Mưa đến nhẹ nhàng và ra đi cũng vội vàng
2022-10-21 01:25
Tác giả: Huỳnh Phúc Hậu
blogradio.vn - Tưởng chừng mưa ghé qua để xoa dịu tâm can sau những cuộc tình đến rồi đi trong quá khứ, ai ngờ mưa đến nhẹ nhàng ra đi cũng vội vàng như cách mới yêu đã thành cũ.
***
Nếu ai đó hỏi, bạn thích gì trong cuộc sống? Có lẽ câu trả lời đầu tiên sẽ là mưa. Cũng không biết từ khi nào, cơn mưa lại rót vào tâm trí ta niềm yêu thương khó tả. Mưa có lúc đến bất chợt rồi vội đi như kéo người ta vào miền của nỗi nhớ, có ai chưa từng yêu những cơn mưa đâu. Vì mưa cứ chiều lòng người những lúc người ta muốn gột rửa mớ cảm xúc tiêu cực trong đầu, mưa kéo đến phủ một màu trắng xoá rồi lướt qua nhau ta như chưa từng tồn tại, cũng không hiểu mưa chiều lòng ta hay lòng người nào đó ngoài thế giới bao la kia nữa.
Khi có quá nhiều nỗi đau, tôi chọn cơn mưa làm nơi ẩn nấp. Có người bảo, hãy yêu bản thân mình, đừng đi trong mưa rồi khóc để không ai biết bạn yếu mềm. Biết chứ, mưa biết bạn yếu mềm nên cứ thế nâng niu, chở che những cảm xúc trong bạn. Mưa xoa dịu tâm hồn kẻ tổn thương bằng âm thanh rỉ rả liên hồi, mưa giúp bạn giấu bản thân bằng những giọt bi luỵ không thôi tạc vào trong khóe mắt. Bạn cô đơn giữa màn mưa như chính mưa cũng cô đơn trong cuộc đời mình vậy.
Mưa là khúc nhạc giúp bản thân được thoải mái. Đôi khi tâm trạng đang bộn bề với bao việc cần lo nghĩ, Sài Gòn kéo nhẹ một áng mây xám xịt che rợp trên đầu và mưa cứ thế đến vuốt ve kẻ chán trường. Bản thân lại thấy bao nhiêu muộn phiền giống như cũng trôi tuột đâu mất, bao nhiêu cảm xúc bi oan ùa về một cách nhẹ nhàng chứ không còn dồn dập bủa vây như cách chúng đã từng. Nỗi buồn có bao giờ nên thơ đến thế nếu không có mưa về, một khúc nhạc buồn những lúc bạn cô đơn có sức mạnh chữa lành diệu kỳ đến lạ.
Nhưng mưa cũng có lúc hờn dỗi ai rồi kéo về không đúng lúc, mưa vỡ oà một trận vào sáng làm những ai đi làm cũng tả tơi co rúm. Đi ra ngoài giữa màn mưa, nghĩ về mưa rồi suy tư về bản thân là thứ cảm xúc dễ làm người ta tuổi hờn hơn cả. Có người thì chăn ấm nệm êm những khi như vậy, còn bản thân lại phải đội mưa để kiếm kế mưu sinh mỗi ngày. Mưa cứ vô tình thúc vào ta từng luồng lạnh lẽo thấu tận xương tuỷ, nhìn những gánh hàng rong được che bằng lớp ni-lông tạm bợ, các cô chứ khéo mình co ro trong tấm áo mưa mỏng toanh thử hỏi ai không khắc khoải, chạnh lòng. Nhìn thấy người mẹ bận chiếc áo mưa hở chân còn đứa con ngồi sau núp vào tà áo bao nhiêu cảm xúc tưởng chừng cất mãi góc tuổi thơ bỗng tràn trề trong trí nhớ, gió mưa cứ mặc kệ, mẹ ngược gió đưa con đến trường để tìm yên bình trong con chữ.
Mưa đôi khi hững hờ, chóng vánh như những cuộc tình đã qua. Khi bản thân chưa kịp nhận ra mưa đã gõ cửa thì tự bao giờ nó cũng biến mất vào không trung, mưa giống như chưa từng xuất hiện chỉ để lại vài giọt lất phất trên cửa kín của nhà. Tưởng chừng mưa ghé qua để xoa dịu tâm can sau những cuộc tình đến rồi đi trong quá khứ, ai ngờ mưa đến nhẹ nhàng ra đi cũng vội vàng như cách mới yêu đã thành cũ. Lúc này trong mưa thật lạ, như vội vàng đến để an ủi ta nhưng vì bận nuôi dưỡng cảm xúc gì đó ngoài kia mà phớt lờ kẻ cô độc. Chắc mưa khẽ nhắc rằng, tình cảm cũng như mưa, ta tưởng ôm trọn được mưa vào lòng nhưng thật ra thì không, thứ ta thấy chỉ là mưa nhưng giá trị của mưa là ở cảm xúc. Ta có quyền vấn vương những chuyện cũ nhưng không ưu tiên nó lên hàng đầu, mưa không phải dành cho riêng mình nên chỉ có thể ghé ngang một chút để nhắc rằng đừng mãi bận tâm bao điều đã cũ.
© huỳnh phúc hậu - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tuổi 24 và những trăn trở về cuộc đời | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
“Sau cơn mưa trời lại sáng”
Và anh để tôi yên thật. Anh không thèm liên lạc nữa, tôi thì cứ vùi mình như thế trong mớ hỗn độn mà có lẽ do chính tôi gây ra cho chính mình.
Bông hồng đỏ
Chị giống mẹ, thà chịu đựng chứ chưa bao giờ một lần than với người khác. Nhưng làm như thế làm gì? Rồi đến một ngày khi không kiềm chế được sẽ còn như thế nào, hay người chưa từng dám tin bất cứ ai để có thể nói với họ? Một số người phụ nữ, thà cam chịu lại thay vì than vãn, tại sao lại không dứt khoát?
Cậu có biết định nghĩa của hạnh phúc là gì không?
Có người chỉ cần một mái ấm gia đình trọn vẹn, có người chỉ cần cơm ăn ba bữa, đủ quần áo mặc, có người chỉ cần tiền, rất nhiều tiền, sống vì công việc, sự nghiệp, niềm đam mê của họ,… Với họ đó là hạnh phúc nhưng có những người chỉ cần được sống.
Tháng tám và em
Và làm sao anh biết được, rằng chỉ cần nhìn thấy anh thì cũng có thể khiến em vui vẻ cả ngày. Em đã mắc kẹt trong vùng mộng ảo em tự vẽ ra cho mình, em đã tự tạo cho mình một chuyện tình không có thực.
Khi con đã lớn khôn
Con từng hi vọng khi lớn lên sẽ nghỉ học để kiếm tiền phụ giúp ba mẹ. Nhưng ba mẹ ngăn cản không muốn con bỏ lỡ việc học. Ba mẹ chỉ cần anh em con được ăn học đàng hoàng là ba mẹ cũng vui lắm rồi.
Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...
Tôi không nhớ rõ nữa, bởi trái tim tôi biết đều sẽ là án chung thân, hoặc là được giữ cậu bên mình trọn đời, hoặc là mối tình của tôi sẽ tan vỡ không còn níu kéo được. Đôi mắt của kẻ si tình chỉ đẹp khi không cần hồi đáp. Nhưng tôi cần một câu trả lời.
Mạnh mẽ bước qua quá khứ
Những kỷ niệm về anh, từng nụ cười, từng ánh mắt, luôn hiện lên rõ nét như thể mới chỉ hôm qua. Nhưng tình yêu ấy, dù cháy bỏng và mãnh liệt, lại không thể vượt qua được rào cản của số phận.
Đừng kết thúc, em nhé!
Kết thúc và chấp nhận sự thật có lẽ là điều duy nhất tôi có thể ngay lúc này phải không? Nếu thật vậy, chào Yên, tôi đi, đi đâu thì tôi chưa biết, nhưng cuộc sống này khiến tôi muốn buông xuôi thật rồi. Dù thế tôi vẫn còn chút niềm tin nào đó, tôi mong, mình vẫn sẽ có thể quay lại, để kể cho Yên về thành công của chính mình.
Yêu lại từ khởi đầu mới
Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.
Có một mùa nhớ thương
Một mùa thu vừa chớm Có màu nắng chơi vơi Có màu vàng hoa cúc Có lá rơi ngập ngừng.