Em sẽ chờ ở Địa Trung Hải
2025-05-24 19:00
Tác giả:
Hà Diệp
blogradio.vn - Nước biển xanh trong sẽ ôm lấy em, cuốn đi mọi đau khổ, mọi ký ức đã từng khiến trái tim em rướm máu.
***
Em từng mơ thấy mình lang thang trên những con hẻm ngoằn ngoèo, nơi ánh sáng chỉ len lỏi qua những khe tường đá phủ kín dây leo. Thị trấn ven biển từ thời trung cổ, lặng lẽ như một khúc ca đã ngủ quên, nằm chênh vênh trên vách đá cheo leo, đối diện với đại dương mênh mông. Ở nơi đó, tất cả dường như ngừng lại, chỉ còn thời gian tan chảy trong sự hoang dại, tự do, và buồn bã dịu dàng.
Những con đường lát đá nhỏ hẹp dẫn em đi qua những căn nhà màu xám bạc, qua những ô cửa sổ nhỏ xíu khép hờ, qua tiếng chuông nhà thờ vọng lên từ xa xăm. Hương biển mằn mặn trong không khí, xen lẫn chút hương thảo mộc từ những khu vườn trên cao, tạo nên một mùi vị đầy mê hoặc. Những dây leo bám chặt vào từng mảng tường đá, như thể chúng muốn níu giữ thời gian lại, để thị trấn này mãi mãi nằm yên trong sự tĩnh lặng hoài cổ của nó.

Biển dưới kia trải dài bất tận, ôm lấy vách đá với những cơn sóng vừa dữ dội vừa dịu dàng. Em đứng trên bờ đá, cảm thấy mình nhỏ bé trước đại dương, trước vẻ đẹp vừa kiêu hãnh vừa man mác buồn của nơi này. Ở đây, em không còn là em – em trở thành một phần của những ngọn gió, những cơn sóng, những bức tường đá cũ kỹ đầy vết thời gian.
Em bị ám ảnh bởi sự tự do và hoang dại của khung cảnh này, một vẻ đẹp không hoàn hảo nhưng lại khiến lòng người rung động sâu sắc. Nó gợi lên nỗi buồn không tên, một nỗi buồn không cần an ủi, chỉ đơn giản là tồn tại như vậy, man mác mà nên thơ.
Khi nghĩ về một ngày mình biến mất, em không cảm thấy sợ hãi. Em hình dung mình bước xuống biển, để làn sóng gột rửa những vết thương trĩu nặng trong lòng. Nước biển xanh trong sẽ ôm lấy em, cuốn đi mọi đau khổ, mọi ký ức đã từng khiến trái tim em rướm máu.
Em sẽ rời đi và điểm đến cuối cùng trên cõi đời này là Địa Trung Hải, nơi không ai biết và cũng không ai tìm kiếm được em. Ở đó, em không cần nói lời tạm biệt, cũng chẳng cần giải thích điều gì. Chỉ đơn giản là em sẽ tan biến, hòa vào sóng biển, vào những cơn gió mặn mòi, để trở thành một phần của khung cảnh mà em đã yêu từ lần đầu tiên nhìn thấy.
Địa Trung Hải sẽ giữ em lại, trong sự dịu dàng và lạnh lẽo của nó, như thể em đã luôn thuộc về nơi này.
Nhưng rồi em giật mình tỉnh giấc, trở về với căn phòng nhỏ, với bốn bức tường quen thuộc, với ánh đèn vàng nhàn nhạt hắt lên trần nhà. Ngoài kia, không có biển xanh, không có những vách đá cheo leo hay những con hẻm lát đá quanh co. Chỉ có âm thanh của phố xá vẫn đang miệt mài chuyển động, của một thế giới không ngừng quay dù em có mơ màng dừng lại bao lâu đi chăng nữa.
Có những giấc mơ đẹp đến mức khiến người ta không muốn thức dậy. Địa Trung Hải trong em là một nơi như thế - một nơi tự do tuyệt đối, một nơi có thể buông bỏ tất cả, ngay cả chính bản thân mình. Nhưng rồi em nhận ra, dù có yêu nó đến đâu, em vẫn chỉ là một kẻ đứng ngoài rìa, ngắm nhìn nó qua những giấc mơ mơ hồ.
Bởi vì thật ra, em không muốn tan biến. Không phải bây giờ. Không phải ở nơi ấy.
Sẽ có một ngày em thực sự đặt chân đến Địa Trung Hải, không phải để chết, mà để sống. Để đi qua những con hẻm nhỏ hẹp, chạm tay lên những bức tường đá xù xì, ngồi lặng yên trước đại dương và cảm nhận cơn gió thổi qua da thịt. Khi ấy, em sẽ không phải là một linh hồn lạc lối tìm kiếm sự giải thoát, mà là một người đang bước tiếp, đang sống trọn vẹn với những gì mình có.
Vậy nên, Địa Trung Hải à, nếu có một ngày em đặt chân đến, em mong mình sẽ không còn nghĩ về miền xa thẳm mà em sẽ đến sau khi kết thúc hành trình hữu hạn trên cõi đời này nữa nữa. Em mong mình sẽ ngồi trên vách đá nhìn ra biển khơi, không phải với ý nghĩ tan biến, mà là để cảm nhận từng cơn gió, từng con sóng vỗ vào bờ. Mong rằng khi ấy, em sẽ mỉm cười, không phải vì đã trốn chạy, mà vì cuối cùng em cũng đã tìm thấy chính mình.
© Hà Diệp - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Đi Tìm Chiếc Vé Hạnh Phúc | Radio Chữa Lành
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.
Bình an sau giông bão (Phần 2)
An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
















