Phát thanh xúc cảm của bạn !

img bài dự thi Ngọn cỏ ven đường và mây

2023-01-02 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Mọi người ai cũng cho rằng tôi sinh ra đã giỏi mà quên đi những nỗ lực của bản thân của tôi. Để đạt được những thành tựu đó, tôi đã phải trả giá bằng biết bao mồ hôi công sức của bản than - Cậu ấy vừa trả lời tôi vừa cặm cụi làm bài.

***

Tôi đã nghĩ rằng bản thân mình sẽ mãi là kẻ thất bại cho đến khi gặp được cậu ấy…

Cậu ấy tựa như áng mây trắng trên trời cao khiến tôi dù cố gắng thế nào cũng không thể chạm vào được. Tôi cứ ngỡ rằng chúng tôi ở hai thế khác nhau và ngọn cỏ ven đường thì làm sao với được tới mây, tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ không bước được vào thế giới của cậu ấy nên tôi đã vội từ bỏ trước khi bắt đầu…

Tôi biết cậu ấy lần đầu tiên là vào năm lớp 6, điều duy nhất để lại ấn tượng trong tôi về cậu ấy chính là việc cậu ấy đứng đầu khối với số điểm trung bình cao ngất ngưỡng. Việc đó khiến một đứa học sinh khá như tôi vừa cảm thấy ghen tỵ lại có chút ngưỡng mộ. Năm đó, cậu ấy được mọi người gọi là “thiên tài” chỉ vì IQ của cậu ấy cao hơn chúng tôi và thành tích học tập của cậu ấy thuộc vào hàng top của thành phố. Quan niệm của tôi về cậu ấy lúc đó cũng như bao người, nghĩ rằng cậu ấy thông minh như vậy là do bẩm sinh, và điều đó cũng phần nào ảnh hưởng đến cái tư tưởng nông cạn của tôi về việc bản thân không học giỏi là do không được ông Trời chiếu cố, nên tôi đã chấp nhận cái số phận đó của mình ngay cả khi tôi chưa từng có ý định thay đổi. Vì vậy tôi không bao giờ dám mơ mộng đến việc được nói chuyện với cậu ấy dù chỉ một lần, bởi lẽ “mây tầng nào thì gặp mây tầng đó” thôi, thế nên tôi chỉ mãi đứng từ xa ngắm nhìn cậu ấy.

Tuổi học trò cũng trôi qua rất nhanh, 3 năm liền tôi đều chưa từng vươn lên danh hiệu “học sinh giỏi” và tôi còn chẳng cảm thấy buồn về điều đó. Gia đình tôi cũng khá giả nên tôi dự định mình sẽ học một trường tư thục nào đó, vì thế nên khi vừa bước lên lớp 9, tôi còn chẳng buồn học tập. Tôi cứ ung dung tự tại trong khi các bạn đồng trang lứa nỗ lực hết sức mình để có thể thi vào trường công lập. Lúc đó tôi không hề tìm thấy nguồn cảm hứng trong việc học và điều duy nhất tôi biết là tôi nên làm đẹp học bạ của bản thân từ bây giờ vì điều đó rất quan trọng, nhưng việc không có động lực học khiến tôi không tài nào hiểu được hết các kiến thức trên trường nên tôi đã chọn cách buông xuôi. Tôi trẻ con lắm, trong khi các bạn định hướng nghề nghiệp và nói về tương lai thì tôi còn chưa từng một lần thử suy nghĩ rằng ngày mai mình sẽ làm gì chứ đừng nói đến chuyện xa hơn. Vậy mà tôi lại rất ngưỡng mộ cậu ấy, có thể là vì cậu ấy vốn sinh ra đã giỏi rồi, không chỉ riêng học tập mà cậu ấy còn xuất sắc cả về thể thao lẫn nghệ thuật, sự toàn diện đó của cậu ấy là điều tôi hằng ao ước nhưng có thể cả đời này tôi sẽ chẳng bao giờ có được.

Nếu như không có gì xảy ra thì tôi sẽ tiếp tục đi đúng dự định ban đầu. Nhưng mọi chuyện lại không như tôi suy nghĩ… câu chuyện ngày hôm đó đã khiến tư tưởng của tôi thay đổi hoàn toàn…

Lần đó, ba mẹ tôi bận công việc nên chưa thể đến đón tôi được, tôi đã nghĩ rằng trong trường bây giờ có lẽ chỉ còn mình mình nên tôi quyết định làm một cuộc du ngoạn khắp trường. Nhưng bỗng có một phòng học sáng đèn khiến tôi dừng lại, tôi tự hỏi rằng giờ này còn ai ở đây nữa? Vì tò mò nên tôi đã ngó vào và thấy một bạn nam đang cặm cụi làm bài tập, cậu ấy tập trung đến mức không phát hiện có người đứng ngoài. Tôi chỉ nhìn thấy cậu ấy hăng say giải một núi bài tập đang chồng chất lên nhau, lúc đó tôi cảm thấy rất nể cậu ấy bởi vì nhìn đống bài tập kia thôi tôi đã thấy nản rồi. Bỗng cậu ấy nhìn lên làm tôi giật mình, tôi nhận ra đó là người mà tôi vẫn luôn ngưỡng mộ, còn cậu ấy thì tỏ vẻ ngạc nhiên xen lẫn lạnh lùng:

- Cậu làm gì ở đây?

Tôi ấp úng không biết nên trả lời làm sao:

- À… thật ra hôm nay ba mẹ tớ đón trễ nên tớ mới đi vòng quanh trường và vô tình nhìn thấy lớp này còn sáng đèn, vì thế tớ mới vào xem thử…

Nghe tôi giải thích, cậu ấy cũng chỉ gật đầu một cái rồi tiếp tục việc học. Tôi cũng thấy làm lạ khi nghĩ rằng “cậu ấy mà cũng cần học sao” nên đã bất giác hỏi:

- Cậu học làm gì vậy? Không phải cậu giỏi sẵn rồi sao?

Cậu ấy nhìn về phía tôi một hồi rồi thở dài:

- Thì sao chứ? Tôi giỏi không đồng nghĩa với việc tôi không phải cố gắng. Nếu như không nỗ lực thì tôi sẽ bị bỏ lại phía sau thôi.

- Tại sao chứ? Cậu bẩm sinh đã giỏi mọi thứ rồi mà. Vậy thì còn cần chăm chỉ làm gì? - Tôi ngốc nghếch hỏi lại

- Thật ra trên thế giới này làm gì có thiên tài chứ, đó chỉ là một cách gọi khác của nỗ lực thôi. Mọi người ai cũng cho rằng tôi sinh ra đã giỏi mà quên đi những nỗ lực của bản thân của tôi. Để đạt được những thành tựu đó, tôi đã phải trả giá bằng biết bao mồ hôi công sức của bản than - Cậu ấy vừa trả lời tôi vừa cặm cụi làm bài.

Nghe cậu ấy nói mà tôi chỉ biết đứng như trời trồng, tôi bắt đầu ngộ nhận ra nhiều vấn đề… thì ra cậu ấy vẫn luôn nỗ lực hướng về phía trước, chỉ là không ai công nhận những cố gắng của cậu ấy hết. Cậu ấy lúc nào cũng làm việc trong thầm lặng như việc hiện tại cậu ấy là người cuối cùng rời khỏi trường chỉ để hoàn thành xong xuôi hết bài tập. Thật ra trên đời vốn không hề có “thần đồng”, tất cả thành công đó cuối cùng cũng là xuất phát từ sự phấn đấu không ngừng nghỉ. Nghị lực đó khiến tôi càng khâm phục cậu ấy hơn bao giờ hết. Nghĩ tới đây, tôi tự hỏi rằng: “liệu rằng nếu tôi cố gắng nhiều như cậu ấy thì bản thân có thể giỏi được như vậy không?” Tôi muốn bắt đầu thử từ ngay lúc suy nghĩ này len lỏi qua trí óc của bản thân. Cũng từ cuộc nói chuyện ngắn ngủi đó với cậu ấy mà tôi đã tìm thấy được động lực học tập của bản thân, tôi rất muốn “nói chuyện lại với cậu ấy”, tôi hy vọng có cơ hội được “làm bạn với cậu ấy”…

Và không biết tự bao giờ mà bản thân tôi đã thay đổi hoàn toàn, cuộc sống của tôi như bước sang một trang mới. Đúng như lời cậu ấy nói “trên thế giới này vốn không có thiên tài, tất cả đều bắt đầu từ sự nỗ lực”. Tôi đã chứng thực được câu nói đó qua việc thành tích học tập của tôi đang tiến bộ lên từng ngày. Bằng chứng rõ nhất cho chuyện đó là khi tôi đã thi đỗ tuyển sinh vào một trường điểm của thành phố chỉ trong vòng 1 năm, đó cũng là ngôi trường cấp 3 mà cậu ấy sẽ theo học. Việc tôi tiến bộ nhiều như thế đã làm cho gia đình, thầy cô và bạn bè rất bất ngờ và cũng rất vui mừng. Thì ra được mọi người khen ngợi lại có thể tuyệt vời đến như vậy, đây là những điều mà tôi chưa từng được trải nghiệm trước đây. Nhưng một điều khiến tôi vui hơn đó chính là tôi không còn cảm thấy bản thân không xứng được làm bạn với cậu ấy nữa. Bây giờ tôi đang rất tự tin bởi vì tôi đã không còn là “ngọn cỏ ven đường” năm nào nữa rồi, tôi của hiện tại là một “bông hoa bồ công anh” đang nở rộ và có thể vươn xa được tới đám mây trên cao kia.

Cũng may là ông Trời không phụ lòng người khi năm lớp 10, tôi được xếp học cùng lớp với cậu ấy. Vào đầu năm học mới, tôi đã can đảm tiến tới bắt chuyện với cậu ấy trước:

- Xin chào, tớ là Hạ Lam, thật ra tớ không quen ai trong lớp hết nhưng tớ có biết cậu học cùng cấp 2 với tớ nên cậu có thể làm bạn với tớ được không?

Cậu ấy nhìn tôi một hồi rồi hồi đáp:

- Được thôi, vậy chúng ta cùng giúp đỡ nhau trong năm học này nhé. Tôi là Hải Đăng.

Tôi vui vẻ gật đầu đồng ý với cậu ấy. Đó cũng là câu chuyện về sự đổi thay của “ngọn cỏ ven đường” chỉ để có cơ hội được đứng cạnh “đám mây” mà nó đã luôn ngắm nhìn từ phía xa rất lâu rồi. Cuối cùng tôi và Hải Đăng cũng là bạn thân của nhau và chúng tôi đã cùng nhau trải qua một quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp.

© Đào - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Blog Radio 546: Được sống là món quà vô giá

Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hè còn đến

Hè còn đến

Con đường mùa hè của đứa trẻ còn quê là xuống bếp, lên nhà rồi ra vườn, chạy ra đồng rồi lấm lem ra về. Quãng đường này tôi đã đi mòn mấy mùa hè trước và thêm mùa này nữa cũng coi như trọn vẹn thời học sinh.

Em ra phố

Em ra phố

Sáng nay cô ra phố, Bích Loan thấy nhớ nôn nao chiếc xe bánh mì và câu nói của mẹ, mình chuẩn bị ra phố thôi con, dậy đi. Bây giờ cô cũng đang ra phố đây, cũng con hẻm quen thuộc cũng những ngôi nhà những gương mặt quen thuộc của biết bao người, cũng con phố đã bên cô bao năm tháng ngày xưa, mà sao hôm nay cô thấy thân thương lạ.

Mẹ dạy con

Mẹ dạy con

Mẹ dạy con, dạy biết bao điều Mẹ dạy nhiều, con nhớ bao nhiêu? Lời mẹ dạy, con chẳng thèm giữ Vì lời mẹ cũng chẳng dễ nghe.

Trong 3 tháng tới, 4 con giáp này lội ngược dòng thành công, thu về nhiều tiền bạc lẫn chuyện vui, đặc biệt là chuyện tình cảm ngọt ngào

Trong 3 tháng tới, 4 con giáp này lội ngược dòng thành công, thu về nhiều tiền bạc lẫn chuyện vui, đặc biệt là chuyện tình cảm ngọt ngào

Ai cũng mong vận may của mình sẽ thuận buồm xuôi gió trong cuộc đời, đặc biệt là về mặt sự nghiệp, tài lộc. Ba tháng tới sẽ là khoảng thời gian may mắn đối với bốn con giáp này. Họ sẽ có những chuyển biến tốt hơn, sự nghiệp thăng tiến và họ cũng có thể đạt được sự giàu có bất ngờ. Hãy cùng xem 4 con giáp này sẽ tận hưởng vận may như thế nào trong những ngày tới nhé.

Vượt qua niềm đau

Vượt qua niềm đau

Tôi nhận ra anh cũng thích tôi giống như tôi đã thích anh vậy. Phải chi tôi đủ dũng cảm để nói ra hết mọi chuyện với anh thì giờ đây tôi không phải hối hận nhiều đến vậy.

Viết về tuổi 22 của chúng ta

Viết về tuổi 22 của chúng ta

Tuổi 22, nơi mà một người trẻ cảm thấy mình nhỏ bé giữa vũ trụ bao la của ước mơ và khát vọng, nhưng cũng không thể tránh khỏi áp lực thời gian và nỗi đau của sự thất bại.

Mơ

Chẳng hiểu sao những ngày đó cô có thể mơ những cái mơ lạ lùng như vậy, toàn là mơ những chuyện quá sức mình, vậy mà cũng mơ được. Vậy là thêm một lần mơ nữa vẫn cứ là mơ chứ cô không biến mơ thành thực được.

Top 5 dòng sách chữa lành đang được ưa chuộng

Top 5 dòng sách chữa lành đang được ưa chuộng

Hiện nay, 5 thể loại sách chữa lành được độc giả ưa chuộng gồm sách khám phá bản thân, phân tích hành vi, kỹ thuật giảm căng thẳng, phát triển kỹ năng sống, kỹ năng giao tiếp.

Lỡ như ta yêu nhau thật nhiều (Phần 4)

Lỡ như ta yêu nhau thật nhiều (Phần 4)

Mỗi người một nơi, không ở cạnh nhưng luôn nghĩ về nhau, trái tim của hai đứa trẻ ấy vẫn luôn hướng về đối phương. Người ta hay nói “Xa mặt cách lòng”, giá như nó đúng với câu chuyện này thì hay biết mấy, sẽ không có hai người yêu nhau mà ôm nỗi tương tư như thế.

Gia đình tôi có một thành viên mắt màu hổ phách

Gia đình tôi có một thành viên mắt màu hổ phách

Tôi nhớ mỗi tối nằm trong chăn ấm đều thiếp đi khi ngắm nhìn nó cuộn tròn ấm áp bên cạnh cái đèn ngủ bể cá giả sủi khí đưa đẩy những con cá nhựa lên xuống trong ánh sáng mờ màu xanh lam. Có lẽ đó là những năm tháng bình yên, vui vẻ nhất trong tuổi thơ của tôi và nó, cũng là những năm tháng mà tình bạn của chúng tôi gắn bó keo sơn nhất.

back to top