Sau cơn mưa nắng sẽ về
2025-04-05 19:35
Tác giả:
blogradio.vn - Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.
***
Trước bia mộ, những bông hồng trắng muốt lần lượt được đặt lên, tôi kiên nhẫn đứng ở cuối hàng, đặt một đóa hướng dương nằm lặng yên trong góc. Sau cơn mưa này, trời sẽ lại nắng lên sớm thôi!
Hà Nội mấy ngày này đột nhiên trở lạnh, bầu trời lúc nào cũng khoác lên mình chiếc áo choàng màu xám xịt, giống như một cô gái u buồn đang hờn dỗi điều gì. Em vẫn thức dậy sớm như mọi khi, dường như cái lạnh lẽo thấm tận xương tủy cũng chẳng ngăn được trái tim ấm nóng của em, trong khi người khác đều ước được nằm trong ổ chăn không muốn trở mình, em thì lại tất bật sắm sửa đủ thứ để chuẩn bị cho cuộc hành trình dài đằng đẵng tiếp theo.
Tôi hỏi em sẽ đi đâu, em chỉ cười, nháy mắt đã trở nên tinh nghịch như một con mèo nhỏ, kể lể với tôi từng thứ đồ nhỏ nhặt em sẽ mang theo. Nào là chiếc khăn quàng cổ tôi tặng em từ vụ đông hai năm trước, nào là cuốn sổ nhật kí đã ngả màu, nào là món bánh lương khô vị mè đen em thích, cuối cùng là chiếc máy ảnh nhỏ xinh đã theo em lang thang mọi ngõ ngách trên đời. Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.
Em rong ruổi khắp các nẻo đường lớn nhỏ, từ nơi nhộn nhịp tiếng còi xe cho đến vùng núi non xa xôi vắng vẻ. Mỗi nơi em đi qua đều được thu lại một cách tỉ mỉ qua những tấm hình em up trên facebook: có ngày trời nắng đẹp, có hôm trời gắt gỏng đổ mưa; có mầm cây chỉ vừa mới nhú lên, cũng có nhành hoa ủ rũ sắp tàn. Tôi thầm nghĩ, giá như khoảnh khắc mỗi lần bấm máy có thể khiến thời gian mãi ngưng lại thì tốt biết bao, và tôi sẽ chụp cho em một tấm thật xinh, để nụ cười em cứ mãi hồn nhiên và tuổi đời em còn trẻ mãi.

“Anh này, có lẽ đây là chuyến đi cuối cùng của em rồi.”
Em nói nhẹ bẫng, đơn giản cứ như chỉ là một kì nghỉ lễ sắp kết thúc mà thôi. Trong khi tôi đang lo sốt vó cả lên thì em vẫn cứ loay hoay với đống đồ lỉnh kỉnh bên người. Tôi chẳng biết đáp lời em sao, vì những lúc như thế này mọi lời an ủi đều trở nên sáo rỗng cả. Có lẽ em cần một cái ôm, nhưng làm thế thì chắc em và tôi sẽ mất cả buổi để khóc lóc cùng nhau mất.
“Mà anh cũng đừng buồn rầu mãi thế, anh còn trẻ lắm, còn khối công việc cho anh lựa chọn cơ mà.”
Tôi nghe mà tim như chững lại. Mối bận tâm của một gã đã ngoài 30 tuổi còn thất nghiệp như tôi tự nhiên trở nên bé nhỏ đến mức tầm thường. Tôi chỉ mất việc, còn em có lẽ sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội được lao động nữa. Tôi cười, nhưng đoán chắc em sẽ thấy nụ cười ấy trông khó coi và chẳng có chút vui vẻ nào:
“Mình đi nhé.”
Rồi chúng tôi lại lên đường.
Em chọn Sapa làm nơi dừng chân cuối cùng cho chuyến hành trình của mình, vừa hay đang vào độ hoa mận nở đẹp nhất. Sương mù lượn quanh những rặng cây xanh ngắt, như quấn quýt trêu đùa, lại như quyến luyến bịn rịn không muốn buông.
Em hôm nay nhìn tươi tắn hơn hẳn mọi ngày, lớp trang điểm nhẹ làm nổi bật gương mặt xinh xắn dịu dàng, mái tóc thường ngày được buộc cao nay lại tinh nghịch đậu trên vai áo, có lẽ chúng muốn được ôm lấy em mà vỗ về, giống như tôi vậy. Nhưng cuối cùng chỉ dám lặng lẽ để lại chút ấm áp nơi gần trái tim, sau đó yên vị nằm sau tấm lưng mỏng manh, hy vọng có thể vì em cản bớt gió lạnh.
Em háo hức kéo tôi đi chụp ảnh, chiếc váy trắng dài lướt qua đám cỏ còn đẫm sương khiến chân váy bị thấm ướt từng mảng nhỏ, có chỗ cọ qua cành cây để lại mấy vệt xanh vàng không biết của thứ gì, có chỗ thì bị bùn đất dính lên. Vậy mà trông em chẳng có vẻ gì là phiền muộn, còn thích thú cười đến tít mắt:
“Nhìn như những bông hoa dại nhiều màu sắc anh nhỉ?”
Tôi nhẹ gật đầu, chăm chú nhìn cô gái đang cười vui vẻ trước mặt mình. Thời tiết mùa này chỉ thấy rét buốt với sương mù, trời lúc nào cũng xám xịt, hờ hững ảm đạm y như kẻ thất tình. Em đứng giữa một rừng hoa mận nở bung trắng xóa, gió thổi làm cánh hoa rơi xuống mái tóc nhuộm màu hạt dẻ, như những bông tuyết sắp tan dưới ánh hoàng hôn nhạt nhòa trước khi ngày tàn. Tôi ngẩn ngơ nhìn, nhìn lâu đến mức nước mắt chảy ra lúc nào cũng chẳng hay.
Em rời đi vào một ngày thời tiết không hề dễ chịu chút nào, như giận hờn ai mà đổ mưa tầm tã. Mẹ em đưa cho tôi một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong là chiếc khăn tôi tặng em, một đống ảnh chụp cùng mẩu giấy lời nhắn chỉ vẻn vẹn mấy dòng:
“Chiếc khăn này em dùng hai năm rồi mà vẫn còn mới lắm. Mùa đông em đi đâu cũng nhất định phải đem theo nó, vì như thế em sẽ thấy giống như anh đang ở bên cạnh mình. Em hiểu hết mà, anh chẳng biết che giấu gì cả. Sau này hãy thay em chụp thật nhiều ảnh đẹp, đi đến thật nhiều nơi nữa nhé!”
Tôi quàng chiếc khăn lên cổ mình, ngửi thấy thoang thoảng mùi nước giặt mà em vẫn hay dùng. Tôi bỗng thấy tiếng mưa nhỏ dần, cơ thể như ấm lên, lồng ngực như được ai ôm lấy vỗ về.
Trước bia mộ, những bông hồng trắng muốt lần lượt được đặt lên, tôi kiên nhẫn đứng ở cuối hàng, đặt một đóa hướng dương nằm lặng yên trong góc. Sau cơn mưa này, trời sẽ lại nắng lên sớm thôi!
© Heuny Thanh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tuổi 30 Mới Bắt Đầu Có Phải Quá Muộn | Radio Chữa Lành
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.






