Tẩy vẫn có thể xóa được bút chì
2024-08-28 16:10
Tác giả:
Gấuko_Ny
blogradio.vn - Một buổi tối, khi ngồi bên bức tranh chưa hoàn thành của Linh, tôi cảm thấy trái tim mình như bị xé nát. Linh từng nói rằng, bút chì có thể sửa chữa, nhưng sao tôi lại cảm thấy mọi thứ đang dần tan vỡ mà không cách nào cứu vãn được?
***
Đôi khi, tôi tự hỏi liệu có phải tất cả mọi chuyện đều có thể sửa chữa được, giống như việc dùng tẩy xóa đi những sai lầm của bút chì. Nhưng cuộc đời không đơn giản như những nét vẽ trên giấy, và có những vết thương mà không một cây tẩy nào có thể làm mờ đi.
Những năm tháng đó, tôi và Linh gặp nhau lần đầu tiên vào một buổi chiều mùa thu. Bầu trời xanh thẳm, gió nhẹ nhàng lướt qua những tán lá vàng rơi rụng khắp con đường. Linh xuất hiện trong đời tôi như một tia nắng ấm áp, soi sáng những ngày tháng tẻ nhạt. Chúng tôi học cùng một trường đại học, và có lẽ, nếu không có cái lần tình cờ chạm mặt ấy, tôi sẽ mãi mãi là một kẻ vô danh trong cuộc đời của cô.
- Chào anh, em là Linh. - cô ấy cười, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Từ giây phút đó, tôi biết rằng mình đã gặp phải một điều gì đó đặc biệt. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, cùng nhau đi dạo quanh khuôn viên trường, chia sẻ những câu chuyện đời thường và cả những ước mơ xa vời. Linh có một sở thích đặc biệt là vẽ tranh bằng bút chì. Những bức tranh của cô ấy, dù đơn giản nhưng luôn chứa đựng một vẻ đẹp tinh tế, chân thật đến lạ.
Mỗi tối, chúng tôi thường ngồi bên nhau ở quán cà phê nhỏ gần trường, nơi có những bản nhạc du dương và không khí ấm cúng. Linh thường mang theo sổ tay và bút chì, vẽ lại những khoảnh khắc của chúng tôi. Cô ấy luôn nói rằng, những bức tranh bút chì có thể dễ dàng chỉnh sửa, nhưng chính điều đó làm nên sự hoàn hảo của chúng.
Ngày qua ngày, tình cảm của chúng tôi dần lớn lên, như những đường nét trên bức tranh của Linh. Chúng tôi trở thành cặp đôi hoàn hảo trong mắt bạn bè. Mọi người luôn ngưỡng mộ và chúc phúc cho chúng tôi. Tôi cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế gian khi có Linh bên cạnh.

Thế nhưng, đời không phải lúc nào cũng êm đềm như tranh vẽ. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi phải đối mặt với những khó khăn thực sự của cuộc sống. Linh nhận được một cơ hội làm việc tại một công ty thiết kế nổi tiếng ở Sài Gòn, trong khi tôi vẫn loay hoay tìm kiếm một công việc ổn định tại Hà Nội. Khoảng cách và áp lực công việc dần khiến chúng tôi xa nhau.
Những cuộc gọi ít dần, những tin nhắn thưa thớt. Mỗi lần gặp nhau trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Tôi thấy mình lạc lõng giữa thành phố ồn ào, còn Linh cũng không khá hơn khi phải gồng mình trong môi trường công việc khắc nghiệt. Chúng tôi bắt đầu có những mâu thuẫn, những cuộc cãi vã không hồi kết.
Một buổi tối, khi ngồi bên bức tranh chưa hoàn thành của Linh, tôi cảm thấy trái tim mình như bị xé nát. Linh từng nói rằng, bút chì có thể sửa chữa, nhưng sao tôi lại cảm thấy mọi thứ đang dần tan vỡ mà không cách nào cứu vãn được?
- Anh à, em mệt mỏi lắm rồi, - giọng Linh vang lên trong điện thoại, buồn bã và xa xăm.
- Anh hiểu. - tôi trả lời, nhưng thực ra, tôi chẳng hiểu gì cả.
Tôi không biết làm thế nào để giữ lấy cô ấy, không biết làm thế nào để xóa đi những vết thương trong lòng hai chúng tôi.
Ngày Linh rời xa tôi, trời đổ mưa như trút nước. Tôi đứng nhìn bóng cô dần khuất sau màn mưa, cảm giác như một phần trong trái tim mình cũng tan biến theo. Linh để lại cho tôi một bức tranh chưa hoàn thành, với những đường nét còn dang dở, như chính mối tình của chúng tôi.
Tôi đã cố gắng sống tiếp, nhưng không ngày nào tôi không nhớ đến Linh. Tôi bắt đầu viết, viết về những kỷ niệm của chúng tôi, viết về những ước mơ và cả những nỗi đau. Viết như một cách để xoa dịu nỗi lòng, để lưu giữ những gì đẹp nhất của chúng tôi.
Rồi một ngày, tôi tình cờ gặp lại Linh. Cô ấy vẫn xinh đẹp như xưa, nhưng trong đôi mắt không còn ánh lên sự rạng rỡ như trước. Chúng tôi ngồi lại bên nhau, nhắc lại những kỷ niệm cũ. Linh cười buồn, nói rằng cô đã tìm thấy niềm vui mới trong công việc và cuộc sống.
- Anh vẫn viết chứ? - Linh hỏi, giọng nhẹ nhàng.
- Ừ, anh vẫn viết. Và anh đã viết một câu chuyện về chúng ta. - tôi đáp, nhìn vào đôi mắt cô.
- Vậy à? Em muốn đọc nó.
Tôi đưa cho cô ấy cuốn sổ tay, nơi tôi đã ghi lại tất cả những gì thuộc về chúng tôi. Linh lật từng trang, đôi mắt dần dần ướt nhòe. Khi đọc đến trang cuối cùng, cô ấy dừng lại, nhìn tôi thật lâu.
- Anh biết không, tẩy có thể xóa được bút chì, nhưng không thể xóa được những ký ức. - Linh nói, giọng nghẹn ngào.
Tôi mỉm cười, nắm lấy tay cô.
- Đúng vậy, và có những ký ức mà chúng ta không bao giờ muốn xóa đi, phải không?
Linh gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. Chúng tôi ngồi bên nhau, lặng im nhưng trái tim lại hòa chung nhịp đập. Dù không thể quay lại những ngày tháng xưa, nhưng ít nhất, chúng tôi đã tìm thấy sự bình yên trong lòng nhau.
Tẩy vẫn có thể xóa được bút chì, nhưng không thể xóa đi những gì đã khắc sâu trong trái tim. Những kỷ niệm, những đau khổ, tất cả đều là một phần của chúng tôi, một phần của câu chuyện tình buồn mà dù có bao nhiêu năm trôi qua, tôi vẫn luôn giữ mãi trong lòng.
Và đó là câu chuyện của tôi, một câu chuyện buồn nhưng đầy ý nghĩa. Câu chuyện mà tôi sẽ kể lại mãi mãi, như một lời nhắc nhở rằng dù cuộc đời có bao nhiêu khó khăn, tình yêu vẫn luôn là điều quý giá nhất mà chúng ta có thể giữ gìn.
© Gấuko_Ny - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Một Ngày Nào Đó Sẽ Có Người Tới Yêu Thương Bạn | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.












