Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sau cơn mưa nắng sẽ về

2025-04-05 19:35

Tác giả:


blogradio.vn - Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

***

Trước bia mộ, những bông hồng trắng muốt lần lượt được đặt lên, tôi kiên nhẫn đứng ở cuối hàng, đặt một đóa hướng dương nằm lặng yên trong góc. Sau cơn mưa này, trời sẽ lại nắng lên sớm thôi!

Hà Nội mấy ngày này đột nhiên trở lạnh, bầu trời lúc nào cũng khoác lên mình chiếc áo choàng màu xám xịt, giống như một cô gái u buồn đang hờn dỗi điều gì. Em vẫn thức dậy sớm như mọi khi, dường như cái lạnh lẽo thấm tận xương tủy cũng chẳng ngăn được trái tim ấm nóng của em, trong khi người khác đều ước được nằm trong ổ chăn không muốn trở mình, em thì lại tất bật sắm sửa đủ thứ để chuẩn bị cho cuộc hành trình dài đằng đẵng tiếp theo.

Tôi hỏi em sẽ đi đâu, em chỉ cười, nháy mắt đã trở nên tinh nghịch như một con mèo nhỏ, kể lể với tôi từng thứ đồ nhỏ nhặt em sẽ mang theo. Nào là chiếc khăn quàng cổ tôi tặng em từ vụ đông hai năm trước, nào là cuốn sổ nhật kí đã ngả màu, nào là món bánh lương khô vị mè đen em thích, cuối cùng là chiếc máy ảnh nhỏ xinh đã theo em lang thang mọi ngõ ngách trên đời. Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Em rong ruổi khắp các nẻo đường lớn nhỏ, từ nơi nhộn nhịp tiếng còi xe cho đến vùng núi non xa xôi vắng vẻ. Mỗi nơi em đi qua đều được thu lại một cách tỉ mỉ qua những tấm hình em up trên facebook: có ngày trời nắng đẹp, có hôm trời gắt gỏng đổ mưa; có mầm cây chỉ vừa mới nhú lên, cũng có nhành hoa ủ rũ sắp tàn. Tôi thầm nghĩ, giá như khoảnh khắc mỗi lần bấm máy có thể khiến thời gian mãi ngưng lại thì tốt biết bao, và tôi sẽ chụp cho em một tấm thật xinh, để nụ cười em cứ mãi hồn nhiên và tuổi đời em còn trẻ mãi.

“Anh này, có lẽ đây là chuyến đi cuối cùng của em rồi.”

Em nói nhẹ bẫng, đơn giản cứ như chỉ là một kì nghỉ lễ sắp kết thúc mà thôi. Trong khi tôi đang lo sốt vó cả lên thì em vẫn cứ loay hoay với đống đồ lỉnh kỉnh bên người. Tôi chẳng biết đáp lời em sao, vì những lúc như thế này mọi lời an ủi đều trở nên sáo rỗng cả. Có lẽ em cần một cái ôm, nhưng làm thế thì chắc em và tôi sẽ mất cả buổi để khóc lóc cùng nhau mất.

“Mà anh cũng đừng buồn rầu mãi thế, anh còn trẻ lắm, còn khối công việc cho anh lựa chọn cơ mà.”

Tôi nghe mà tim như chững lại. Mối bận tâm của một gã đã ngoài 30 tuổi còn thất nghiệp như tôi tự nhiên trở nên bé nhỏ đến mức tầm thường. Tôi chỉ mất việc, còn em có lẽ sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội được lao động nữa. Tôi cười, nhưng đoán chắc em sẽ thấy nụ cười ấy trông khó coi và chẳng có chút vui vẻ nào:

“Mình đi nhé.”

Rồi chúng tôi lại lên đường.

Em chọn Sapa làm nơi dừng chân cuối cùng cho chuyến hành trình của mình, vừa hay đang vào độ hoa mận nở đẹp nhất. Sương mù lượn quanh những rặng cây xanh ngắt, như quấn quýt trêu đùa, lại như quyến luyến bịn rịn không muốn buông.

Em hôm nay nhìn tươi tắn hơn hẳn mọi ngày, lớp trang điểm nhẹ làm nổi bật gương mặt xinh xắn dịu dàng, mái tóc thường ngày được buộc cao nay lại tinh nghịch đậu trên vai áo, có lẽ chúng muốn được ôm lấy em mà vỗ về, giống như tôi vậy. Nhưng cuối cùng chỉ dám lặng lẽ để lại chút ấm áp nơi gần trái tim, sau đó yên vị nằm sau tấm lưng mỏng manh, hy vọng có thể vì em cản bớt gió lạnh.

Em háo hức kéo tôi đi chụp ảnh, chiếc váy trắng dài lướt qua đám cỏ còn đẫm sương khiến chân váy bị thấm ướt từng mảng nhỏ, có chỗ cọ qua cành cây để lại mấy vệt xanh vàng không biết của thứ gì, có chỗ thì bị bùn đất dính lên. Vậy mà trông em chẳng có vẻ gì là phiền muộn, còn thích thú cười đến tít mắt:

“Nhìn như những bông hoa dại nhiều màu sắc anh nhỉ?”

Tôi nhẹ gật đầu, chăm chú nhìn cô gái đang cười vui vẻ trước mặt mình. Thời tiết mùa này chỉ thấy rét buốt với sương mù, trời lúc nào cũng xám xịt, hờ hững ảm đạm y như kẻ thất tình. Em đứng giữa một rừng hoa mận nở bung trắng xóa, gió thổi làm cánh hoa rơi xuống mái tóc nhuộm màu hạt dẻ, như những bông tuyết sắp tan dưới ánh hoàng hôn nhạt nhòa trước khi ngày tàn. Tôi ngẩn ngơ nhìn, nhìn lâu đến mức nước mắt chảy ra lúc nào cũng chẳng hay.

Em rời đi vào một ngày thời tiết không hề dễ chịu chút nào, như giận hờn ai mà đổ mưa tầm tã. Mẹ em đưa cho tôi một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong là chiếc khăn tôi tặng em, một đống ảnh chụp cùng mẩu giấy lời nhắn chỉ vẻn vẹn mấy dòng:

“Chiếc khăn này em dùng hai năm rồi mà vẫn còn mới lắm. Mùa đông em đi đâu cũng nhất định phải đem theo nó, vì như thế em sẽ thấy giống như anh đang ở bên cạnh mình. Em hiểu hết mà, anh chẳng biết che giấu gì cả. Sau này hãy thay em chụp thật nhiều ảnh đẹp, đi đến thật nhiều nơi nữa nhé!”

Tôi quàng chiếc khăn lên cổ mình, ngửi thấy thoang thoảng mùi nước giặt mà em vẫn hay dùng. Tôi bỗng thấy tiếng mưa nhỏ dần, cơ thể như ấm lên, lồng ngực như được ai ôm lấy vỗ về.

Trước bia mộ, những bông hồng trắng muốt lần lượt được đặt lên, tôi kiên nhẫn đứng ở cuối hàng, đặt một đóa hướng dương nằm lặng yên trong góc. Sau cơn mưa này, trời sẽ lại nắng lên sớm thôi!

© Heuny Thanh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Tuổi 30 Mới Bắt Đầu Có Phải Quá Muộn | Radio Chữa Lành

 
 
 
 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên

Lỡ duyên

Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức

Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai

Tình khó phai

Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình

Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.

back to top