Tháng tám và em
2024-09-09 19:35
Tác giả: Hà Diệp
blogradio.vn - Và làm sao anh biết được, rằng chỉ cần nhìn thấy anh thì cũng có thể khiến em vui vẻ cả ngày. Em đã mắc kẹt trong vùng mộng ảo em tự vẽ ra cho mình, em đã tự tạo cho mình một chuyện tình không có thực.
***
“Thế mà em thấy ta mắc kẹt trong vùng ký ức
Tháng tám trôi đi trong khoảnh khắc lững lờ
Bởi em đã bao giờ sở hữu đâu.”
(But I can see us lost in the memory
August slipped away into a moment in time
'Cause it was never mine)
Em bừng tỉnh trong một đêm hè nóng rực giữa lưng chừng tháng 7. Một vài tia sáng của ánh đèn đường yếu ớt len qua khung cửa sổ, mang theo cả tiếng côn trùng râm ran chui vào phòng. Dường như em đã trải qua khoảnh khắc này rồi. Hoặc dường như em đang rơi vào một vòng deja vu kỳ lạ. Thảng thốt, em ngỡ mình vừa thoát khỏi một giấc mộng dài. Em ngồi dậy, hít thở một lúc lâu, và trước khi em nhận ra mình đang định làm gì, em đã đứng ở ngoài ban công lặng gió. Cái nóng đầy cáu kỉnh và khô khan của mảnh đất này khiến em khó chịu. Một ánh đèn xe nửa quen thuộc nửa lạ lẫm vụt qua, ánh sáng vàng trắng chiếu trên mặt đường, yếu dần rồi mất hút. Em giật mình. Đó là anh.
Anh - những đêm đầy sao và em mất ngủ. Anh đã tiến vào giấc mơ, vào trái tim và đảo lộn cuộc đời em vào một ngày tháng tám nọ. Em không nhớ hôm ấy là ngày nào, em đã đi đâu, điều gì đưa em đến giây phút ấy. Nhưng em nhớ mãi khoảnh khắc anh bước vào phòng, ngồi xuống bàn ăn, gật đầu với bố em, mỉm cười chào mẹ em, ánh mắt anh lướt qua em và em bắt đầu cảm thấy khó thở. Em ngồi thẳng lưng, cơ thể em căng cứng, ánh mắt em không thể rời khỏi anh còn bàn tay em dưới gầm bàn đã ghì lên thành ghế đến trắng bệch. Em không dám tin vào những gì đang xảy đến với mình. Em đã yêu anh. Can đảm hơn, em đã dám yêu anh ngay dưới tầm mắt của bố mẹ em.
Mùa hè bắt đầu nóng nực và bứt rứt hơn từ hôm ấy. Làm sao anh biết được em đã lén lút đưa ánh mắt về phía mẹ em khi bà vô tình nhắc đến tên anh. Làm sao anh biết được em đã tiễn bố mẹ đi làm rồi đứng chờ ngoài cổng, đến khi thấy anh đi qua mới quay trở vào trong. Và làm sao anh biết được, rằng chỉ cần nhìn thấy anh thì cũng có thể khiến em vui vẻ cả ngày. Em đã mắc kẹt trong vùng mộng ảo em tự vẽ ra cho mình, em đã tự tạo cho mình một chuyện tình không có thực. Rằng em đã thổn thức bao nhiêu khi “chờ anh sẽ đến và chờ em dưới hiên nhà” (“waiting for you to be waiting below”), rằng em đã bồn chồn không yên đến chừng nào khi mẹ anh ghé qua và gửi lại mấy thứ đồ lặt vặt.
Nhưng em chỉ chờ mỗi anh thôi. Mà anh đã không bao giờ xuất hiện - mặt đối mặt với em như đêm ấy thêm một lần nào nữa. Tháng tám trôi đi thật hững hờ và tàn nhẫn. Tháng tám chạm vào đáy lòng em, thật chậm rãi, nhẹ nhàng, như thể vừa rải vào đó một vài hạt giống. Nhưng hỡi ôi, quỷ tha ma bắt em đi, vì đó là hạt giống của loài dây gai mà em đã mở lối cho nó đâm trái tim mình rỉ máu. Ngây ngô và khờ dại biết mấy, em để lòng mình nương theo giọt rượu còn đọng nơi thành bình. Tháng tám trượt xuống đáy chai, đắng nghét mà đầy tiếc nuối.
Để rồi khi ngân nga câu hát ấy, “Không khí đượm hương mằn mặn, khung cửa nhà anh bám đầy gỉ sét, em tưởng như chẳng cần điều gì nữa trên đời…”; một cảm giác nửa bồi hồi, nửa luyến tiếc và sầu muộn vấn vương đan thành cái kén mỏng trong tâm trí em. Bóng lưng anh trong chiếc áo đồng phục màu cỏ úa đã mờ dần theo từng ngày trôi đi trong mùa hè ấy. Hoặc kể, mọi mùa hè sau này nữa. Khi trời bắt đầu khô rát và không khí bắt đầu bức bí, em lại ngửi thấy một mùi hương nửa lạ nửa quen như mùi hương khi em đi ngang qua căn bếp của bác. Nó gợi nhắc cho em về những đêm dài thao thức, những đêm em uống sương trên sân thượng, ngửa mặt nằm ngắm sao nhưng tâm trí cứ mãi vẩn vơ tận đẩu tận đâu. Em đã biết chuyện sẽ chẳng đi đến đâu cả, mà thực lòng em cũng không đủ can đảm để đứng trước mặt anh nói năng câu gì. Chuyện cứ thế thôi, và thành ra em mất ngủ. Mùa hè năm ấy trôi đi mang theo một mảnh tình con con mà dằn vặt của em, và những hè sau, em trở về nhà và lại chìm trong cơn mơ màng. Cứ thế, đến khi mùa hè kết thúc, em trở lại trường, thẫn thờ vì anh chưa bao giờ để lại một lời nhắn cho em.
Em đã từng đọc ở đâu đó rằng: “Đời người chỉ trải qua có một mùa hè. Còn những mùa hè khác, chỉ là bản sao gần giống.” Em đã mắc kẹt trong những vòng lặp như vậy. Em đã để những ngày dài đêm ngắn trôi qua giữa lưng chừng nỗi nhớ không thể gọi thành tên. Em đã lấp đầy những trang giấy bằng nỗi nhớ cồn cào. Em đã viết về anh bằng những vần thơ hay lời hát. Em đồng cảm với những thi nhân phát điên vì tình và gật đầu đồng thuận rằng tình yêu, hoặc chí ít là những mối tình đơn phương cũng có thể trở thành chất liệu vĩnh hằng cho văn thơ nhạc họa. Em nghĩ rằng viết về anh hoặc nói về anh đến khi dòng chảy trong em cạn kiệt sẽ khiến em quên được anh và sẵn sàng bắt đầu một điều gì mới. Nhưng…
Có lẽ, em sẽ không thể nào quên.
Mùa hè em có thể ngồi cả đêm ngoài sân thượng chỉ để đợi ánh đèn xe anh qua ngõ, mùa hè em dám lén bố mẹ đi lấy hoa ngay giữa đêm chỉ bởi nơi ấy gần cơ quan anh công tác. Mùa hè em đã mỉm cười hãnh diện vì anh biết tin em rồi lại mòn héo ruột gan ngóng trông ra ngoài cửa sổ. Mùa hè em quyết định bỏ anh lại phía sau và biết rằng một phần nào đó trong trái tim em không còn nữa.
Em ghét mùa hè đó. Nhưng em biết em sẽ không thể nào quên.
Em yêu mùa hè đó. Nhưng em biết em không nên nhớ nó làm gì.
© Hà Diệp - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Rồi Em Sẽ Tìm Thấy Hạnh Phúc Của Riêng Mình | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu
Phụ nữ giàu sang phú quý đều có 3 nét tướng này trên khuôn mặt: Ai có 1/3 cũng nhiều phúc nhiều lộc
Hãy cùng xem bạn có hay không nhé.