Phát thanh xúc cảm của bạn !

Phòng giam của tâm hồn

2022-07-09 01:25

Tác giả: Huỳnh Phúc Hậu


blogradio.vn - Không phải tôi không muốn nói, nhưng tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, tôi lo sợ việc tôi nói sẽ không được hồi đáp, tôi sợ việc tôi nói sẽ làm bác hiểu lầm,… tôi chưa từng nghĩ, việc giao tiếp với ai đó lại phát sinh nhiều vấn đề để suy nghĩ đến thế, vì vậy tôi chọn cách yên lặng.

***

Chúng ta ai cũng mang trong mình những nỗi sợ. Nhưng có lẽ điều khiến chúng ta sợ hãi hơn cả chính là nỗi sợ chính bản thân mình tạo ra.

Tôi là một người rất hòa đồng, có thể chào hỏi một người xa lạ và dễ dàng bắt chuyện với họ. Tôi là thành viên chủ chốt của một câu lạc bộ về truyền thông tại trường Trung học phổ thông tôi theo học. Tôi hăng hái tham gia các phong trào nhà trường đưa ra và lúc nào cũng giành được giải. Nhưng tất cả, chỉ là đã từng.

Tôi ước gì mình có một “chiếc nhà” trên lưng như những con rùa ngoài bể, để có thể giấu mình vào đấy khi ra ngoài. À mà không, không cần ra ngoài cũng được! Không biết từ khi nào, bản thân tôi lại có suy nghĩ ấy, có lẽ tôi đã quá quen với việc đối diện với các vấn đề một mình, nên sinh ra bản tính chẳng cần ai. Hay do bản thân tôi, đã va vấp với nhiều quá những tổn thương nên chẳng biết bắt đầu từ đâu để sẻ chia, tâm sự.

Trên tay tôi là quyển sách đã mua từ rất lâu nhưng chưa đọc hết, hôm nay mưa bên hiên nhà như hắc vào từng mảnh của quá khứ, sách viết về một gia đình có ba mẹ ngày đêm “bán lưng cho đất, bán mặt cho trời” để nuôi ba đứa con nên hình nên dạng. Bỗng tôi thấy như tác gi đang viết về chính hoàn cảnh của mình. Tôi đắm chìm vào thế giới ấy, thế giới chỉ có tôi và những thứ thân quen đến lạ. Bỗng, tôi giật mình và nhìn vào thực tại, tôi đã lâu rồi muốn trốn chạy khỏi nơi gọi là nhà, cuộc gọi dần thưa như những hạt mưa ngoài kia chỉ còn lất phất. Đôi lúc tôi nghĩ về gia đình, bất giác tôi khóc trong vô thức như đứa trẻ bị mẹ đánh vào mông thuở bé, tôi không hiểu vì sao mình lại vậy, nhưng tuyệt nhiên tôi lại không muốn quay về dù rất nhớ thương gia đình. Có lẽ tôi đã trưởng thành, muốn tự lập. Nhưng không, đó là... ngộ nhận.

Trong suốt khoảng thời gian tôi học đại học, ngoại trừ thời gian tôi ở trường, thì hầu hết tôi đều ở trong phòng trọ vài chục mét vuông, thậm chí tôi còn không thích việc bật đèn, tôi yêu thích sự tỉnh mịt và giấu mình trong đấy. Nếu những ngày cuối tháng, bác chủ trọ không đến thu tiền thì không ai nghĩ căn phòng này có người ở. Thỉnh thoảng, bác chủ trọ có ghé cho tôi và món quà vặt, bác cũng chỉ máng nó vào tay nắm cửa rồi tôi lấy, tôi ở đấy trong suốt quãng thời gian tôi đi học, nhưng nói với bác chừng được chục câu. Không phải tôi không muốn nói, nhưng tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, tôi lo sợ việc tôi nói sẽ không được hồi đáp, tôi sợ việc tôi nói sẽ làm bác hiểu lầm,… tôi chưa từng nghĩ, việc giao tiếp với ai đó lại phát sinh nhiều vấn đề để suy nghĩ đến thế, vì vậy tôi chọn cách yên lặng.

Trên mạng xã hội, tường tôi là những bài viết đầy u sầu, ảm đám. Có lúc đó chính là những “sáng tác” của tôi dành cho chính bản thân mình, có lúc đó lại là những bài viết từ các page khác tôi share về tường của mình. Nhưng nhìn chung, nó đều mang sự cô liêu, hư tổn trong bản thân tôi. Tiến trình ấy bắt đầu từ đâu? Đến lúc này, câu hỏi ấy vẫn xuất hiện trong đầu tôi và chưa có lời giải. Nếu nói, nó xuất phát từ những rạn vỡ trong gia đình, thì có lẽ tôi phải như thế từ rất lâu rồi chứ. Nếu nói nó là do tôi học tập cao độ, thì thành tích tại trường của tôi phủ nhận điều đó. Tôi thích bản thân mình lắng nghe người khác chia sẻ, nhưng tôi lại không muốn ai chạm vào cảm xúc và suy nghĩ của bản thân mình, tôi dựng một bức tường vô hình ngăn cản mọi thứ. Tôi nhốt mình trong những ưu tư, những thứ tưởng chừng như ngày mai tôi sẽ biến mất.

Đến hiện tại, mọi thứ có vẻ khá hơn nên tôi cũng muốn chia sẻ. Tôi đã viết ra khá nhiều những mở đầu, nhưng chưa bao giờ dám hoàn thành, vì tôi sợ, khi ai đó nhìn thấy bài viết này, tôi lại không cho họ những lời khuyên rõ ràng để họ có thể áp dụng và vượt qua. Nhưng bản thân tôi vẫn chưa thực sự bước ra khỏi “căn phòng” của bản thân thì làm sao có thể khuyên mọi người, tôi vẫn đang cố gắng quên đi mình là một người e dè với mọi thứ, tôi đang cố gắng thích nghi với câu nói “muốn đi xa, phải đi cùng nhau”, bởi chúng ta có thể đơn độc trong rất nhiều khoảnh khắc, nhưng trong mọi hoàn cảnh thì không. Chúng ta sẽ không thể biết rằng ngoài kia có ai còn đang nhớ đến mình, chúng ta sẽ không thể cho ai đó thấy bản thân mình tuyệt vời đến đâu nếu không dám bước ra và thể hiện. Chúng ta không khác biệt với mọi người, chúng ta chỉ là ít cười hơn với cuộc sống, chỉ là trầm lắng hơn đôi phần…

© huỳnh phúc hậu - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Những ngày chông chênh giữa cô đơn | Radio Tâm Sự

Huỳnh Phúc Hậu

Có mắt mà không nhìn thấy vẻ đẹp, có tai mà không thấy điều hay, có trái tim mà không thấy chân lý, chưa cảm kích thì chưa thể cháy hết mình (Totto Chan bên cửa sổ).

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top