Vài phút suy tư
2022-12-04 01:20
Tác giả:
Lê Nguyễn Minh Tiến
blogradio.vn - Ta chịu, ta không thể bỏ qua tiếng nói của cái tôi trong cuộc đời này. Có ai có thấy cái tôi là hại ta chưa. Chưa. Ta chỉ thấy cái tôi là bị cá nhân chúng ta hại.
***
Chiều thứ 5, hôm này nghỉ, tôi vừa đọc xong cuốn sách viết bằng tiếng Anh về một chuyên đề lịch sử, nói đúng hơn là một luận điểm về lịch sử. Cả buổi chiều chả còn hơi sức đâu để mà nghĩ ngợi cao siêu, nói chuyện đọc sách triết học hay sử học đâu có đơn giản như lúc mình đọc tiểu thuyết hay truyện đơn thuần được, hơn nữa lại bằng tiếng Anh.

Dầu là thứ tiếng thời thời, lứa thanh niên tôi mà không biết tiếng Anh thì thật là xấu hổ cho ba mẹ ở nhà, phải, ngoại ngữ học bao nhiêu năm – để xem, lứa tôi từ lớp 3 đã được chủ động đăng ký học tiếng Anh, thêm 6 năm còn lại trước ngưỡng đại học được đầu tư có thua gì toán hay lý hay hóa hay văn học đâu – giờ bậc làm cha mẹ thiên hạ khoe, trẻ con cái mình ai không biết, rành, rồi nói tiếng Anh có thua gì người bản địa. Dùng ngoại ngữ để thẩm thấu, tán tụng về lời của một ông tác giả chưa hề có bản dịch tiếng Việt thì lại càng cần dụng tâm, dụng sức để làm. Đâu có chuyện làm qua loa, dù gì ông ta là người có uy tín trong học thuật, dù đa số người ở trong xã hội này có biết đến đâu.
Đọc tới đâu, tù mù tới đó, nắm tới đâu, sáng tỏ thêm quá trình học tập của bản thân. Kiếp sinh viên, làm không đủ tiền với thiên hạ, chơi cũng chả bằng anh em, chị em thiên hạ, chỉ có một cái học làm ta khác biệt với thiên hạ này. Người lớn dùng cái kinh nghiệm chứ không dùng khoa học để dạy ta về đời sinh viên, cũng như chuyện học hành của ta. Con người ta vì thế mà buông bỏ cái sở trường, ưu điểm mà chạy theo cái sở đoản, nhược điểm mà sinh viên hay có. Quan tâm mà sinh viên cần với quan tâm mà sinh viên thích nó không bao giờ trùng nhau. Hai năm đầu không mở mắt, mở lòng mà thấy thân phân mình chạy theo những thứ phù phiếm, mờ mờ, ảo ảo trên đời này. Ừm! Mình nghĩ mình làm chủ, mình là độc tôn trong cuộc đời này.
Nào ngờ cái tôi của ta phản đối kịch liệt. Cơn ưu phiền đột ngột đến rồi đi. Nó biểu tình vì sự vô trách nhiệm của ta với toàn thể cá nhân chúng ta. Nó lúc nào cũng phải chịu trách nhiệm thay ta, vì những hậu quả của ta, vì cái ta đang làm với cảm xúc. Trước khi vào đại học, trong gia đình, cái tôi – nó tìm sự cảm thông và kết nối trong quan hệ với những người thân của ta. Còn khi ta xa nhà, từ tỉnh lẻ lên thành phố này, cách nhà ta hàng trăm cây số. Ta đã cắt các mối liên kết của nó, đẩy nó vào tình thế thân cô, thế cô phải đối phó.
Ta chịu, ta không thể bỏ qua tiếng nói của cái tôi trong cuộc đời này. Có ai có thấy cái tôi là hại ta chưa. Chưa. Ta chỉ thấy cái tôi là bị cá nhân chúng ta hại. Một kẻ tự tử bởi họ không chịu được lời cảnh báo và biểu tình cho những tổn thương mà cái tôi nó phải chịu đựng, vì sự vô trách nhiệm của bản thân họ.
.jpg)
Cái tôi yên vị chịu đựng, nó là nhất nguyên, bất biến từ nguyên thủy đến hiện tại. Cái tôi bị tổn thương nhưng không bị chuyển hóa, tha hóa. Nó là sinh ra từ lý tưởng nhưng không bao giờ ở trong môi trường lý tưởng. Cái tôi luôn thiện mà thiện ác là một thứ mệnh đề mà đạo đức hiện tại không có sức phân biệt, phân giải, thiết lập từng quy phạm. Cái tôi tự vận động, công việc của nó là chịu đựng hệ quả từ hành động của chúng ta, dưới sự tác động của môi trường, đi theo những hình ảnh, biểu tượng, lời kêu gọi, sai khiến của các dạng quyền lực, và chúng luôn có tác dụng tha hóa. Vì quyền lực - một mệnh đề mà các công cụ đạo đức chưa có sức phân định tường minh, quyền lực có bao hàm đạo đức? Đã có người đưa ra được câu trả lời cuối cùng. Có bao nhiêu hình ảnh của quyền lực trong thế giới mà ta phân biệt được? Thế giới giới này có một số quyền lực mà chúng, may thay, không có mục tiêu chủ động tha hóa. Thật kỳ lạ!
Một kẻ tôi quen biết nhảy cầu tự tử. Tôi có thấy sự tha hóa của họ không. Tôi cũng đang tha hoa, thế hiện đại khiến ta và chúng ta ít nhiều bị tha hóa. Cái tôi của mỗi chúng ta độc nhất, cái tôi có tiếng nói đa dạng và nhiều phương cách cảnh báo cho ta biết. Cơn sầu não mà tôi trải qua trong đoạn đầu đời sinh viên, đó là lúc cái tôi vang vọng lời kêu cứu, phải cứu lấy chúng tôi, người khác chắc cũng nghe được điều này như tôi đã nghe. Còn một số người, toàn thể bản thân họ bị che đi bởi những vác ngăn của hiện thực và quyền lực tha hóa. Có lẽ, theo tôi những vách ngăn của họ đã đủ dày để họ còn có thể nghe được tiếng vọng của một cái tôi đang yếu đi. Cái tôi đang làm hại họ, trong không nó không có năng lực gây hại. Cái nó làm là biểu tình, để họ lẫn nó, dù vậy họ không chịu được tình cảnh này hàng ngày, hàng giờ nữa. Bản thân ta cần lắng nghe tiếng vọng của cái tôi, nhưng họ - kẻ tự tử - muốn kết thúc quan hệ của họ với cái tôi. Tôi từng đi nói chuyện với kẻ tự tử mà tôi quen, người đó quyết định chia tay với hiện thực. Sự kết thúc là thứ họ cảm thấy vui vẻ nhất khi nói chuyện với tôi.
Họ kết thúc hiện thực đối với họ, còn tôi cũng vừa kết thúc câu chuyện của tôi. Suy tưởng là một hành động gần với sự mơ màng, mơ mộng. Đó là nghỉ ngơi, cho não để chúng có năng lượng sắp xếp lại những dữ liệu, tri thức phục vụ công cuộc tái sản xuất suy tư của nó.
Trời Sài Gòn mùa mưa và trời đang hầm hầm khó chịu. Chưa gì tôi đã vã mồ hôi. Chiều. Có lẽ tôi cần đi tắm sớm. Rồi lát phải nghĩ coi tối nên ăn gì. Não lúc nào cũng suy nghĩ, còn suy tư thì chưa đến lúc.
© Lê Nguyễn Minh Tiến - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Những ngày chông chênh giữa cô đơn | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.






