Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nợ chàng trai thanh xuân một lời cảm ơn và xin lỗi!

2024-04-11 18:05

Tác giả:


blogradio.vn - Có nghĩa là tôi không hề thật sự thích con người cậu ấy như cách mà cậu ấy thích tôi, cái tôi thích ở cậu chỉ đơn giản là vẻ bề ngoài của cậu. Tôi nhẹ nhõm khi cuối cùng cậu đã có thể từ bỏ một chút rung cảm đó với tôi để tìm được người đáp lại được tình cảm của cậu. 

***

Tình yêu thời học sinh có thể nói là đoạn tình cảm khó quên nhất, bởi nó là xúc cảm được tạo nên từ những rung động đầu đời trong sáng, hồn nhiên, không toan tính. Đương nhiên, nó cũng có thể khiến cho người ta day dứt suốt nhiều năm về sau như cái cách tôi thỉnh thoảng vẫn nhớ về cậu. 

Tôi và cậu lần đầu tiên gặp nhau vào ngày các học sinh khối 10 nhận lớp. Là bạn cùng lớp nhưng chúng tôi thậm chí còn chẳng nói với nhau lấy một câu. Về phía tôi, tôi có ấn tượng với cậu bạn này và cũng mến mộ vài phần bởi cậu sở hữu vẻ điển trai thư sinh bắt mắt. Còn cậu thì đương nhiên không mảy may quan tâm đến một cô nữ sinh béo phì, kém sắc, có ngay một vết sẹo lớn trên trán như tôi. Nhìn thấy cậu được các bạn nữ bao quanh, tôi biết phần trăm để tôi và cậu có một cái gì đó là 0%. Vậy nên, tôi dẹp luôn mấy cái suy nghĩ yêu đương đi và quyết tâm tập trung vào học. 

Thế nhưng, như truyện ngôn tình tưởng tượng, vào một ngày cũng trong năm lớp 10, tôi giật mình nhận ra cậu ấy đang chăm chú nhìn tôi. Lúc ấy, tôi còn nghĩ mình ảo tưởng, nhìn nhầm rồi. Nhưng sự thật là tôi không nhầm bởi cậu ấy vẫn liên tục chăm chú quan sát tôi. Thậm chí có những lần chỉ vô tình đi qua cậu ấy vài giây thôi, tôi cũng có thể cảm nhận được ánh mắt cậu ấy đang dính chặt sau lưng tôi. Tôi bàng hoàng không hiểu một người vừa có mặt tiền đẹp, vừa học tốt như cậu ấy bị thu hút bởi cái gì từ tôi. Dù xét về học lực, đúng là tôi không hề thua kém, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn, nhưng rõ ràng xét về ngoại hình thì hoàn toàn không cân xứng chút nào. Ngày ấy, tôi phải tự thừa nhận là mình xấu điên đảo khi tôi chỉ cao 1m58 mà nặng những 70 cân, cộng thêm vết sẹo to đùng trên trán và miệng thì bị méo do tai nạn. Bởi vậy, tôi không dám đối mặt với cậu ấy, giả vờ không biết đến tình cảm đó, còn cậu thì vẫn cố gắng đến gần tôi hơn từ việc tìm cách để bắt chuyện cho đến việc nhìn tôi một cách lộ liễu chứ không còn âm thầm như ngày trước nữa.

Năm lên lớp 11, tôi bắt đầu giảm cân và cuối cùng đã giảm được 15 cân, học lực của chúng tôi cũng lại khá hơn trước. Nói chung, cái gì của tôi cũng khá hơn, chỉ trừ tình cảm là vẫn dậm chân tại chỗ. Tôi vẫn chưa thể đối mặt với tình cảm của cậu ấy.

Đỉnh điểm để tôi chắc chắn rằng chúng tôi không bao giờ có thể đến được với nhau đó chính là khi tôi nghe tin đồn cậu có bạn gái. Không phải tôi giận cậu mà là tôi nhận ra tôi chẳng có bất kỳ cảm giác ghen tị nào khi nghe tin này. Có nghĩa là tôi không hề thật sự thích con người cậu ấy như cách mà cậu ấy thích tôi, cái tôi thích ở cậu chỉ đơn giản là vẻ bề ngoài của cậu. Tôi nhẹ nhõm khi cuối cùng cậu đã có thể từ bỏ một chút rung cảm đó với tôi để tìm được người đáp lại được tình cảm của cậu. 

Tiếc rằng tôi đã lầm. Cậu vẫn chăm chú nhìn tôi mọi lúc mọi nơi như thể cậu chưa từng có bạn gái vậy. Sau đó, tôi phát hiện ra đó chỉ là vỏ bọc mà cậu tạo nên để xem thái độ của tôi thế nào. Tôi cảm thấy có lỗi khi cậu vẫn cứ miệt mài thích tôi chân thành đến thế, nhưng tôi thì lại chẳng đáp lại được chút nào. Nhưng tôi vẫn quyết không hối hận bởi thà không bắt đầu còn hơn làm tổn thương cậu ấy bằng việc thích cậu chỉ vì vẻ bề ngoài.  

Để bù đắp cho tình cảm ấy của cậu tôi đã làm một việc mà đầu óc non nớt, thiếu chín chắn của tôi lúc ấy cứ tưởng cao thượng nhưng thực chất là chẳng khác nào chà đạp tình cảm của cậu dưới chân cả. Tôi đã cố gán ghép cậu với người bạn thân của tôi. Bạn thân của tôi khi ấy là lớp trưởng, còn cậu là bí thư, nên hai người thường xuyên xuất hiện cùng nhau trong nhiều hoạt động. Từ đó họ được gán ghép rất nhiệt tình vì quả thật 2 người nhìn khá xứng đôi vừa lứa. Trong lớp, ngoài tôi ra thì chẳng có ai biết được sự thật rằng cậu vốn dĩ tiếp cận bạn thân tôi chỉ vì tôi. Cậu cũng không ngờ lại bị hiểu nhầm nghiêm trọng như thế. Và việc mà cậu không ngờ nhất đó là tôi thậm chí còn chèo thuyền nhiệt tình hơn bất cứ ai khác. 

Có một lần tôi đang trêu hai người thì cậu thể hiện luôn thái độ khó chịu và nói với tôi rằng: “Đừng có trêu nữa”. 

Lúc ấy tôi mới ngỡ ngàng nhận ra cậu tổn thương rồi. Người mình thích đi ghép đôi mình với một người khác, ai mà vui được cơ chứ. Cậu giận tôi, không còn quan tâm đến tôi như trước. Tôi một mặt cảm thấy có lỗi, nhưng mặt khác lại thấy vui thay cậu, vì cuối cùng cậu đã có thể từ bỏ được tôi rồi. Thế mà, chỉ một thời gian ngắn sau, cậu lại quan sát tôi. 

Tội lỗi trong tôi lại dâng trào khi mà tôi thậm chí không thể nói lời xin lỗi cậu, hay làm thế nào để nỗi buồn trong cậu vơi bớt. Cậu âm thầm thích tôi suốt 3 năm. Cho đến cuối năm lớp 12, cậu nhiều lần muốn đến gần tôi, muốn nói chuyện với tôi, nhưng tôi đều lảng tránh. Tôi sợ cậu sẽ tỏ tình, tôi sợ mình lại lần nữa khiến cậu tổn thương. Sau tiệc chia tay cả lớp ngày cuối năm, tôi vội vàng chạy về nhà không dám quay đầu lại nhìn cậu lần cuối. Tôi đã tự tay đặt một dấu chấm hết cho tình cảm thời học sinh. 

Đến nay cũng đã 8 năm trôi qua, nhưng tim tôi vẫn thắt lại mỗi lần nhớ về cậu trai đã dành cho tôi tình cảm chân thành ngày ấy.

“Cảm ơn tình cảm quý giá của cậu và xin lỗi cậu nhiều lắm. Chúc cậu luôn may mắn và bình an. Gửi cậu, chàng trai ấm áp thời thanh xuân.”

© Ngọc Bích Nguyễn Thị - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Mỗi Người Xuất Hiện Trong Đời Ta Đều Có Lý Do | Radio Chữa Lành

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Học cách quên em

Học cách quên em

Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ

Ước mơ của mẹ

Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ

Món ăn của mẹ

Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống

Thời cơ trong cuộc sống

Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

back to top