Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thành phố náo nhiệt nhưng yên bình nhất vẫn là nhà

2020-02-29 01:25

Tác giả: Quy Nguyễn Văn


blogradio.vn - Vòng đời vẫn xoay, thời gian vẫn trôi, con người ta không thể đứng im một chỗ. Cuốn theo vòng xoáy phía trước thì đành tạm gác lại những thứ khác phía sau. Cuộc sống không dừng lại, để không bị nó nhấn chìm thì ta chỉ còn một cách phải đi. Còn đi nhanh hay chậm, đi như thế nào thì là con đường lựa chọn của mỗi người. 

***

Cuộc sống không như là mơ cũng không dễ dàng như ta mong muốn. Dù có làm gì, ở đâu, ta cũng đã được đặt vào guồng quay của vòng xoáy cuộc đời mà ở đó mỗi người được giao cho những vị trí và nhiệm vụ không giống nhau. Có những bác sĩ tận tâm vì sự nghiệp cứu người, có những thầy cô giáo dành cả đời tâm huyết với nghiệp chèo đò. Những người bán hàng rong, vé số mồ hôi lã chã dưới nắng trời gay gắt. Mỗi người mang một số phận, một gánh nặng khác nhau. Cũng như tôi đang mang trên vai gánh nặng phải làm gia đình nở mày nở mặt với cái chức danh "sinh viên sắp ra trường" mà theo đó là bao nhiêu ước mơ và kỳ vọng của ba mẹ. 

Tôi hiện đang là sinh viên của một trường đại học ở Thành phố Hồ Chí Minh, về thăm nhà tính đến nay đã hơn một tháng, trừ các kỳ nghỉ hè thì đây chính là chuyến về nhà lâu nhất. Tôi biết rõ quy luật có hợp thì tan, về rồi ắt sẽ đi và từng nghĩ rằng mình đã quen với cảm giác xa nhà, nhớ ông, nhớ cha, nhớ mẹ... Đi đi, về về không phải ít nhưng lần này bỗng thấy trống trải, cô đơn. Nghĩ đến cảnh của vài ngày nữa - ngày mà tôi thực sự phải quay lại Sài Gòn để tiếp tục hành trình còn dạng dở, tôi lại thấy buồn da diết. Nhìn thời gian trôi mà lòng nặng trịch, chỉ ước vài ngày ngắn ngủi sẽ trôi thật chậm để mình còn ở lại được lâu hơn. 

Thành phố náo nhiệt nhưng yên bình nhất vẫn là nhà

Tôi về nhà hồi bữa rằm tháng chạp, không hổ danh là trăng rằm, trăng sáng rực một góc trời, bầu trời sáng như ban ngày mà có mây đen, mờ mờ ảo ảo. Không biết là do con trăng rằm cuối cùng của năm cũ nên cố gắng phô trương những thứ đẹp nhất của mình hay do lòng tôi đang đánh trống múa lân vì được về nhà sau gần năm tháng, tôi thấy trăng đêm ấy đẹp và quyến rũ lạ thường.

Vừa về đến cửa đã thấy ông nội chờ sẵn ở đấy tự bao giờ. Lúc nào về cũng vậy, tôi luôn về đúng chuyến xe này và người đầu tiên gặp luôn là ông nội. Chào ông xong tôi chạy tuốt vào trong bếp kiếm chút gì lót dạ sau nhiều giờ đồng hồ ôm bụng rỗng đi xe.

Như thường lệ, mâm cơm ngay giữa bếp được dọn ra sẵn từ lúc nào, bên trái ba nằm trên võng đong đưa với điếu thuốc phì phèo khói, bên phải thì mẹ nằm trên bộ ván ngựa cổ nhưng không hề cũ. Theo lời mẹ, bộ ván ngựa này có từ hồi bà cố tôi còn sống, lúc nhà tôi còn ở tuốt mặt tiền ngoài lộ lớn. Có lẽ vì đây là đồ cổ nhất trong nhà, bây giờ lại là chỗ ngủ của ba mẹ nên lúc nào cũng được mẹ lau chùi, dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng. Một phần, thời xưa ông bà ta hay dùng các loại ván tốt và đẹp để làm bộ ngựa nên nhìn nó vẫn sáng bóng, không có dấu hiệu gì là cũ. 

Về đúng ngày rằm, cả nhà tôi theo đạo nên đều ăn chay. Mâm cơm với một tô canh chua chay, đậu phộng rang muối, một chảo nước tương kho quẹt, vậy mà tôi ăn lấy ăn để, ngon lành! Có thể vì đi xe nhiều giờ liền không có gì trong bụng, đói nên ăn gì cũng thấy ngon hoặc lâu lắm rồi tôi mới được ăn cái hương vị quê nhà, ăn cơm mẹ nấu. Với tôi, đó là một bữa ăn tuyệt hảo. Còn gì sung sướng cho bằng khi đói mà có cơm ăn, khát mà có nước uống. Còn tài nấu ăn của mẹ tôi có thể không ngon như đầu bếp nhà hàng năm sao nhưng đơn giản là hợp với khẩu vị của gia đình tôi, vậy là thấy ngon! Hơn nữa, một đứa sống thiên về tình cảm và xa nhà nhiều ngày như tôi ăn được một bữa cơm mẹ nấu thì còn gì hạnh phúc cho bằng. Hạnh phúc này sẽ còn kéo dài vì mục đích lần về quê này là ở luôn qua Tết, tức phải ba tuần mới trở lại thành phố. Lâu lâu được ăn thì hạnh phúc, ngày nào cũng ăn đều đặn ba bữa thì...cũng ngán! 

Thành phố náo nhiệt nhưng yên bình nhất vẫn là nhà

Nằm ngoài dự kiến, kỳ nghỉ ba tuần kéo dài tận một tháng rưỡi. Ở nhà lâu thì vui không thể tả, như thể cuộc sống xô bồ, gò bó ở Sài Gòn được giải thoát. Mình được là chính mình, tự do bay nhảy dưới bầu trời quê hương và trên vùng đất mẹ. Không phải ép mình vui cười với những người mình không thích khi đi làm phục vụ ở nhà hàng; không phải căng thẳng; đau đầu với những mâu thuẫn trong việc chạy deadline nộp cho giảng viên đúng hạn. Mỗi lần tôi về quê là như cư sĩ lên non ở ẩn, ít hoạt động mạng xã hội, gác hết chuyện trên Sài Gòn, tận dụng tối đa kỳ nghỉ tuyệt vời, làm sao để mình thoải mái và thanh thản nhất sau những ngày bon chen. Cái mát dịu trong lành của không khí miền Tây sông nước càng làm tôi thích thú, tôi có thể hít thở một hơi thật dài mà không sợ khói bụi từ đâu bất ngờ chui vào trong mũi. Mặc dù sống ở đây từ nhỏ nhưng chỉ khi đứng trước bầu không khí ô nhiễm, bước ra đường là bụi phủ kín mặt người của Sài Gòn mới thấy trân trọng bầu khí lành dịu mát của quê hương. Tôi nằm dưới tán cây có tuổi thọ hơn tuổi của tôi mà đong đưa chiếc võng, gió lùa nhè nhẹ, lá khẽ rung rinh, đọc sách mà ngủ quên lúc nào không rõ. 

Ở càng lâu thì khi đi càng lưu luyến. Đây không phải lần đầu tiên tôi xa nhà nhưng lòng bỗng nghe thắt lại, nỗi buồn cứ man mác trong những ngày cuối cùng của chuyến về quê, cái cảm giác y như rằng ngày đầu tiên tôi lên Sài Gòn nhập học. Thời gian như thoi đưa, một tháng rưỡi không phải quá dài nhưng đủ để tôi hình thành những thói quen và có riêng những cảm xúc mà biết chắc rằng lên lại Sài Gòn sẽ không thể có và không ở đâu có thể tìm được, trừ nhà.

Thành phố náo nhiệt nhưng yên bình nhất vẫn là nhà

Biết kiếm đâu tiếng mẹ gọi ăn cơm? Tìm đâu ra bóng hình một ông trung niên, tóc lâm râm bạc đi vào vườn tưới nước? Hình ảnh ông già tuổi gần 80, tay run run loay hoay nấu nước pha trà làm sao còn thấy? Tất cả những điều đó đã tạo thành một thói quen về cảm xúc, để từ bỏ một thói quen đâu phải dễ dàng. Nhưng đó không phải là nguyên nhân chính khiến bản thân tôi buồn và nặng lòng mấy ngày nay. Điều làm tôi suy nghĩ là "bao giờ mình được về quê lần nữa?". Một câu hỏi quen thuộc mà trong những lần trước, ngày tôi đi, cả nhà thường hay hỏi và nhận được câu trả lời rõ ràng, chắc chắn: lễ 30/4, giỗ nội, hè, tết,...Nhưng lần này, ngay cả bản thân mình cũng chưa rõ bao giờ mới có thể trở về thì còn trả lời cho ai được nữa, chỉ biết nói "rảnh con sẽ về", rảnh là khi nào, bao lâu? Không ai biết, tôi cũng không ngoại lệ. 

Hè năm nay, tôi phải đi thực tập và tôi cần chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng để chuyến thực tập này thành công như tôi muốn. Sau thực tập, những bài luận văn, những thủ tục, những điều kiện xét tốt nghiệp vây kín, tôi phải chuẩn bị và hoàn thành để tốt nghiệp đúng thời hạn. Cầm tấm bằng tân cử nhân, nếu may mắn thì được một nơi nào đó rước về, còn không thì phải loay hoay với những chuỗi ngày chạy đầu này, đi đầu kia xin việc mà chưa biết số phận sẽ trôi dạt về đâu. Nên chuyến đi lần này, tôi không định được ngày về, nếu thuận lợi mọi thứ thì vài tháng, hoặc có khi là một năm, ba năm hay năm năm,...chưa xác định. 

Vòng đời vẫn xoay, thời gian vẫn trôi, con người ta không thể đứng im một chỗ. Cuốn theo vòng xoáy phía trước thì đành tạm gác lại những thứ khác phía sau. Cuộc sống không dừng lại, để không bị nó nhấn chìm thì ta chỉ còn một cách phải đi. Còn đi nhanh hay chậm, đi như thế nào thì là con đường lựa chọn của mỗi người. Nhưng trên mỗi con đường luôn chứa đầy những chông gai và cả những lần đánh đổi. Việc cần làm là phải cố gắng vượt qua.

© Nawy – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Cô đơn và hạnh phúc

Quy Nguyễn Văn

Trứng gà đập vỡ từ bên ngoài sẽ là thức ăn. Còn nếu đập vỡ từ bên trong sẽ thành sinh mệnh

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top