Em buông rồi
2023-01-05 01:30
Tác giả: Huỳnh Phúc Hậu
blogradio.vn - Nếu ai hỏi trong chuyện tình cảm, mất bao lâu để có thể quên một người ta từng rất yêu? Thì câu trả lời chắc phải là một đời để thực hiện. Em không phải kẻ vĩ nhân có thể phân tích ra trong tình yêu đâu là điều quan trọng nhất, em không phải một họa sĩ để tô mãi trong tâm can mình mảng màu hồng không phai nhạt theo năm tháng, em cũng không phải một bác sĩ có thể phẫu thuật lòng người để cấy ghép những tế bào của sự tử tế hay tình thương và em càng không phải kẻ được anh yêu trong mối quan hệ chúng mình.
***
Em chọn cho mình một góc yên bình trong mối quan hệ đang quá bộn bề bởi mọi thứ. Mưa ngoài trời đã thôi ngừng không còn tạt vào khung cửa sổ hoen màu của năm tháng, nhưng không khí lạnh đang tràn trề vào cõi lòng một người đang héo tàn trong viễn cảnh mình từng mơ.
Khép hờ mi mắt em thấy cay cay như đang trực chờ lăn trên má làm mặn đắng khóe môi, đôi môi vốn ngọt ngào bao dư vị của tình yêu, nay lại nếm đủ vị đắng cay thật lòng em chưa quen lắm. Cành hồng khô trong ngăn bàn bấy lâu vẫn nằm yên ở đấy, mùi của bao buồn vui như ướp ngạt ngào vào từng cánh hoa làm không gian em ngồi thêm đôi phần tê dại.
Nếu ai hỏi trong chuyện tình cảm, mất bao lâu để có thể quên một người ta từng rất yêu? Thì câu trả lời chắc phải là một đời để thực hiện. Em không phải kẻ vĩ nhân có thể phân tích ra trong tình yêu đâu là điều quan trọng nhất, em không phải một họa sĩ để tô mãi trong tâm can mình mảng màu hồng không phai nhạt theo năm tháng, em cũng không phải một bác sĩ có thể phẫu thuật lòng người để cấy ghép những tế bào của sự tử tế hay tình thương và em càng không phải kẻ được anh yêu trong mối quan hệ chúng mình.
Người ta hay bảo, em cứ là em thì sẽ có người vì điều đó mà yêu thương, vậy mà khi em ngỡ mình đã được sống dậy trong tình yêu, anh lại vô tình vả vào lòng em một cú thật nhói tận tâm can vốn tưởng đã thôi can trường. Nếu không có những đau thương anh mang lại, em cứ ngỡ mình là một kẻ mong manh như ngọn hoa trong cơn mưa tầm tã, cứ mặc cho gió vùi tơi tả và sẽ lụi tàn để khép lại cuộc đời hoa thì hóa ra em lại là ngọn cỏ dại bên vệ đường có sức sống phi thường đến đáng sợ.
Mưa có thể nặng hạt, gió có thể mạnh đến nỗi cứa vào làn da ai làm tay đau rát đến rỉ máu, thì phận là cỏ dại vẫn hiên ngang sống sót sau những lần như thế. Có những nỗi đau ta giấu kín không mong ai đó sẽ phát hiện, vậy mà bất chợt một chút yếu lòng lại phô bày bộ mặt thảm hại để người ngoài nghĩ ta là kẻ yếu đuối để thương hại đôi lần.
Bản thân vốn bảo không mong cầu gì qua đỗi cao sang trong tình yêu, nên cứ an phận tầm thường trong chuyện đôi lứa rồi bất giác ngẫn ngơ nhìn ai đó đang kiếm tìm cho mình một mối tình vươn tầm cao mới. Thật mỉa mai cho bao câu hứa dông dài sẽ trọn đời trọn kiếp nắm tay ai đó trên con đường tình yêu thượng đế đã ban phát, vậy mà chỉ đôi phút lơ là chúng ta lại lạc nhau cả một đời không thể tìm kiếm.
Những ngày chưa giông bão, ta dìu nhau vào miền ngọt ngào của những chuỗi ngày êm đềm đến kỳ lạ, âm thanh lá rơi cũng trở nên thật thơ trong mắt kẻ tình si. Nhưng trước khi cơn cuồng phong kéo đến, mặt biển lúc nào cũng dịu êm như thế, dịu êm để báo hiệu một cơn thịnh nộ sẽ bắt đầu.
Lúc con sóng bị kéo dạt ra xa bờ là lúc bao niềm xưa không thể xóa nhòa những lần sai trái, có người bảo hạnh phúc thì dễ quên nhưng niềm đau sẽ khắc sâu mãi nhưng đối với em thì ngược lại, từng mảnh ký ức tồn tại như thể mới diễn ra vào hôm qua, cứ nhen nhóm chực chờ tái hiện mỗi khi màn đêm buông xuống. Lúc ấy, em vừa là kẻ diễn, em cũng vừa hay trở thành người xem, em xem chuyện tình cảm đã vụt qua tay như cánh màn nhung khép lại sau vỡ diễn bi hài.
Bong bóng muốn bay thì sao trách người cầm dây không cố giữ. Sẽ chẳng ai có thể kiên trì níu kéo những thứ vốn dĩ đã ngược chiều nhau trong cuộc sống, có chăng là do họ chưa thể buông bỏ vì trót dại mang kiếp nặng lòng.
Một người dù chịu đau giỏi đến mấy, nhưng khi đã đủ tổn thương họ cũng yếu mềm như ai trong cuộc sống, con tàu ngược chiều sóng – người tình muôn thuở của mình, để vô tình nhận lại là những mảng bọt biển trắng xóa vã chặt vào mạn tàu, cũng phải chấp nhận vì nó vốn không điều khiển được hướng đi của chính mình.
© huỳnh phúc hậu - blogradio.vn
Xem thêm: Có lẽ đã đến lúc để quên em | Radio Tình yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình trở về
Tôi nhớ về những ngày tháng ở quê, những bữa cơm gia đình đầm ấm, những buổi chiều ngồi bên bờ sông nghe tiếng sóng vỗ. Tôi nhận ra rằng mình đã đánh mất điều gì đó rất quan trọng. Tôi đã bỏ quên những giá trị tinh thần, bỏ quên gia đình và những niềm vui giản dị.
Đóa hoa hồng và những tờ vé số
Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.
Chúng ta cứ bộn bề yêu…!
Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.
Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa
Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?
Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc
Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.
Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn
Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.
Dù có đi đâu cũng sẽ quay về
Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.
Chờ người em thương
Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.
Bước chậm lại giữa thế gian vội vã
Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.
Tương tư
Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời