Tôi sẽ mỉm cười kể họ nghe về những ngày ở hiện tại, tôi lặng lẽ nhìn hoàng hôn nhuộm đỏ cả chân trời, những chiều tôi lặng ngắm chiếc lá dưới mái hiên đang chậm chạp thay chuyển màu sắc, những buổi tổi tôi nằm nghe tiếng cơn mưa cũng có nhịp điệu của riêng mình…
Vụn vặt thôi, bình thường thôi…
Đời người ngắn lắm, chỉ như ba cái chớp mắt liên tiếp mà thôi. Bạn nhắm mắt lại, đến khi chịu mở mắt ra… đã trôi qua quá nửa cuộc đời…
Thế nên…
Chỉ cần còn thấy tim mình lay động bởi những điều rất nhỏ, thì đó đã là lý do để ta được rực rỡ rồi…
© Tách Trà Nhỏ - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Sống Một Cuộc Đời Hạnh Phúc Vì Chính Bản Thân Mình | Blog Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.
Ngày tôi chạm vào vùng ký ức
Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.









