Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tách cà phê cuối cùng

2025-08-02 17:20

Tác giả: Ngô Hữu Khoa


blogradio.vn - Trong giấc ngủ chập chờn, cô mơ thấy mẹ về, vẫn nụ cười ấy, bàn tay ấy - dịu dàng chạm vào tóc cô như muốn bảo với cô: "Hãy vững vàng và yên vui với sự lựa chọn của con." Lời nhắc làm cô chợt nhớ, đã bao lâu rồi cô không thật sự sống nhẹ tênh?

***

Chiều rơi nhẹ như làn khói mỏng. Ánh sáng cuối cùng len lỏi qua tán lá bằng lăng hoa màu tím, rắc lên mái tóc Linh một màu nhớ nhung lặng lẽ. Cô ngồi trên băng ghế gỗ trong sân tòa án, lòng trống hoác như căn phòng không người ở. Cách mấy bước chân, Phong đứng lặng yên như một bức tượng, mắt nhìn đăm đăm vào vệt nắng đang trượt dần trên mặt sân gạch.

Tờ giấy ly hôn còn vương mực dấu tòa án chưa khô trên tay mỗi người đánh dấu đoạn tình năm năm, với khởi đầu bằng ánh nhìn rồi kết thúc trong một cái gật đầu nhẹ tênh. Không có nước mắt, không có giận dữ, chỉ có sự im lặng kéo dài bằng cả một cuộc đời không còn giao nhau.

"Đi uống cà phê không?" - Phong hỏi, giọng nhẹ như gió sớm.

Linh khẽ gật đầu khi bất giác nhìn thấy trong tri giác bầy chim bồ câu - "Biểu tượng của hòa bình" - đang tản khắp mặt sân nhặt những hạt cỏ mọc lên qua kẽ gạch.

Quán góc phố vẫn thế, bàn gỗ sờn màu sơn, ly đen đá đắng ngắt, và khúc nhạc Pháp cũ kỹ như chính mối tình họ từng có. Họ ngồi đối diện nhau. Tờ giấy ly hôn cuộn tròn được cột lại bằng vòng thun buộc tóc nằm bên lọ hoa trang trí bàn cà phê như một khoảng trống không thể lấp đầy. Linh đưa mắt nhìn nó thật lâu, cảm giác như đang nhìn lại chính mình trong một chiếc gương nứt – méo mó, không còn nguyên vẹn. Tòa án đã ra phán quyết, luật pháp đã ghi tên họ vào hai lối rẽ. Nhưng có một thứ mà không tòa án nào định đoạt được, đấy là: nỗi đau. Nó nằm trong tim, lặng lẽ, âm ỉ như ngọn lửa âm dưới đống tro tưởng đã nguội.

Phong ngồi đó, vẫn dáng người quen thuộc, nhưng ánh mắt đã khác. Không còn lấp lánh những điều chưa giãi bày, mà chỉ còn sự yên lặng mỏi mệt. Anh nói vài câu, giọng nhẹ, cố giữ vẻ bình thản – và cô cũng vậy. Cả hai như hai diễn viên đang hoàn thành cảnh cuối của một vở kịch buồn mà chẳng ai muốn diễn nữa.

Cà phê nguội dần, để lại một dư vị đắng nơi đầu lưỡi. Cô nhấp một ngụm nhỏ, lặng lẽ nghĩ rằng có lẽ tình yêu cũng như vậy – khi còn nóng thì nồng nàn, khi nguội rồi thì chẳng thể hâm lại bằng lời xin lỗi hay kỷ niệm. Một nỗi buồn âm thầm, mềm như sương, phủ kín lòng họ.

"Em thấy sao?" - Phong hỏi.

"Nhẹ!" - Linh đáp, giọng cô rơi vào ly cà phê, chìm ngỉm - "Như trút bỏ một chiếc áo chật. Nhưng cũng lạnh."

Phong không nói gì. Một cơn gió lùa vào mang theo mùi hoa sữa se lòng. Linh bỗng nghĩ: "Có thể tình yêu chưa đủ.” Có thể... họ chưa từng thật sự học cách "mến" nhau.

Khi đứng dậy, cô nhìn anh lần cuối – không phải để níu kéo, mà để chào tạm biệt một người từng rất quan trọng. Chuyện cũ, cô cất lại trong tim như một bản nhạc cũ. Người cũ, cô để lại nơi quán quen. Bước ra ngoài, trời se lạnh, gió nhẹ thổi qua vai áo mỏng. Nhưng cô biết, có những mùa đông không vì thế mà kéo dài mãi.

***

Căn hộ tầng bảy của Linh luôn đón bình minh mỗi sáng. Những tia nắng sớm vàng au, tươi mới ùa qua khung cửa sổ kính, tràn vào căn phòng, phơi khô những khoảng lặng luẩn quất đọng cả ở trong góc chết của căn hộ. Cô sống cùng Su - con trai bảy tuổi của hai người. Su có đôi mắt đen tròn và giọng nói ríu rít như chim non, luôn khuấy động bầu không khí trầm lắng do người mẹ vô thức tạo thành.

Ngày trôi qua như dòng sông không gợn sóng. Sớm đưa con đi học, đến nơi làm việc, chiều tan làm, đớn con và ghé qua chợ, rồi nấu ăn, dọn dẹp... Guồng quay này nhìn bề ngoài tưởng an toàn nhưng lại rỗng không. Thi thoảng cô hẹn hò. Những cuộc gặp gọn gàng, lịch thiệp, không sai sót, cũng chẳng xúc động.

Có người đàn ông từng nắm tay cô giữa một quán ăn đông đúc, nói: "Anh nghĩ, mình hợp nhau!" Cô chỉ cười vì thấy trong mắt mình không có bóng người đàn ông. Cảm xúc từng là lửa, giờ là tro nguội.

Linh nhắn tin cho Mai, người bạn thân nhất của cô:

"Có lẽ tao bị chai lỳ cảm xúc rồi. Không rung động trước bất kỳ người đàn ông nào."

Mai gọi điện thoại lại:

"Mày đâu có chai lỳ. Mày chỉ đang tìm lại Phong trong những người không phải là Phong, rồi thất vọng vì họ không đủ giống."

Linh bật cười. Màu ký ức tràn về. Ngày chung sống đời sống vợ chồng, cô từng giận Phong vì cái tất vứt lung tung, đôi giày thả bừa bãi..., vì quên ngày kỷ niệm. Nhưng cô cũng đã từng cười khi anh giả giọng hoạt hình kể chuyện cho con trai nghe, hay im lặng khi thấy anh đợi mình trước ngõ mỗi buổi làm tăng ca.

Cô đã từng viết những lá thư cho Phong, nhưng chưa bao giờ gửi. Lá thư cuối cùng chỉ có một dòng: "Mình từng thương nhau, nhưng chưa đủ. Mình cũng từng mến nhau, nhưng chỉ đủ để nhớ mãi." Rồi gim lại trong hộp thư nháp.

Cái tôi, một khi phình to, tình yêu cũng hóa bé nhỏ. Và cả cô và Phong đã để nó nuốt mất những điều giản dị nhất.

***

Buổi họp phụ huynh đầu năm lớp hai của Su, Linh đến sớm, ngồi hàng đầu. Phong thái chậm rãi, khoan thai như quý bà của cô khi ngồi bỗng bị sững lại khi thấy Phong cũng có mặt. Anh ngồi cạnh cô giáo chủ nhiệm, một người phụ nữ đẹp, dịu dàng, ánh mắt trầm, điềm tĩnh.

Sau buổi họp, Phong bước đến bên cô. Vẫn ánh nhìn cũ, nhưng có phần lắng lại:

"Su vẫn thích vẽ chứ?"

"Ừ! Vẫn đòi mẹ mua màu nước đắt tiền."

Phong cười, nụ cười hơi chùng xuống, như mùa thu trôi chậm qua một mái hiên xưa.

"Nếu ngày ấy mình không cố hơn thua... em có nghĩ khác không?"

Linh không trả lời. Trong lòng cô một điều gì đó mơ hồ trỗi dậy. Không hẳn là tiếc, không hẳn là nhớ, chỉ là một khoảng trống chưa kịp đặt tên. Có lẽ, hiểu nhau mới là điều nên học hơn là giành lấy phần đúng.

Họ đi bộ bên nhau một đoạn. Trên vỉa hè lát đá, Phong cúi người nhặt chiếc mũ rơi giúp một bé gái. Anh cười và nói vài câu với bé rồi đứng dậy nhìn Linh:

"Anh đã học được cách lắng nghe nhiều hơn."

Linh nhìn anh, bất chợt thấy lòng mình dịu lại. Con người, nếu thực sự thay đổi vì một lần đổ vỡ, thì sự đổ vỡ ấy không vô nghĩa.

***

Cuối tuần Linh đưa con trai về quê. Ngôi nhà cấp bốn theo kiến trúc truyền thống, mái ngói cũ kỹ của cô Sáu vẫn bình yên như thuở nào. Khói bếp luẩn quẩn trong không trung, mùi vỏ bưởi khô treo dưới mái hiên thoang thoảng theo làn gió nhẹ. Cô Sáu vừa rót trà, vừa hỏi Linh, giọng nhỏ nhẹ, ân cần:

"Con sống sao rồi?"

"Con ly dị rồi." - Linh buột miệng trả lời như thể nói về người khác.

Cô Sáu không tỏ vẻ ngạc nhiên. Bà lặng lẽ đến chiếc tủ hai buồng sơn màu cánh dán, mở cửa tủ lấy ra tấm ảnh cưới cũ mang đưa Linh xem, miệng nở nụ cười mỉm:

"Hồi đó, chú mày nóng như lửa. Có lần cô lỡ bỏ nhiều muối vào món ăn chú thích, ông bỏ đi ba ngày. Ngày thứ tư về, mua bó rau muống đặt lên bàn bếp. Không nói gì."

"Rồi làm hòa." - Linh cười, phụ họa.

"Ừ, vì còn mến. Không cần xin lỗi. Mến thì về."

Linh lặng người. Chữ "Mến" bất giác rơi vào lòng cô như hạt mưa đầu mùa - rất nhỏ. Nó không rực rỡ như yêu, không mãnh liệt như đam mê, nhưng là thứ để người ta chọn chữ "Nhịn", chọn chữ "Chờ", chọn cùng nhau bước tiếp.

Buổi tối, Su ngủ say. Linh trằn trọc trong căn nhà cũ, nơi từng in dấu bao kỷ niệm. Trần nhà thấp, tường vách gỗ thở ra mùi ẩm mốc lẫn mùi tro củi cô khơi lên ở bữa cơm chiều, khiến cô như được trở về những ngày thơ bé. Mẹ cô ngồi bên bếp lửa, tay thoăn thoắt đảo những ngọn rau bí xanh ngắt trên chảo, miệng khẽ hát một khúc dân ca. Tiếng hát của mẹ cô tan trong tiếng côn trùng râm ran ngoài vườn, tiếng lá khô xào xạc trong đêm, và cả tiếng trái tim cô đang đập khe khẽ, buốt giá. Cô thấy mình bé nhỏ, trơ trọi như một đứa trẻ lạc mẹ, dù đã đi qua bao năm tháng. Sự đơn độc không chỉ là trạng thái của hiện tại, mà còn là dư vang của những mất mát không bao giờ được gọi tên. Cô đã sống mạnh mẽ giữa phố thị, đã học cách kiên cường với đời, nhưng chỉ một đêm trở về mái nhà xưa, mọi lớp vỏ bọc đều rơi rụng. Nỗi nhớ mẹ không còn là một cảm xúc, mà như một phần da thịt âm thầm rớm máu. Cô ước gì có thể quay lại một lần, vùi vào lòng mẹ để được khóc tức tưởi vì mắc lỗi đánh rơi điều mong mỏi nhất của mẹ cô trước lúc đi xa là mẹ ở trên trời cao nhìn thấy cô hạnh phúc.

Giờ đây cô nằm đó, mắt mở trừng, lòng chật cứng nỗi nhớ mẹ và nuối tiếc. Trong giấc ngủ chập chờn, cô mơ thấy mẹ về, vẫn nụ cười ấy, bàn tay ấy - dịu dàng chạm vào tóc cô như muốn bảo với cô: "Hãy vững vàng và yên vui với sự lựa chọn của con." Lời nhắc làm cô chợt nhớ, đã bao lâu rồi cô không thật sự sống nhẹ tênh?

***

Chủ nhật, Su được bố đến đón đi chơi. Hiểu tình cảm bố con, Linh không điện thoại hỏi, không sốt ruột. Đêm muộn, Linh đang xắp sách vở vào ba lô cho Su đến lớp sáng hôm sau, thì Phong gọi điện đến:

"Su hơi bị sốt. Anh đang đưa con về với em."

Cô bật dậy, chỉ mười phút sau, Phong đứng ở cửa, mặt lo âu, tay bế Su đang nóng hầm hập và luôn miệng giải thích:

"Được ngày chơi với bố, hai bố con mải chơi ở công viên nên con ngấm lạnh..."

"Không sao! Có em đây rồi. Con sẽ ổn ngay thôi." - Cô nói, ôm cu Su vào lòng, nhẹ áp gò má vào trán con thay chiếc cặp nhiệt độ và thì thầm những lời chỉ có tình mẫu tử mới hiểu.

Nhìn con trai trong lòng mẹ, Phong thấy lòng mình nhói đau, một cơn đau âm thầm, sắc lẹm. Thằng bé từng rúc vào lòng anh, từng có thói quen mút ngón tay mỗi khi ngủ trên tay vai anh, từng gọi anh là "người hùng" cùng với ánh mắt ngưỡng mộ. Giờ đây nó vẫn là con trai anh, nhưng lại xa vời như một giấc mơ đã khép lại. Gió cuộn hành lang chung cư làm anh rùng mình. Không phải vì lạnh, mà vì nỗi cô đơn lan khắp tế bào da thịt. Anh nhận ra có những mất mát không ồn ào, không giành giật, chỉ lặng lẽ rút khỏi đời mình, như ánh nắng chiều vừa khuất sau rặng lá, mang theo cả hơi ấm và ánh sáng.

Phong thểu não rời đi sau khi Linh xác nhận: "Con không sao đâu anh!"  

Cả đêm cô thức trắng. Lau trán, nghiền thuốc cho con uống, ru con ngủ. Mỗi lần Su rên nhẹ, tim cô lại nhói. Trong khoảng lặng ấy, cô nghĩ về Phong. Không còn giận dữ, cũng chẳng còn oán trách, chỉ là một nỗi lặng lẽ chạm vào tim khi nhớ. Cô nhớ những ngày tháng mỏi mệt với những bất đồng không tên, những khoảng cách không thể lấp đầy, sự lặng im kéo dài triền miên giữa hai người. Cô nhớ những điều anh đã từng làm cho gia đình – những buổi anh về muộn vì công việc, những lần anh chơi đùa cùng con, hay cả cái cách anh âm thầm sửa cái vòi nước rò rỉ mà không một lời than phiền... Tất cả giờ chỉ còn là những mảnh ghép cũ, không hoàn hảo, nhưng chân thật. Cô chưa từng mong quay lại, cũng không tiếc nuối, chỉ là một thoáng nghĩ về một người đã từng cùng mình đi qua một đoạn đường đời. Bất giác cô khẽ siết tay con như một lời cảm ơn với tất cả những gì đã qua.

Sáng hôm sau, Phong quay lại sớm. Nhìn thấy Su ngủ ngoan trong vòng tay Linh, anh đứng rất lâu.

"Em là người mẹ duy nhất mà con cần."

Linh không trả lời, chỉ cúi xuống hôn nhẹ lên trán con. Cái tôi, nếu biết lùi một bước, có khi lại nhìn thấy người khác rõ hơn.

***

Một chiều chớm thu, trời se lạnh, nắng nghiêng vàng trên phố, Linh ghé quán cà phê cũ. Vẫn tiếng nhạc xưa, vẫn những chiếc bàn gỗ quen.

Cô không ngạc nhiên khi thấy Phong. Như thể định mệnh đặt sẵn người này trong đời người kia. Không cần lý do.

"Em vẫn thích đen nóng không đường?" - Anh hỏi.

"Ừ, vẫn vậy."

Họ lại ngồi đối diện nhau, kể cho nhau nghe về những điều nhỏ nhặt. Su học bơi, học vẽ, công việc của cô ở cơ quan... và cả những lần trễ tàu khi đi công tác. Không ai nhắc chuyện cũ. Vì quá khứ, nếu không đau, thì cũng đã thành bụi.

"Anh nghĩ... người ta không cần yêu dữ dội, chỉ cần mến đủ lâu." - Phong nói, mắt như dõi theo cánh chim lạc trong trí tưởng tượng.

Linh gật đầu. Cô hiểu. Mến, không bắt đầu bằng trái tim rực cháy, nhưng có thể giữ nhau qua mùa gió lớn. Không ràng buộc, nhưng không buông.

Khi đứng dậy chào nhau ra về, Phong chậm rãi:

"Nếu bây giờ không cần ai đúng, ai sai nữa... có thể làm bạn không?"

Linh nhìn anh, mắt thoáng buồn.

Ngoài trời, gió xào xạc. Một chiếc lá bay đến, đậu xuống bàn, nằm yên như một dấu nặng.

© Ngô Hữu Khoa - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Chúc Bạn Có Cuộc Đời Như Bạn Mong Muốn | Radio Tâm Sự

Ngô Hữu Khoa

Thích viết

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

Ngày tôi chạm vào vùng ký ức

Ngày tôi chạm vào vùng ký ức

Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.

back to top