Phát thanh xúc cảm của bạn !

Vũ trụ bao la… tránh sao khỏi va vấp?

2024-07-05 17:55

Tác giả: Huỳnh Phúc Hậu


blogradio.vn - Đôi khi từ bỏ những lựa chọn bản thân cho rằng là sai lại vô tình khiến bản thân đánh mất đi những cơ hội quý giá. Nhưng vũ trụ vốn vận hành theo cách như vậy, tri qua những sai lầm mới nhận thấy giá trị của những thành công, tri qua muôn vạn điều bản thân không mong đợi mới biết quý trọng những thứ đã từng.

***

Có phải bạn đã từng mông lung khi nghĩ về những quyết định bản thân sẽ, sắp và đã đưa ra. Đôi lần né tránh sự thừa nhận việc bản thân đã mắc phải những sai lầm to lớn, điều duy nhất sót lại sau những lần như vậy… là tiếp tục đối diện với thực tại rằng bản thân phải vũng chải vượt qua và không thể nào quay đầu lại.

Giữa con đường một chiều thênh thang, hai bên là bờ cát hằng hà cây số. Cát cứ cuộn xoáy giữa cuộc đời đang luân chuyển đảo điên không ngừng, cát đâu có quyền đứng yên tại một vị trí, đường một chiều cũng đâu có quyền tự tạo hướng ngược lại cho riêng mình… và quyết định lại càng không.

Đôi khi từ bỏ những lựa chọn bản thân cho rằng là sai lại vô tình khiến bản thân đánh mất đi những cơ hội quý giá. Nhưng vũ trụ vốn vận hành theo cách như vậy, tri qua những sai lầm mới nhận thấy giá trị của những thành công, tri qua muôn vạn điều bản thân không mong đợi mới biết quý trọng những thứ đã từng.

Giọt nắng của những ngày mưa, cơn mưa trong những ngày đầy nắng đều là những điều không ai có thể ph nhận mức độ quan trọng. Từ đó mới thấy cho dù bản thân mình là ai, chỉ cần đúng thời điểm thì sẽ có những lúc ta vô cùng toả sáng. Dù bạn là hừng đông hay hoàng hôn… trong mắt kẻ si tình, bạn vẫn trở thành một bài thơ bất hữu.

Quá trình tập làm người trưởng thành đôi khi khiến tâm trí trầy xước đến rỉ máu, chi chít trong tâm can là lằng ngang dọc của những va vấp đầu đời. Ngoài trời hôm nay lại có những áng mây đen bao trùm bầu không khí u tịch, gió mang hương ẩm mc của đoá hồng leo bên bệ cửa sổ xông đều khắp căn gác nhỏ. Nằm rút mình trong chăn, co ro gặm nhm những điều bản thân chưa từng được học, nuối tiếc những sai lầm và trong đầu hiện hữu muôn chuyện “giá như…”. Ai trong đời cũng phải một mình học cách trở thành người lớn, lần đầu biết yêu đương ai lại muốn chuyện tình thương bị lung lay, vụt tắt. Nhưng vốn dĩ, điều ta muốn lại không dĩ nhiên phải tồn tại, chuyện tình cảm vốn không thuộc về một phía, bóng trong tay đôi khi còn vụt bay mất. Chuyện trong tim người, bóp chặt mấy cũng mờ phai…

Đời huyên náo, ta chọn yên bình nghĩa là chấp nhận một mình cam chịu những dằn vặt phải tri qua. Can trường đối diện và giải quyết tất cả, bản thân phải học cách thứ tha cho người và cả cho những gì thuộc về ta. Những ngọn cỏ, ngn hoa sau cơn mưa dập vùi tơi tả, hoặc là mạnh mẽ vươn lên, hoặc là cam chịu bị vùi nát tan tành. Con đường ta đi, sao tránh khỏi những thị phi của cuộc đời lấn lướt, những điều bản thân thậm chí còn không hề biết lại bị gắn mác lên chính mình. Giận cuộc đời không tiếc thương bao n lực, cố gắng… giận bầu trời, sau nắng lại đổ mưa.

Ở thời điểm, trên tay lúc nào cũng là phương tiện liên lạc không dây. Không trả lời tin nhắn cũng chính là cách để trả lời. Vài chuyện không nói rõ ra có lẽ là cách tốt nhất để khước từ những điều bản thân không thích, giống như một ân huệ mang tên “lạnh lùng” để kẻ kia còn tìm đường thoát nạn. Giữa thời đại ai cũng bộn bề trên mạng xã hội, than vãn muôn nỗi cô đơn thì tìm được chân ái cho mình là điều hoàn toàn không khó, chỉ khó ở một nỗi… chân ái phải đúng như kỳ vọng của mình.

Trước khi biến mình thành kẻ mặn chát ở biển khơi, nước cũng từng ngọt ngào vun vén mọi miền trù phú. Nhưng có lẽ, tri qua những chuyện không ai hiểu thấu nên nước cũng nhạt nhoà rồi mặc kệ thân mình hoà vào lòng biển. Nước không nói, vì lòng sâu của đại dương mấy ai được thấu… nước không màu, vì những điều nước biết đã quá đỗi bi thương.

Để hình thành một thói quen, người ta mất ít nhất 66 ngày lặp đi lặp lại việc đó một cách có trật tự. Bên cạnh một người, thời gian đấy chỉ là lý thuyết viễn vông. Bởi cạnh người ta thương, dù một khắc trôi qua cũng vấn vương khôn lường. Quen một người rất dễ, xa một người cũng dễ… nhưng quên một người, cần cả một đời gượng ép, ép bản thân thôi nghĩ ngợi về những chuyện đã qua, ép bản thân phải cười khi gặp lại người cũ, ép những ký ức đã cũ không được sụp đổ trong tâm can làm dày thêm tấm bụi mờ đục. Chuyện không vui dù cố gắng chôn vùi… một ngày buồn tủi, lại hiện về như trước mặt mà thôi…

© Huỳnh Phúc Hậu - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Em Đã Từng Yêu Anh Hơn Cả Bản Thân Mình | Radio Tâm Sự

Huỳnh Phúc Hậu

Có mắt mà không nhìn thấy vẻ đẹp, có tai mà không thấy điều hay, có trái tim mà không thấy chân lý, chưa cảm kích thì chưa thể cháy hết mình (Totto Chan bên cửa sổ).

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cho anh yêu em thêm lần nữa (Phần 1)

Cho anh yêu em thêm lần nữa (Phần 1)

Người con gái đó ... có lẽ sẽ là nỗi dằn vặt lớn nhất trong cuộc đời anh. Hai năm không trông thấy bóng dáng cô, hai năm chỉ có thể đôi lúc hỏi han cô qua những cuộc diện thoại mà giọng điệu có phần xa cách như một mối quan hệ gượng gạo, sự thật là anh nhớ cô, rất nhớ. Anh đã không nói với cô một điều... anh chưa bao giờ hết yêu cô - kể từ khi bắt đầu rung động trước nụ cười trong trẻo dịu dàng của cô, hai năm trước, hay hiện tại.

Tình đầu của em

Tình đầu của em

Một mối tình nhớ mãi không quên, những kỉ niệm in hằng trong kí ức. Hai ta đã từng bên nhau trong sự hạnh phúc , giờ đây không còn một tia hi vọng nào cho mối tình của anh và em, không thể xây nên một câu chuyện tình lãng mạn được nữa. Dù thế nào, anh cũng từng đã rất yêu thương em, dành cho em cái tình cảm chân thành năm đó.

Nếu biết đó là lần cuối con sẽ ở phút giây đấy lâu hơn..

Nếu biết đó là lần cuối con sẽ ở phút giây đấy lâu hơn..

Ngồi bên bố những lần cuối con ân hận lắm. Nếu ngày hôm đấy con đi cùng bố xuống bà thì có phải bố sẽ chả còn gì nuối tiếc không? Nếu năm tháng ấy con không căm hận bố vì đánh chửi mẹ? Nếu con đủ chín chắn để trân trọng bố hơn? Người ta nói đúng, cái gì mà mình có thì thường không trân trọng, mất đi rồi mới ân hận...

Có những ngày như gục ngã

Có những ngày như gục ngã

Những ngày gục ngã là một phần tự nhiên của cuộc sống. Điều quan trọng là biết cách chấp nhận và đối phó với chúng một cách tích cực.

Thanh xuân năm đó tôi nợ em (Phần 2)

Thanh xuân năm đó tôi nợ em (Phần 2)

Cô đã khóc, anh cũng cúi đầu, răng nghiến chặt khi thốt lên những lời như vậy. Nhìn cô càng ngày càng đi xa, anh mới dám gục xuống, anh muốn lắm, muốn đưa tay nắm chặt lấy tay cô, muốn nói với cô “Chúng ta sẽ cùng cố gắng”. Nhưng thực tế tàn nhẫn lắm, đây đâu phải trong phim, muốn làm gì thì làm, rồi mọi điều tốt đẹp sẽ tới.

Ngăn nắp nơi mình… đường hoàng mở cửa

Ngăn nắp nơi mình… đường hoàng mở cửa

Mai… liệu rằng ngày mai có tồn tại, hay chỉ là cách bản thân người đời dùng để bớt khắc khoải chuyện tương lai trong hai mươi bốn giờ kế tiếp. Mặc kệ những chuyện thường tình, ta cứ khép mi cho bản thân được ngơi nghĩ, chọn một vị trí đặc tâm hồn nhẹ tênh giữa muôn trùng sóng gió, chọn một cốc yên bình để ngọn khói được toả hương.

Mối tình đầu đẹp hay đau

Mối tình đầu đẹp hay đau

Hè năm ấy về, điều mà tôi nhận được không phải sự vui vẻ nữa mà là tin dữ anh đã có bạn gái, chị ấy bằng tuổi anh, hai người quen nhau được hơn 6 tháng rồi. Tin dữ như giết chết trái tim tôi.

Tình biển

Tình biển

Em về với biển Để chân trần được chạy trên cát trắng Để được chào đón anh trở về sau mỗi chuyến đi xa

Thanh xuân năm đó tôi nợ em (Phần 1)

Thanh xuân năm đó tôi nợ em (Phần 1)

Anh phát hiện ra cô thích những cuốn sách, những trang truyện chung thể loại với mình. Chính những thứ điểm chung nho nhỏ này đã gắn kết hai con người xa lạ từ từ trở nên thân thiết và gần gũi hơn. Dần dần, hai người càng nói chuyện lại càng hợp gu, cuộc sống ở trường như vui vẻ hơn, sống động hơn rất nhiều.

Xin

Xin

Tôi xin em hãy nói một lời Đừng lặng im nhắm mắt buông xuôi Đừng bỏ tôi một mình dưới nguyệt Nhìn ánh trăng nhớ ánh mắt người!

back to top