Sau cơn mưa nắng sẽ về
2025-04-05 19:35
Tác giả:
blogradio.vn - Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.
***
Trước bia mộ, những bông hồng trắng muốt lần lượt được đặt lên, tôi kiên nhẫn đứng ở cuối hàng, đặt một đóa hướng dương nằm lặng yên trong góc. Sau cơn mưa này, trời sẽ lại nắng lên sớm thôi!
Hà Nội mấy ngày này đột nhiên trở lạnh, bầu trời lúc nào cũng khoác lên mình chiếc áo choàng màu xám xịt, giống như một cô gái u buồn đang hờn dỗi điều gì. Em vẫn thức dậy sớm như mọi khi, dường như cái lạnh lẽo thấm tận xương tủy cũng chẳng ngăn được trái tim ấm nóng của em, trong khi người khác đều ước được nằm trong ổ chăn không muốn trở mình, em thì lại tất bật sắm sửa đủ thứ để chuẩn bị cho cuộc hành trình dài đằng đẵng tiếp theo.
Tôi hỏi em sẽ đi đâu, em chỉ cười, nháy mắt đã trở nên tinh nghịch như một con mèo nhỏ, kể lể với tôi từng thứ đồ nhỏ nhặt em sẽ mang theo. Nào là chiếc khăn quàng cổ tôi tặng em từ vụ đông hai năm trước, nào là cuốn sổ nhật kí đã ngả màu, nào là món bánh lương khô vị mè đen em thích, cuối cùng là chiếc máy ảnh nhỏ xinh đã theo em lang thang mọi ngõ ngách trên đời. Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.
Em rong ruổi khắp các nẻo đường lớn nhỏ, từ nơi nhộn nhịp tiếng còi xe cho đến vùng núi non xa xôi vắng vẻ. Mỗi nơi em đi qua đều được thu lại một cách tỉ mỉ qua những tấm hình em up trên facebook: có ngày trời nắng đẹp, có hôm trời gắt gỏng đổ mưa; có mầm cây chỉ vừa mới nhú lên, cũng có nhành hoa ủ rũ sắp tàn. Tôi thầm nghĩ, giá như khoảnh khắc mỗi lần bấm máy có thể khiến thời gian mãi ngưng lại thì tốt biết bao, và tôi sẽ chụp cho em một tấm thật xinh, để nụ cười em cứ mãi hồn nhiên và tuổi đời em còn trẻ mãi.
“Anh này, có lẽ đây là chuyến đi cuối cùng của em rồi.”
Em nói nhẹ bẫng, đơn giản cứ như chỉ là một kì nghỉ lễ sắp kết thúc mà thôi. Trong khi tôi đang lo sốt vó cả lên thì em vẫn cứ loay hoay với đống đồ lỉnh kỉnh bên người. Tôi chẳng biết đáp lời em sao, vì những lúc như thế này mọi lời an ủi đều trở nên sáo rỗng cả. Có lẽ em cần một cái ôm, nhưng làm thế thì chắc em và tôi sẽ mất cả buổi để khóc lóc cùng nhau mất.
“Mà anh cũng đừng buồn rầu mãi thế, anh còn trẻ lắm, còn khối công việc cho anh lựa chọn cơ mà.”
Tôi nghe mà tim như chững lại. Mối bận tâm của một gã đã ngoài 30 tuổi còn thất nghiệp như tôi tự nhiên trở nên bé nhỏ đến mức tầm thường. Tôi chỉ mất việc, còn em có lẽ sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội được lao động nữa. Tôi cười, nhưng đoán chắc em sẽ thấy nụ cười ấy trông khó coi và chẳng có chút vui vẻ nào:
“Mình đi nhé.”
Rồi chúng tôi lại lên đường.
Em chọn Sapa làm nơi dừng chân cuối cùng cho chuyến hành trình của mình, vừa hay đang vào độ hoa mận nở đẹp nhất. Sương mù lượn quanh những rặng cây xanh ngắt, như quấn quýt trêu đùa, lại như quyến luyến bịn rịn không muốn buông.
Em hôm nay nhìn tươi tắn hơn hẳn mọi ngày, lớp trang điểm nhẹ làm nổi bật gương mặt xinh xắn dịu dàng, mái tóc thường ngày được buộc cao nay lại tinh nghịch đậu trên vai áo, có lẽ chúng muốn được ôm lấy em mà vỗ về, giống như tôi vậy. Nhưng cuối cùng chỉ dám lặng lẽ để lại chút ấm áp nơi gần trái tim, sau đó yên vị nằm sau tấm lưng mỏng manh, hy vọng có thể vì em cản bớt gió lạnh.
Em háo hức kéo tôi đi chụp ảnh, chiếc váy trắng dài lướt qua đám cỏ còn đẫm sương khiến chân váy bị thấm ướt từng mảng nhỏ, có chỗ cọ qua cành cây để lại mấy vệt xanh vàng không biết của thứ gì, có chỗ thì bị bùn đất dính lên. Vậy mà trông em chẳng có vẻ gì là phiền muộn, còn thích thú cười đến tít mắt:
“Nhìn như những bông hoa dại nhiều màu sắc anh nhỉ?”
Tôi nhẹ gật đầu, chăm chú nhìn cô gái đang cười vui vẻ trước mặt mình. Thời tiết mùa này chỉ thấy rét buốt với sương mù, trời lúc nào cũng xám xịt, hờ hững ảm đạm y như kẻ thất tình. Em đứng giữa một rừng hoa mận nở bung trắng xóa, gió thổi làm cánh hoa rơi xuống mái tóc nhuộm màu hạt dẻ, như những bông tuyết sắp tan dưới ánh hoàng hôn nhạt nhòa trước khi ngày tàn. Tôi ngẩn ngơ nhìn, nhìn lâu đến mức nước mắt chảy ra lúc nào cũng chẳng hay.
Em rời đi vào một ngày thời tiết không hề dễ chịu chút nào, như giận hờn ai mà đổ mưa tầm tã. Mẹ em đưa cho tôi một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong là chiếc khăn tôi tặng em, một đống ảnh chụp cùng mẩu giấy lời nhắn chỉ vẻn vẹn mấy dòng:
“Chiếc khăn này em dùng hai năm rồi mà vẫn còn mới lắm. Mùa đông em đi đâu cũng nhất định phải đem theo nó, vì như thế em sẽ thấy giống như anh đang ở bên cạnh mình. Em hiểu hết mà, anh chẳng biết che giấu gì cả. Sau này hãy thay em chụp thật nhiều ảnh đẹp, đi đến thật nhiều nơi nữa nhé!”
Tôi quàng chiếc khăn lên cổ mình, ngửi thấy thoang thoảng mùi nước giặt mà em vẫn hay dùng. Tôi bỗng thấy tiếng mưa nhỏ dần, cơ thể như ấm lên, lồng ngực như được ai ôm lấy vỗ về.
Trước bia mộ, những bông hồng trắng muốt lần lượt được đặt lên, tôi kiên nhẫn đứng ở cuối hàng, đặt một đóa hướng dương nằm lặng yên trong góc. Sau cơn mưa này, trời sẽ lại nắng lên sớm thôi!
© Heuny Thanh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tuổi 30 Mới Bắt Đầu Có Phải Quá Muộn | Radio Chữa Lành
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Bạn đón bình minh như thế nào?
Cô ngồi sau xe anh, bàn tay siết nhẹ vào áo khoác. Hơi ấm từ chiếc áo lan tỏa, không chỉ xua tan cái lạnh của cơn mưa mà còn khiến trái tim cô rung lên một nhịp lạ lẫm.

Lỡ một nhịp thương
Người con trai từng ôm cô mỗi đêm, từng hứa sẽ không bao giờ buông tay, giờ đây lại là người tàn nhẫn đẩy cô xuống vực sâu nhất. Anh ấy đã từng bảo rằng giúp cô nhặt tình mảnh vỡ của con tim. Thật nực cười, khi chính anh ta lại là người khiến nó tan nát thành từng mảnh vỡ, hết lần này tới lần khác.

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu
Mặc dù đọc rất nhiều bài về tiết kiệm, lối sống tối giản, cách chi tiêu thông minh nhưng càng đọc, tôi càng nhận ra: Chỉ biết tiết kiệm từng đồng không khiến chúng ta giàu lên. Trái lại, có những tư duy sai lệch âm thầm "rút cạn" túi tiền của phụ nữ, khiến họ suốt đời mắc kẹt trong nỗi lo tài chính.

Chỉ là quá khứ mà thôi
Đôi khi, chia tay không phải là kết thúc mà nó là khởi đầu cho cuộc tìm kiếm hạnh phúc thật sự của bản thân bạn. Có thể bạn sẽ phải đau khổ trong một thời gian nhưng nỗi đau rồi sẽ vơi đi nếu bạn chấp nhận nó.

Tiếng thở dài
Cứ mỗi độ tháng tư sang lại chạnh lòng nhớ anh hai! Nhớ luôn những anh trai làng đã ra đi không bao giờ trở lại, khác với lời hứa hẹn khi đất nước hòa bình sẽ trở về như trong thư đã viết. Bây giờ đã hòa bình thế bóng dáng các anh đâu khi quê hương vẫn đợi! Cha Mẹ già còn chờ trông?

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà
Tuổi thơ tôi có “thâm niên” chăn bò đến gần cả 10 năm. Và trong khoảng thời gian “dằng dặc” ấy, dẫu ngày nắng hay mưa, đông hay hè,… có khi chỉ thoáng chốc, có khi nguyên cả buổi chiều, chẳng ngày nào, tôi không có mặt ở bên bà.

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?
Đối với chúng ta, những con người bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường thì học chính là con đường nhanh nhất, dễ đi nhất để chúng ta thay đổi số phận.

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường
Thì ra, ranh giới giữa tình yêu không nằm ở giàu nghèo, không nằm ở danh phận hay định kiến. Mà nằm ở việc chúng ta có đủ yêu thương để bước tiếp cùng nhau, có đủ dũng cảm để không buông tay—dù là trong những ngày nắng đẹp hay giữa cơn bão tố cuộc đời.

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu
Trong cuốn sách này, Tiến sĩ Charlotte Kasl đã kết hợp những kiến thức tinh hoa giữa triết lý Phật giáo và tâm lý học phương Tây để cung cấp cho độc giả một “hướng dẫn sử dụng” tình yêu tập trung vào sự chân thành và chánh niệm.