Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những chênh vênh 25 thật hạnh phúc vì luôn có ba mẹ

2022-08-15 01:20

Tác giả: Kim Le


blogradio.vn - Con mong những lúc chông chênh ba mẹ đừng nhìn thấy nhưng những lúc vinh quang xin hai người hãy quan sát con bằng ánh mắt yêu thương, bởi lẽ chúng ta được sinh ra đời là để bù đắp cho nhau.

***

Ở đây có bạn đọc giả nào đã tốt nghiệp Đại học chưa? Trước tiên xin được phép chúc mừng nhé, hẳn bạn đã nỗ lực rất nhiều đúng không nào? Tôi cũng vậy, tôi rất tự hào về bản thân sau khi kết thúc được 4 năm mà tôi phải gọi là gian khó ở Đại học, nhưng tôi lại ngây thơ không biết rằng nỗi lo sau đó còn khiến tôi chông chênh và mất phương hướng hơn nữa.

Việc sinh trưởng trong một gia đình không mấy khá giả đã thôi thúc tôi phải thực hiện được ước mơ lớn nhất của cuộc đời, đó là đậu Đại học, tôi gọi 4 năm học ở đây là gian khó bởi lẽ tôi đã làm rất nhiều việc làm thêm khác nhau để có thể trang trải cả tiền học và sinh hoạt phí ở chốn Sài thành hoa lệ. Nó khắc nghiệt đến nỗi, trong suốt 4 năm, tôi đã không có bạn chung trường nào, người bạn duy nhất mà tôi có là đứa bạn thân hồi cấp 3 với suy nghĩ phải học cùng trường của tụi tôi. Và sau đó tôi không nhớ đã bao nhiêu lần tôi đi chùa và cầu nguyện, câu thứ 2 luôn luôn là “Xin Người phù hộ cho con có thể học hết được 4 năm Đại học và tốt nghiệp đúng hạn”. 

Và thực tế là tôi đã thành công với tấm bằng cử nhân ngoại ngữ trong tay, ngay sau đó tôi trở về vòng tay mẹ cha dù đó chính là nơi tôi muốn bỏ đi nhất từ khi còn tấm bé, có lẽ những suy nghĩ dại khờ thuở nhỏ về việc ba mẹ không được như người này người kia không thể khiến tôi không nhìn thẳng vào thực tại rằng họ đã già. 

yen

Tôi không bao giờ trách họ, không bao giờ oán than về những khó khăn tôi đối mặt trong suốt 4 năm học mà không có sự giúp đỡ của phụ huynh ra sao, bởi những nét khắc khổ của thời gian đã hằn sâu lên từng chân tơ kẽ tóc đó và sẽ khiến tôi trực trào nước mắt khi nhìn thấy. 

Nhớ lại ngày thứ hai sau khi rời thành phố và về quê, tôi vào làm ở một công ty trong khu công nghiệp gần nhà với vị trí phiên dịch bằng mức lương 6 triệu 5 trăm ngàn vào năm 2019, tôi dành số tiền đó cho ba mẹ, tiền đi xe ôm 6 trăm ngàn đi làm do tôi chưa có xe và cả tiền trả nợ vay nhà nước nữa. 

Tôi đã đi làm như vậy suốt 8 tháng ròng cho đến khi trả xong nợ nhà nước tôi mới dám tính đến chuyện mua xe máy và tất nhiên cũng là mua trả góp, chiếc xe ngốn hết của tôi 35 triệu 7 trăm ngàn đồng, lúc này lương của tôi cũng đã được tăng lên thêm 1 triệu nữa. 

Hẳn đến đây các bạn sẽ thắc mắc ba mẹ tôi làm nghề gì, nhà có đông anh chị em không mà sao lại túng thiếu như vậy? Tình hình lúc đó dù gì cũng đã khá hơn rất nhiều so với ngày tôi còn bé rồi, ba mẹ tôi rời quê miền Trung trôi dạt vào Nam, họ đã đi và sinh sống ở 8 nơi trước khi quyết định định cư lâu dài ở chỗ ở hiện tại - đã là nơi thứ 9 rồi, ba mẹ tôi cân đủ nghề từ ai thuê gì làm nấy cho đến mua ve chai, bán bánh dạo, cạo hạt điều, làm củi, bán vé số, họ đều cân qua tất, và cả thảy 5 anh chị em tôi đều được trải nghiệm các công việc nêu trên. Nhưng có điều trong tư tưởng của ba mẹ, họ chỉ lo cho chị em tôi đến năm 18 tuổi thôi và việc lo ở đây là lo ăn lo uống, còn việc học mà nói thẳng ra là tiền học thì mạnh ai nấy lo, nên suốt 4 năm ba mẹ không hề hỗ trợ tôi bất kỳ chi phí nào để có thể sinh sống và học tập xa nhà. 

Mấy anh chị tôi cũng không khá khẩm hơn, nên bản thân dù là em út, tôi cũng không dám và cũng không có suy nghĩ sẽ dựa dẫm. Tôi đã từng rất rất buồn và tuyệt vọng, nên có thể nói tấm bằng Đại học này tôi đổi lại bằng mồ hôi và nước mắt nên tôi rất trân trọng nó.

hyenn

Giờ đây khi lương tôi đã lên hai chữ số, tôi đã chuyển qua hai công ty và cũng đã được thăng chức nhưng sao tôi vẫn thấy mông lung quá, như thể đang đi thì bị chùn chân dù biết trước mắt còn bao nhiêu thứ cần tôi cáng đáng. Bởi gia tài sau ba năm tốt nghiệp của tôi là một chiếc xe máy tự sắm, một chiếc điện thoại mới, một chiếc lap và mớ linh tinh đồ gia dụng trả góp đều đều hàng tháng trong nhà, còn lại bản thân tôi trắng tay.

Nếu mà có thì là một công việc văn phòng buồn chán, những cơn đau vai gáy dai dẳng và một tính cách ngày càng cộc cằn cáu gắt. Chắc có lẽ vậy nên tôi đến tuổi này vẫn chưa có người yêu, dù bè bạn xung quanh đã sớm con bồng con bế hết cả. 

Nếu cuộc sống này là một trò chơi, hẳn là tôi luôn bị quay vào ô mất lượt rồi, mọi thứ luôn diễn ra không như ý tôi muốn và đỉnh điểm là đợt dịch Covid 19 năm 2021, trong khi đang ở tại công ty theo quy định 3 tại chỗ, ba tôi bị nhiễm trùng đường ruột do ăn phải đồ ăn không tươi trong tủ lạnh. 

Thế giới quan tôi như sụp đổ và phủ đầy trước mi bằng những giọt nước mắt, tôi đã nghỉ làm 1 tháng để chăm ba trong bệnh viện, khỏi phải nói chắc hẳn mọi người cũng đủ biết tình hình dịch bệnh việc di chuyển khó khăn đến như thế nào. Tôi đã khẩn thiết nguyện cầu để đổi lại sức khỏe cho ba, điều đó như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào khuôn mặt lúc nào cũng oán đời trách người như tôi, để tôi nhận ra ngoài ba mẹ, ngoài gia đình không gì có thể khiến tôi vững bước và cố gắng đến được ngày này.

hien_1

Giờ đây khi bão tố đã tạm qua đi, dù tôi không phải nhà tiên tri để nhận biết khi nào biến cố sẽ lại đến, tôi lo lắng đôi tay này không đủ vững chắc để có thể gồng gánh nhiều thứ vượt khỏi tầm kiểm soát như quy luật thời gian tuần hoàn, chông chênh đó thì đã sao, mơ hồ thì đã thế nào, ít nhất tôi vẫn còn có người chờ cơm tôi mỗi tối, hay thức đêm trông mỗi khi tôi tăng ca về muộn. Có lẽ với cái tính khí nắng mưa thất thường việc tôi còn độc thân ắt hẳn sẽ còn dài dài cho đến khi ai đó cũng trở thành vấn đề ưu tiên khiến tôi phải bận tâm trong cuộc sống như ba mẹ.

Tôi luôn ước bản thân có thể kiếm được thật nhiều tiền để báo hiếu cho cha mẹ, nghe sao vừa dễ vừa khó, nó khiến tôi tăng ca, dạy thêm vào cuối tuần, thêm cặp kính cận 2 độ rưỡi cho mắt nhưng vẫn chưa thấy đủ, nhìn những bạn có thể kiếm hàng chục triệu mỗi tháng lại cảm thấy bản thân tôi thật nhỏ bé. 

Nhớ lại cô bạn thân học chung Đại học, hẳn em ấy cũng chênh vênh và suy nghĩ không kém gì tôi nên mới có quyết định đi Nhật Bản xuất khẩu lao động từ 1 năm rưỡi trước, hẳn nỗi ám ảnh cơm áo gạo tiền khiến bạn cũng thấy như tôi ở cái tuổi 25 - không quá già nhưng cũng không còn trẻ.

Có phải những câu nói vô tình lúc nóng giận của mình đã làm ba mẹ buồn có phải không? Nếu vậy thì sao mà có thể sống thọ vui vẻ hạnh phúc được? Ba mẹ ơi nếu con có sai xin hãy thứ lỗi cho con, con có làm con của ai đó kiếp nào đi nữa nhưng kiếp này con cũng là lần đầu tiên làm con của ba mẹ, những lý thuyết con không được học, những cái thực hành con cũng chả bằng ai, nhưng có lẽ đó là  sứ mệnh của con khi đặt chân đến thế giới này, để từ đó trở thành một phiên bản tốt hơn của bản thân không những khiến ba mẹ tự hào mà còn cho con, chính bản thân con của sau này nữa.

Con mong những lúc chông chênh ba mẹ đừng nhìn thấy nhưng những lúc vinh quang xin hai người hãy quan sát con bằng ánh mắt yêu thương, bởi lẽ chúng ta được sinh ra đời là để bù đắp cho nhau.

© Kim Le - blogradio.vn

Xem thêm: Khi hối hận thì đã muộn màng | Family Radio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top