Một thoáng thu quê
2025-11-03 14:45
Tác giả:
Doan Hien
blogradio.vn - Năm tháng như làn khói sương, dặt dìu tiếng võng. Tóc cha mẹ nay đã bạc trắng đầu vì sương gió, năm tháng cơ cực, vất vả, toan lo, hy sinh cho các con. Bà nay đã về với tổ tiên. Ở cõi Bồng lai chắc bà cũng đang dõi theo con cháu. Bà chẳng thể về nhưng trong sâu thẳm tâm con bà vẫn luôn hiện hữu, mãi theo con đến suốt cuộc đời.
***
Thu quê dập duềnh trong khói bếp chiều muộn. Bữa cơm gạo trắng thơm lừng, nhưng trống hoắc vì thiếu vắng các con.
Sang thu, trời “chuyển dạ”. Gió nhẹ nhàng lướt qua. Khí trời dịu mát. Da thịt như được tưới tắm chút mát mẻ sau bao ngày sống trong cái nắng nóng gay gắt như thiêu như đốt của mùa Hạ. Nhìn lên bầu trời xa tít thoáng gợn những đám mây đen cuộn mình ấp nước. Dẫu vậy, vẫn không có giọt mưa nào đổ xuống vùng “đỏ lửa”. Những chiếc lá vàng khô rơi xào xạc… Làng quê bổng thu mình trong cái buồn man mác khó tả.
Thu đến bất ngờ, không dấu hiệu báo trước. Lòng người chợt se lại. Bóng quê nghèo chập chờn trong đáy mắt người thiếu phụ goá chồng.
Cuộc sống quê vẫn chừng ấy công việc. Người dân quê vẫn tất bật, vất vả như mọi ngày. Họ chẳng biết, cũng chẳng quan tâm đến sự thay đổi của mùa. Họ chỉ biết trời hôm nay mát hơn và phù hợp cho những công việc gì để làm mà thôi. Phút giao mùa cũng trở thành thứ cảm giác xa xỉ trong mắt người nông dân.
Nhìn ra xa cánh đồng khô khốc, đất nứt nẻ, chẳng có cọng lúa chắt nào từ gốc rạ mọc lên. Xơ xác, tàn lụi. Cỏ đồng khô vàng, úa rực, có chỗ cháy sém đen ngòm chỉ cần một tàn tro bay qua cũng đủ để phát lửa. Nạn cháy rừng xảy ra liên miên. Đồi núi, cánh đồng trơ trọi ở lại khi mùa qua.
Tháng Sáu về, mùa Thu lặng lẽ sang mang theo chút gió heo may. Hoa cỏ May bay theo chân người gieo hạt khắp nơi, rồi lụi tàn trong đất cằn cỗi. Kết thúc một kiếp luân hồi sinh diệt.

Thoáng trong nỗi nhớ lời ru của mẹ. Chuyện Cổ tích của bà từ xa xăm ký ức văng vẳng trở về thổn thức tuổi thơ.
Năm tháng như làn khói sương, dặt dìu tiếng võng. Tóc cha mẹ nay đã bạc trắng đầu vì sương gió, năm tháng cơ cực, vất vả, toan lo, hy sinh cho các con. Bà nay đã về với tổ tiên. Ở cõi Bồng lai chắc bà cũng đang dõi theo con cháu. Bà chẳng thể về nhưng trong sâu thẳm tâm con bà vẫn luôn hiện hữu, mãi theo con đến suốt cuộc đời.
Những ngày tháng yêu thương được ở bên cạnh, được bà chăm sóc… luôn hoài niệm, nhắc nhớ con mỗi ngày, trên suốt dặm đường chân con bước.
Nhớ có những lần bà cháu đi hái Sim rừng. Băng qua nhiều đồi núi đầy gai góc, cháu chẳng hái được nhiêu quả. Còn bà thì lúc nào cũng đầy thúng. Đôi mắt bà sáng nhạy, bàn tay bà thoăn thoắt, những quả sim chín nõn nà lần lượt được bà nhặt gọn vào giỏ. Sau mỗi lần băng đèo, vượt núi, chân tay bị trầy xước vì gai đâm thành quả của bà là một thúng sim to. Trong khi cháu chỉ được rất ít, mà toàn là quả còn hồng đỏ. Mệt nhưng mà vui. Con cứ lẽo đẽo theo bà. Bà chăm chỉ hái, cháu thì chăm chỉ chơi, ngơ ngác nhìn ngắm thiên nhiên một cách hồn nhiên. Bà hái được quả chín nào cháu lại chực bốc cho vào miệng nhai mõm mĩm. Bà xoa đầu nhìn cháu cười. Cháu nhìn bà cười. Hai bà cháu nhìn nhau cười vui giòn tan trong gió rừng vắng vẻ.
Nghĩ lại những tháng ngày kỷ niệm ấy cùng bà, con lại tủm tỉm cười một mình, rồi lại lặng lẽ khóc vì nhớ bà. Ngày đó, cháu toàn ăn sim của bà hái chứ ít khi bà được ăn sim cháu hái. Mặc dù sau này con đã lớn khôn, bà tuổi đã cao, vẫn hay còng lưng hái sim cho cháu ăn. Không phải vì cháu nhát hái mà vì bà rất vui vì được hái sim cho con cháu ăn. Mỗi lần đi học xa nhà trở về, bà lại để dành phần sim cho cháu. Nhớ lại lòng con xúc động vô bờ! Bàn tay của bà vẫn nhanh nhẹn, thoăn thoắt như thời còn trẻ. Những quả sim tươi mọng ngọt là bao nhiêu tình yêu thương, tấm lòng bà dành cho con, cho cháu. Trong cuộc sống hàng ngày bà luôn là tấm gương mẫu mực về đạo đức, nhân cách, lễ nghĩa và cách sống giản dị, nề nếp, sạch sẽ, gọn gàng, ngăn nắp... Bà luôn nhắc nhở con cháu nên sống tử tế, sống làm người tốt và đừng bao giờ làm những điều sai trái, không thiện lành…
Giờ con ở xa quê, có khi rất lâu mới về thắp hương cho bà. Mới ngày nào bà còn dắt cháu đi chơi, giờ bà đã xa con mãi mãi. Nhìn ảnh con không cầm được nước mắt. Sự thương nhớ bà nghẹn thắt tim con. Hình ảnh bà ở khắp nơi, bà mãi còn ở lại. Những lời dạy của bà vẫn luôn ấm sáng soi đường con đi!
Mẹ vẫn luôn tất bật, cặm cụi lo bữa đói bữa no... Cha vẫn không ngững lo nghĩ những việc phải trái trên đời… Cuộc sống lam lũ ruộng đồng vẫn mãi theo chân không bỏ được. Các con đã lớn, đã lập nghiệp xa quê cả rồi nhưng cha me vẫn luôn dõi mong, lo lắng từng ngày…
Thu quê dập duềnh trong khói bếp chiều muộn. Bữa cơm gạo trắng thơm lừng, nhưng trống hoắc vì thiếu vắng các con. Nghèn nghẹn, thẳm trong đáy mắt hõm sâu những giọt lệ thương nhớ lăn dài trên má mẹ cha!
© Doan Hien - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Chúng Ta Vì Điều Gì Mà Rời Xa Nhau | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Con nhà nghèo
Càng lớn nó càng nhận ra nghèo không phải là một cái tội, vì ai sinh ra cũng mong mình được sống sung sướng đủ đầy, chẳng ai mong một cuộc sống nghèo khó túng thiếu. Nhưng đúng là khi người ta quá nghèo thì người ta hay có những suy nghĩ cực đoan và bi quan, rồi người ta hay so sánh này khác. Nó mong sau này nó sẽ đi làm để mẹ nó được nghỉ ngơi, nó chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi.
8 đặc điểm đáng ngưỡng mộ của những người luôn lạc quan nhưng không hề ngây thơ
Có một sự khác biệt đặc biệt trong sự lạc quan của những người đã từng thất vọng nhưng vẫn chọn sống đầy hy vọng. Sự lạc quan của họ khác với sự lạc quan tươi sáng, chưa từng bị thử thách của những người thiếu kinh nghiệm. Nó sâu sắc hơn, có chủ đích hơn và đáng tin cậy hơn.
Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong
Từng là tất cả của nhau, từng câu hứa vẹn tròn, từng yêu đến điên dại. Giờ đây, kẻ khóc người cười, người hận đến xương tuỷ, kẻ đau thấu tận tâm can.
Bình dị hoa sen
Tuổi thơ của mẹ ngọt ngào như những đóa sen thơm ngát trong đầm. Diệu vợi miền nhớ với mẹ chẳng phải là những vất vả, lo toan, thiếu thốn chạy ăn từng bữa mà là những mùa sen thanh khiết yên bình nơi quê nhà.
Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”
Phim điện ảnh “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ” đặt ra một câu hỏi lớn cho các gia đình Việt hôm nay: không trao độc lập và tự do cho con, sao mẹ lại kỳ vọng con có được hạnh phúc?
Tình yêu – Một lần và mãi mãi
Ta yêu theo bản năng, yêu bằng tất cả những gì mình có, mà quên mất rằng tình yêu cũng cần học cách vun đắp, cần hiểu, cần lắng nghe, cần hy sinh đúng mức. Nhiều người mất nhau không phải vì không còn yêu, mà vì không biết cách giữ gìn.
Can trường
Trong một thế giới đầy biến động, nơi sự lo lắng và bất an trở thành trạng thái thường trực, “Can Trường” của Osho là lời mời gọi người đọc bước vào hành trình sống can đảm, sống thật, sống toàn vẹn với chính mình.
Hạnh phúc buồn
Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.
Điều đúng đắn
Tôi gọi một tiếng "Anh...", vẫn gọi là "Anh" nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.













