Những chênh vênh 25 thật hạnh phúc vì luôn có ba mẹ
2022-08-15 01:20
Tác giả: Kim Le
blogradio.vn - Con mong những lúc chông chênh ba mẹ đừng nhìn thấy nhưng những lúc vinh quang xin hai người hãy quan sát con bằng ánh mắt yêu thương, bởi lẽ chúng ta được sinh ra đời là để bù đắp cho nhau.
***
Ở đây có bạn đọc giả nào đã tốt nghiệp Đại học chưa? Trước tiên xin được phép chúc mừng nhé, hẳn bạn đã nỗ lực rất nhiều đúng không nào? Tôi cũng vậy, tôi rất tự hào về bản thân sau khi kết thúc được 4 năm mà tôi phải gọi là gian khó ở Đại học, nhưng tôi lại ngây thơ không biết rằng nỗi lo sau đó còn khiến tôi chông chênh và mất phương hướng hơn nữa.
Việc sinh trưởng trong một gia đình không mấy khá giả đã thôi thúc tôi phải thực hiện được ước mơ lớn nhất của cuộc đời, đó là đậu Đại học, tôi gọi 4 năm học ở đây là gian khó bởi lẽ tôi đã làm rất nhiều việc làm thêm khác nhau để có thể trang trải cả tiền học và sinh hoạt phí ở chốn Sài thành hoa lệ. Nó khắc nghiệt đến nỗi, trong suốt 4 năm, tôi đã không có bạn chung trường nào, người bạn duy nhất mà tôi có là đứa bạn thân hồi cấp 3 với suy nghĩ phải học cùng trường của tụi tôi. Và sau đó tôi không nhớ đã bao nhiêu lần tôi đi chùa và cầu nguyện, câu thứ 2 luôn luôn là “Xin Người phù hộ cho con có thể học hết được 4 năm Đại học và tốt nghiệp đúng hạn”.
Và thực tế là tôi đã thành công với tấm bằng cử nhân ngoại ngữ trong tay, ngay sau đó tôi trở về vòng tay mẹ cha dù đó chính là nơi tôi muốn bỏ đi nhất từ khi còn tấm bé, có lẽ những suy nghĩ dại khờ thuở nhỏ về việc ba mẹ không được như người này người kia không thể khiến tôi không nhìn thẳng vào thực tại rằng họ đã già.
Tôi không bao giờ trách họ, không bao giờ oán than về những khó khăn tôi đối mặt trong suốt 4 năm học mà không có sự giúp đỡ của phụ huynh ra sao, bởi những nét khắc khổ của thời gian đã hằn sâu lên từng chân tơ kẽ tóc đó và sẽ khiến tôi trực trào nước mắt khi nhìn thấy.
Nhớ lại ngày thứ hai sau khi rời thành phố và về quê, tôi vào làm ở một công ty trong khu công nghiệp gần nhà với vị trí phiên dịch bằng mức lương 6 triệu 5 trăm ngàn vào năm 2019, tôi dành số tiền đó cho ba mẹ, tiền đi xe ôm 6 trăm ngàn đi làm do tôi chưa có xe và cả tiền trả nợ vay nhà nước nữa.
Tôi đã đi làm như vậy suốt 8 tháng ròng cho đến khi trả xong nợ nhà nước tôi mới dám tính đến chuyện mua xe máy và tất nhiên cũng là mua trả góp, chiếc xe ngốn hết của tôi 35 triệu 7 trăm ngàn đồng, lúc này lương của tôi cũng đã được tăng lên thêm 1 triệu nữa.
Hẳn đến đây các bạn sẽ thắc mắc ba mẹ tôi làm nghề gì, nhà có đông anh chị em không mà sao lại túng thiếu như vậy? Tình hình lúc đó dù gì cũng đã khá hơn rất nhiều so với ngày tôi còn bé rồi, ba mẹ tôi rời quê miền Trung trôi dạt vào Nam, họ đã đi và sinh sống ở 8 nơi trước khi quyết định định cư lâu dài ở chỗ ở hiện tại - đã là nơi thứ 9 rồi, ba mẹ tôi cân đủ nghề từ ai thuê gì làm nấy cho đến mua ve chai, bán bánh dạo, cạo hạt điều, làm củi, bán vé số, họ đều cân qua tất, và cả thảy 5 anh chị em tôi đều được trải nghiệm các công việc nêu trên. Nhưng có điều trong tư tưởng của ba mẹ, họ chỉ lo cho chị em tôi đến năm 18 tuổi thôi và việc lo ở đây là lo ăn lo uống, còn việc học mà nói thẳng ra là tiền học thì mạnh ai nấy lo, nên suốt 4 năm ba mẹ không hề hỗ trợ tôi bất kỳ chi phí nào để có thể sinh sống và học tập xa nhà.
Mấy anh chị tôi cũng không khá khẩm hơn, nên bản thân dù là em út, tôi cũng không dám và cũng không có suy nghĩ sẽ dựa dẫm. Tôi đã từng rất rất buồn và tuyệt vọng, nên có thể nói tấm bằng Đại học này tôi đổi lại bằng mồ hôi và nước mắt nên tôi rất trân trọng nó.
Giờ đây khi lương tôi đã lên hai chữ số, tôi đã chuyển qua hai công ty và cũng đã được thăng chức nhưng sao tôi vẫn thấy mông lung quá, như thể đang đi thì bị chùn chân dù biết trước mắt còn bao nhiêu thứ cần tôi cáng đáng. Bởi gia tài sau ba năm tốt nghiệp của tôi là một chiếc xe máy tự sắm, một chiếc điện thoại mới, một chiếc lap và mớ linh tinh đồ gia dụng trả góp đều đều hàng tháng trong nhà, còn lại bản thân tôi trắng tay.
Nếu mà có thì là một công việc văn phòng buồn chán, những cơn đau vai gáy dai dẳng và một tính cách ngày càng cộc cằn cáu gắt. Chắc có lẽ vậy nên tôi đến tuổi này vẫn chưa có người yêu, dù bè bạn xung quanh đã sớm con bồng con bế hết cả.
Nếu cuộc sống này là một trò chơi, hẳn là tôi luôn bị quay vào ô mất lượt rồi, mọi thứ luôn diễn ra không như ý tôi muốn và đỉnh điểm là đợt dịch Covid 19 năm 2021, trong khi đang ở tại công ty theo quy định 3 tại chỗ, ba tôi bị nhiễm trùng đường ruột do ăn phải đồ ăn không tươi trong tủ lạnh.
Thế giới quan tôi như sụp đổ và phủ đầy trước mi bằng những giọt nước mắt, tôi đã nghỉ làm 1 tháng để chăm ba trong bệnh viện, khỏi phải nói chắc hẳn mọi người cũng đủ biết tình hình dịch bệnh việc di chuyển khó khăn đến như thế nào. Tôi đã khẩn thiết nguyện cầu để đổi lại sức khỏe cho ba, điều đó như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào khuôn mặt lúc nào cũng oán đời trách người như tôi, để tôi nhận ra ngoài ba mẹ, ngoài gia đình không gì có thể khiến tôi vững bước và cố gắng đến được ngày này.
Giờ đây khi bão tố đã tạm qua đi, dù tôi không phải nhà tiên tri để nhận biết khi nào biến cố sẽ lại đến, tôi lo lắng đôi tay này không đủ vững chắc để có thể gồng gánh nhiều thứ vượt khỏi tầm kiểm soát như quy luật thời gian tuần hoàn, chông chênh đó thì đã sao, mơ hồ thì đã thế nào, ít nhất tôi vẫn còn có người chờ cơm tôi mỗi tối, hay thức đêm trông mỗi khi tôi tăng ca về muộn. Có lẽ với cái tính khí nắng mưa thất thường việc tôi còn độc thân ắt hẳn sẽ còn dài dài cho đến khi ai đó cũng trở thành vấn đề ưu tiên khiến tôi phải bận tâm trong cuộc sống như ba mẹ.
Tôi luôn ước bản thân có thể kiếm được thật nhiều tiền để báo hiếu cho cha mẹ, nghe sao vừa dễ vừa khó, nó khiến tôi tăng ca, dạy thêm vào cuối tuần, thêm cặp kính cận 2 độ rưỡi cho mắt nhưng vẫn chưa thấy đủ, nhìn những bạn có thể kiếm hàng chục triệu mỗi tháng lại cảm thấy bản thân tôi thật nhỏ bé.
Nhớ lại cô bạn thân học chung Đại học, hẳn em ấy cũng chênh vênh và suy nghĩ không kém gì tôi nên mới có quyết định đi Nhật Bản xuất khẩu lao động từ 1 năm rưỡi trước, hẳn nỗi ám ảnh cơm áo gạo tiền khiến bạn cũng thấy như tôi ở cái tuổi 25 - không quá già nhưng cũng không còn trẻ.
Có phải những câu nói vô tình lúc nóng giận của mình đã làm ba mẹ buồn có phải không? Nếu vậy thì sao mà có thể sống thọ vui vẻ hạnh phúc được? Ba mẹ ơi nếu con có sai xin hãy thứ lỗi cho con, con có làm con của ai đó kiếp nào đi nữa nhưng kiếp này con cũng là lần đầu tiên làm con của ba mẹ, những lý thuyết con không được học, những cái thực hành con cũng chả bằng ai, nhưng có lẽ đó là sứ mệnh của con khi đặt chân đến thế giới này, để từ đó trở thành một phiên bản tốt hơn của bản thân không những khiến ba mẹ tự hào mà còn cho con, chính bản thân con của sau này nữa.
Con mong những lúc chông chênh ba mẹ đừng nhìn thấy nhưng những lúc vinh quang xin hai người hãy quan sát con bằng ánh mắt yêu thương, bởi lẽ chúng ta được sinh ra đời là để bù đắp cho nhau.
© Kim Le - blogradio.vn
Xem thêm: Khi hối hận thì đã muộn màng | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu