Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mùa thu và thuốc lá

2024-07-02 18:40

Tác giả:


blogradio.vn - Bà vẫn yêu ông như người thanh niên trai tráng năm xưa, dù nếp nhăn và bệnh tật của ông. Ông vẫn yêu bà như người con gái mái tóc nhẹ nhàng trong gió Thu, dù cơ thể phì to của bà. Hai người yêu nhau vượt qua ngưỡng cửa của thời gian bào mòn hình thái, vượt qua cả những cảm xúc chi phối con người. Suy cho cùng, họ yêu nhau, không một ai biết, chỉ có hai con người với trái tim vẫn mạnh liệt như ngày đầu biết thôi.

***

Khi ai đó hỏi tôi: Cậu thích mùa nào nhất?" Đôi khi tôi sẽ chống cằm suy nghĩ thật lâu, đôi khi lại chần chừ chút rồi mới trả lời, đôi khi lại trả lời ngay mà không cần suy nghĩ, dẫu vậy, câu trả lời của tôi luôn luôn là mùa Thu.

Không hiểu sao tôi lại thích mùa Thu nhỉ? Khác với anh chị em của nó là mùa Xuân ấm áp, mùa Hạ nóng bỏng và mùa Đông lạnh giá, tôi lại thích cái cảm giác làn gió se lạnh chạy qua từng kẻ tóc, làn da tôi. Tôi thích đi bộ dưới khí trời mùa Thu và ngắm nhìn hoàng hôn đang dần chuyển sắc tím hồng. Chả biết nữa, hình như tôi thích mùa Thu từ khi còn nhỏ rồi, một đoạn kí ức tuổi thơ ùa về, mỗi lần Thu sang.

Hồi còn bé xíu ở quê ấy, nhà ngoại tôi nghèo lắm, nhà có cái áo ấm nào là cứ đưa tôi và con em mặc hết, chồng lên không biết bao nhiêu lớp mà vẫn không hết lạnh, cứ trúng gió rồi sốt miết thôi. Vậy mà ông ngoại chỉ mặc cộc cái áo ba lỗ, đeo mỗi cái khăn choàng cổ màu vàng nứt chỉ do bà ngoại may không biết bao lâu rồi, ngồi trước hiên nhà, hút thuốc.

Ông bị bà la nhiều, suốt ngày cứ: "Ôi giời ơi! Mẹ ông cứ ngồi đấy hút thuốc đi, chết thì mặc xác ông. Đã bảo bao lần rồi, nhà có con nhỏ thế này nữa, ông không biết nghĩ à!" Mỗi lần câu từ cay độc phát ra từ miệng bà, ông lại rít một hơi thuốc dài, chả biết có phải ông làm vậy để bà tức không nữa. Chỉ biết mỗi lần như vậy, ông đều không có động thái gì cả, cứ mặc nhiên ngồi như thế hút hết điếu thuốc rồi lại chải cái chiếu rách bốn góc, nằm gối tay ngủ. Bà vừa thay tã cho em, miệng vẫn không ngừng lẩm bà lẩm bẩm về ông: "Đồ điếc", "Lạnh như vậy tôi mặc xác ông", "Khổ thế này không biết!" Cứ mỗi lần như thế, tôi lại chạy vào trong phòng ngủ đứng đó, vì tôi sợ tiếng ồn, không chắc nữa, chỉ là không muốn nghe ông bà cãi nhau thôi. Lúc đó tôi còn bé xí, tự mặc quần còn không được, hiểu làm sao được thế giới của người lớn đâu. Chỉ biết mỗi lần tôi ra khỏi phòng, ti vi vẫn đang được bật, con em ngồi một góc chơi với con búp bê mẹ mới mua, bà ngồi gác chân trên ghế gỗ, đeo kính đọc cuốn sách đã ố vàng, và ông nằm ngoài hiên, đã được đắp chăn cẩn thận.

Không biết ngoài kia thế giới yêu nhau kiểu gì, ông bà mình lại thể hiện tình yêu qua các trận cãi nhau inh ỏi, những trận đập bát, đập chén vang khắp xóm, đến nỗi ba tôi can không nổi, hàng xóm phải qua giúp đỡ. Cứ sau mỗi lần như vậy, ông cứ đi đâu đấy và luôn về nhà vào sáng hôm sau với tình trạng say khướt được các bạn, các chú dẫn về. Các chú bảo nhìn thấy ông nằm ngủ dưới cái bảng xã trước nhà phát thanh, gọi không chịu dậy đành lôi về nhà. Bà tôi nóng mặt, vội vàng xin lỗi rồi tiễn các chú về. Bà lại tiếp tục lẩm bẩm, chửi mắng khi lấy khăn lau người cho ông, bôi thuốc mỡ vào chân ông.

Tôi nhớ rõ mùa Thu năm ấy, xóm tôi mở tiệc to, ăn mừng vì con trai ông lão đầu hẻm đỗ đại học. Nhà ông ấy giàu lắm, bàn ăn trải dài từ đầu xóm đến cuối xóm nhà bà Năm, bàn nào bàn nấy không thịt bò thì hải sản linh đình, mời cả ca sĩ về hát, ăn chơi tưng bừng. Mùa Thu se lạnh, ấy vậy mà cả xóm, ai cũng mặc áo khoác gió, uống bia, hát hò, chìm đắm trong sự ấm áp quây quần xóm làng.

Đến gần nửa đêm, bà chị lớn nhất trong đàn trẻ con của xóm, mở một bài hát có âm điệu nhẹ nhàng, mời mọi người cùng nhảy với nhau cho vui nhà vui cửa. Mấy cặp cha mẹ kéo nhau vào nhảy, các ông các bà cũng xôn, các em, các chị cũng vui cười khúc khích. Cả một khung cảnh đầy ấp tiếng cười, tràn đầy sự hạnh phúc. Xóm làng quây quần, nắm tay nhau. Trời lạnh thật đấy, vậy mà chúng ta vẫn vui vẻ, run người nhảy không ngừng cười.

Bà ngoại tôi, mặc chiếc áo bà ba nâu xỉ, gợi nhớ đến cây mít mật thơm lừng trong góc vườn của bà, đứng dựa vào tường. Hiếm lắm mới thấy bà cười, mặt bà luôn cau có, hàng lông mày bà luôn nhíu lại, nhất là khi bà gặp ông. Nghe mẹ kể, hồi ông lấy bà về, chuyển về sống ở xóm này, mới đầu trong xóm ít ai nói chuyện với bà, vì nhìn bà thật hung dữ, song, bà không ngại nói chuyện, giúp đỡ rất nhiều. Nhớ hồi thằng Ti, con bà Năm cuối xóm, bị bệnh nằm liệt giường, bà tặng luôn cái nhẫn vàng - quà cưới nhà chồng, cho gia đình Năm. Sau đó, mọi người cởi mở với bà hơn hẳn.

Bà đứng đó, cười hé cả răng vàng. Mỗi lần mấy bà xóm nhảy, ngã đành đạch, ngã nhào vào người nhau, bà lại cười lớn hơn. Nếp nhăn trên đuôi mắt bà rõ ràng được nhìn thấy, tàn nhang được di truyền trải dài từ gò má phải đến gò má trái. Bà cười nhìn hiền hậu lắm, mắt bà sáng rực cả lên, tóc được búi cẩn thận, đeo cái khăn rằn vào cổ cho ấm. Bà không tham gia, bà bảo già rồi chứ còn trẻ đâu mà ham hố ba cái này, vậy mà bà lại đứng một góc thủ thỉ cười.

Tôi đánh mắt qua ông, từ khi nào mà ông đã nhìn chằm chằm vào bà rồi. Ông nhìn đôi mắt lấp lánh hơn ánh lửa đang bùng lên giữa tiệc, nhìn hàng lông mày không còn nhíu lại nữa, nhìn đôi gò má hất cao khi cười của bà. Ông vẫn hút thuốc, không bỏ được, ông nhìn bà trìu mến, không chớp mắt.

Bỗng, ông đứng phắt dậy, ném cái thuốc lá đang hút còn nữa đi, ông đeo vội chiếc dép nâu cũ sờn, chạy mấy bước ra chỗ bà, kéo bà đứng dậy. Bà lớ ngớ, đứng không vững bị ông lôi đi ra giữa đám người nhảy nhót. Ông bắt đầu lắc người theo điệu nhạc, hai tay vẫn cầm chắc tay bà, đưa lên đưa xuống, ông hô to: "Nhảy đi bà, nhảy đi cho dui!" Bà toang định buông tay, kêu dừng lại, mọi người xung quanh ùa vào, vây kín hai con người: "Nhảy đi bà Hai, nhảy với chúng tôi cho vui".

Mọi người cùng nắm tay, ôm vai, bá cổ nhau không ngừng hát hò, hát chệch cả nhịp, mỗi người một câu, chả có sự ăn ý gì cả, vậy mà họ vẫn cứ hát, cứ nhảy nhót, cứ cười tươi không ngừng. Bà ngoại cũng cười, bà cười khanh khách, nắm tay ông cùng nhảy. Các con trẻ đứng một bên, từ lúc nào cũng chạy vào chung vui, cả một khoảng trời ồn ào, náo nhiệt. Họ cứ tưng bừng, họ cứ nhiệt huyết, như thể tuổi tác bây giờ với họ không còn quan trọng, như được trở về với tuổi thanh xuân không còn ước hẹn nào. Như thể chẳng còn ngày mai.

Mùa Thu năm ấy, mùa mà bà và ông chìm đắm trong thế giới của họ, xung quanh xô bồ và náo nhiệt, trong mắt của ông bà chỉ có hình ảnh của đối phương, vẫn sáng rực hình bóng người thương năm nào. Như những cãi vã, chửi bới của họ trôi qua không quay lại, như ngày đầu tiên biết tên người nọ. Bà vẫn yêu ông như người thanh niên trai tráng năm xưa, dù nếp nhăn và bệnh tật của ông. Ông vẫn yêu bà như người con gái mái tóc nhẹ nhàng trong gió Thu, dù cơ thể phì to của bà. Hai người yêu nhau vượt qua ngưỡng cửa của thời gian bào mòn hình thái, vượt qua cả những cảm xúc chi phối con người. Suy cho cùng, họ yêu nhau, không một ai biết, chỉ có hai con người với trái tim vẫn mạnh liệt như ngày đầu biết thôi.

Tôi yêu mùa Thu, vì tôi yêu bà và ông, yêu cả cái tình yêu khép kín, giản dị của họ nữa. Tôi cũng tin là vào một ngày nào đó, tri kỉ của tôi cũng sẽ đến và sưởi ấm trái tim tôi giữa trời Thu se lạnh. Có thể là Xuân, mang cho tôi cảm giác ngọt ngào, trìu mến, có thể là Hạ, sự tươi mát và trẻ trung luôn khiến tôi nao núng, mong chờ, có thể là Đông, quây quần và trao nhau cái ôm mang đầy tình thương. Tôi yêu mùa Thu, như cách mà ông bà yêu nhau, như cách mùa Thu khiến họ liên kết như vậy, như cách mà nàng vẫn ôm lấy tôi bởi làn gió lạnh nhẹ nhàng. Vẻ đẹp của nàng, vẫn luôn thu hút tôi, lãng mạn và đẹp đẽ.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Cuối Cùng Anh Đã Nhận Ra Mình Yêu Em | Radio Tình Yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

back to top