Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hãy cho con kể về má bằng cả cuộc đời mình

2022-09-18 01:15

Tác giả: Huỳnh Phúc Hậu


blogradio.vn - Con vô tâm quá, bên má chừng ấy năm mà con cứ bảo con nhỏ nên có quyền quên quan tâm đến má. Con chạy theo bao thứ ngoài kia để mượn danh nghĩa vì tương lai mà không quay về, rồi lúc con cùng cực, khốn khổ thì người đầu tiên con tìm lại là má.

***

Nay con nghe tiếng mưa rớt ngoài hiên sao thấy lòng buồn quá má. Con nhớ cảnh căn nhà lá cũ ở quê mình, mỗi đợt mưa là con với má ríu rít lấy thau, lấy chậu ra hứng. Cái nhà nhỏ đã già từ thuở nào nhưng mà má không có tiền sửa nổi. Má co ro ôm con rồi xoa đầu ru con ngủ, tiếng má hoà cùng tiếng mưa nghe sao mà cay xè, má ơi… cái chỗ con nằm thì khô mà sao cái khoảng má ngồi nó ướt nhem do nước dột vậy má? Giá như lúc đó con hỏi má được một câu “Má có lạnh không má?” thì chắc má cũng ấm lòng.

Con nhớ bụi rau mồng tơi má trồng cho leo lên cái sào đồ trước cửa, nó um tùm xanh rì mẹ nấu món canh cua mồng tơi con ăn mỗi khi người nóng bức. Trái mồng tơi tím cứ rụng rồi lại lên cây con nên má tranh thủ cắt rồi ra ngoài vườn kiếm vài loại rau khác để bán kịp cái chợ chiều, còn con chổng mông dưới sàn nước sau nhà rửa để má bó thành lọn. Hôm nào con không đi học, con cùng má ton ton trên con đường mòn phủ đầy vết chân của má với con ra chợ bán, má bảo “một đồng đỡ một đồng”. Cái thúng rau thiệt to, còn tay má thì nhỏ nhỏ. Tới chợ, má không lo cho đầu má ướt nhèm vì nước của mấy lọn rau chảy xuống đầu, má chỉ hỏi con “Có mệt không?” .

me_1

Có những hôm, má bận ở đồng xa để cắt lúa mướn cho nhà người ta. Con ở nhà với chị hai, ngoài trời thì bão, gió rít dữ dội làm cây cốc trước nhà nó gãy chắn cả cửa vào. Đằng xa, con thấy má tất tả đi dưới mưa trên người má chỉ có chiếc nón lá là che chắn. Má vạch mấy nhành cây đỗ rồi bị bầy kiến vàng cắn đau đớn cả người, nhưng thấy con với chị đang ôm nhau dưới chái bếp má lại cười còn mắt má thì ướt. Má hỏi tụi con có sao không, nhưng má ơi, người đau là má mà má. Mặt má lúc đó là ướt mưa hay là nước mắt vậy má?

Những bữa cơm chỉ có vài con cá rô đồng, má nói “Bây ăn đi, má no rồi” con đâu biết lúc đó má đang lừa tụi con, con với chị cứ ăn ngon lành mặc kệ má đang nhịn ăn để con với chị no bụng. Má no, mà sao rỗ khoai lang trong nhà ngày càng ít càng ít đi vậy kìa?

Rồi có hôm má xỉu ở sàn nước, con vô tâm chẳng hay nên con tròn giấc tận sáng. May có chị hai xuống đỡ má lên, cạo gió rồi cho má uống thuốc nên má tỉnh để sáng lại má đưa con với chị tới trường. Chiếc xe đạp cũ xì, cọc cạch má dùng để ngược gió mỗi ngày hai bận. Chị hai ôm con, còn con thì ôm má. Lúc tụi con tới trường, má về nhà một mình má có buồn không má? Có lẽ có, nhưng vì không muốn tụi con vất vả như nhà mình bây giờ nên má dẹp nỗi buồn của mình qua một bên để tụi con yên tâm đi học, nhưng mà ngày ấy tụi con có biết đâu nỗi niềm của má.

me_3

Má chưa bao giờ than vãn với con việc gì, nhưng cứ mỗi lần thấy con rầu rầu má lại hỏi thăm từng chút. Có hôm con bị điểm kém, má không trách mắn chỉ vỗ về “điểm thấp thì lần sau cố gắng” má ơi, con không phải buồn vì điểm kém…con chỉ buồn vì con phụ lòng của má. Con đã không học hành như má mong đợi, thà lúc đó má trách mắng con vài câu có lẽ con nhẹ lòng hơn má ơi.

Những dịp lễ Nhà giáo, con hay xin tiền má mua quà tặng cô vì con sợ không tặng sẽ quê với bạn bè. Ngày lễ đó trường con tổ chức rình rang nào hoa nào trống với những tiếc mục văn nghệ rình rang. Còn ngày của má, con chưa tặng được gì. Con chưa nghe một buổi lễ nào rộn ràng như thế trong ngày của má, má có buồn không má?

Con vô tâm quá, bên má chừng ấy năm mà con cứ bảo con nhỏ nên có quyền quên quan tâm đến má. Con chạy theo bao thứ ngoài kia để mượn danh nghĩa vì tương lai mà không quay về, rồi lúc con cùng cực, khốn khổ thì người đầu tiên con tìm lại là má. 

Má sinh con ra trong đớn đau tột cùng, nuôi con lớn lên trong tình thương của sự bao dung, má không than trách không phải vì không khổ cực đau đớn, má chỉ muốn nhường sự yên bình hạnh phúc cho tụi con còn mình thì cam chịu. Viết về má thì bao nhiêu dòng cho đủ, thôi thì má cho con kể về má bằng cả cuộc đời mình, nha má.

 © huỳnh phúc hậu - blogradio.vn

Xem thêm: Cuộc đời này mẹ dành hết cho con

Huỳnh Phúc Hậu

Có mắt mà không nhìn thấy vẻ đẹp, có tai mà không thấy điều hay, có trái tim mà không thấy chân lý, chưa cảm kích thì chưa thể cháy hết mình (Totto Chan bên cửa sổ).

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top