Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tẩy vẫn có thể xóa được bút chì

2024-08-28 16:10

Tác giả: Gấuko_Ny


 

blogradio.vn - Một buổi tối, khi ngồi bên bức tranh chưa hoàn thành của Linh, tôi cảm thấy trái tim mình như bị xé nát. Linh từng nói rằng, bút chì có thể sửa chữa, nhưng sao tôi lại cảm thấy mọi thứ đang dần tan vỡ mà không cách nào cứu vãn được?

***

Đôi khi, tôi tự hỏi liệu có phải tất cả mọi chuyện đều có thể sửa chữa được, giống như việc dùng tẩy xóa đi những sai lầm của bút chì. Nhưng cuộc đời không đơn giản như những nét vẽ trên giấy, và có những vết thương mà không một cây tẩy nào có thể làm mờ đi.

Những năm tháng đó, tôi và Linh gặp nhau lần đầu tiên vào một buổi chiều mùa thu. Bầu trời xanh thẳm, gió nhẹ nhàng lướt qua những tán lá vàng rơi rụng khắp con đường. Linh xuất hiện trong đời tôi như một tia nắng ấm áp, soi sáng những ngày tháng tẻ nhạt. Chúng tôi học cùng một trường đại học, và có lẽ, nếu không có cái lần tình cờ chạm mặt ấy, tôi sẽ mãi mãi là một kẻ vô danh trong cuộc đời của cô.

- Chào anh, em là Linh. - cô ấy cười, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Từ giây phút đó, tôi biết rằng mình đã gặp phải một điều gì đó đặc biệt. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, cùng nhau đi dạo quanh khuôn viên trường, chia sẻ những câu chuyện đời thường và cả những ước mơ xa vời. Linh có một sở thích đặc biệt là vẽ tranh bằng bút chì. Những bức tranh của cô ấy, dù đơn giản nhưng luôn chứa đựng một vẻ đẹp tinh tế, chân thật đến lạ.

Mỗi tối, chúng tôi thường ngồi bên nhau ở quán cà phê nhỏ gần trường, nơi có những bản nhạc du dương và không khí ấm cúng. Linh thường mang theo sổ tay và bút chì, vẽ lại những khoảnh khắc của chúng tôi. Cô ấy luôn nói rằng, những bức tranh bút chì có thể dễ dàng chỉnh sửa, nhưng chính điều đó làm nên sự hoàn hảo của chúng.

Ngày qua ngày, tình cảm của chúng tôi dần lớn lên, như những đường nét trên bức tranh của Linh. Chúng tôi trở thành cặp đôi hoàn hảo trong mắt bạn bè. Mọi người luôn ngưỡng mộ và chúc phúc cho chúng tôi. Tôi cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế gian khi có Linh bên cạnh.

Thế nhưng, đời không phải lúc nào cũng êm đềm như tranh vẽ. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi phải đối mặt với những khó khăn thực sự của cuộc sống. Linh nhận được một cơ hội làm việc tại một công ty thiết kế nổi tiếng ở Sài Gòn, trong khi tôi vẫn loay hoay tìm kiếm một công việc ổn định tại Hà Nội. Khoảng cách và áp lực công việc dần khiến chúng tôi xa nhau.

Những cuộc gọi ít dần, những tin nhắn thưa thớt. Mỗi lần gặp nhau trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Tôi thấy mình lạc lõng giữa thành phố ồn ào, còn Linh cũng không khá hơn khi phải gồng mình trong môi trường công việc khắc nghiệt. Chúng tôi bắt đầu có những mâu thuẫn, những cuộc cãi vã không hồi kết.

Một buổi tối, khi ngồi bên bức tranh chưa hoàn thành của Linh, tôi cảm thấy trái tim mình như bị xé nát. Linh từng nói rằng, bút chì có thể sửa chữa, nhưng sao tôi lại cảm thấy mọi thứ đang dần tan vỡ mà không cách nào cứu vãn được?

- Anh à, em mệt mỏi lắm rồi, - giọng Linh vang lên trong điện thoại, buồn bã và xa xăm.

- Anh hiểu. - tôi trả lời, nhưng thực ra, tôi chẳng hiểu gì cả.

Tôi không biết làm thế nào để giữ lấy cô ấy, không biết làm thế nào để xóa đi những vết thương trong lòng hai chúng tôi.

Ngày Linh rời xa tôi, trời đổ mưa như trút nước. Tôi đứng nhìn bóng cô dần khuất sau màn mưa, cảm giác như một phần trong trái tim mình cũng tan biến theo. Linh để lại cho tôi một bức tranh chưa hoàn thành, với những đường nét còn dang dở, như chính mối tình của chúng tôi.

Tôi đã cố gắng sống tiếp, nhưng không ngày nào tôi không nhớ đến Linh. Tôi bắt đầu viết, viết về những kỷ niệm của chúng tôi, viết về những ước mơ và cả những nỗi đau. Viết như một cách để xoa dịu nỗi lòng, để lưu giữ những gì đẹp nhất của chúng tôi.

Rồi một ngày, tôi tình cờ gặp lại Linh. Cô ấy vẫn xinh đẹp như xưa, nhưng trong đôi mắt không còn ánh lên sự rạng rỡ như trước. Chúng tôi ngồi lại bên nhau, nhắc lại những kỷ niệm cũ. Linh cười buồn, nói rằng cô đã tìm thấy niềm vui mới trong công việc và cuộc sống.

- Anh vẫn viết chứ? - Linh hỏi, giọng nhẹ nhàng.

- Ừ, anh vẫn viết. Và anh đã viết một câu chuyện về chúng ta. - tôi đáp, nhìn vào đôi mắt cô.

- Vậy à? Em muốn đọc nó.

Tôi đưa cho cô ấy cuốn sổ tay, nơi tôi đã ghi lại tất cả những gì thuộc về chúng tôi. Linh lật từng trang, đôi mắt dần dần ướt nhòe. Khi đọc đến trang cuối cùng, cô ấy dừng lại, nhìn tôi thật lâu.

- Anh biết không, tẩy có thể xóa được bút chì, nhưng không thể xóa được những ký ức. - Linh nói, giọng nghẹn ngào.

Tôi mỉm cười, nắm lấy tay cô.

- Đúng vậy, và có những ký ức mà chúng ta không bao giờ muốn xóa đi, phải không?

Linh gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. Chúng tôi ngồi bên nhau, lặng im nhưng trái tim lại hòa chung nhịp đập. Dù không thể quay lại những ngày tháng xưa, nhưng ít nhất, chúng tôi đã tìm thấy sự bình yên trong lòng nhau.

Tẩy vẫn có thể xóa được bút chì, nhưng không thể xóa đi những gì đã khắc sâu trong trái tim. Những kỷ niệm, những đau khổ, tất cả đều là một phần của chúng tôi, một phần của câu chuyện tình buồn mà dù có bao nhiêu năm trôi qua, tôi vẫn luôn giữ mãi trong lòng.

Và đó là câu chuyện của tôi, một câu chuyện buồn nhưng đầy ý nghĩa. Câu chuyện mà tôi sẽ kể lại mãi mãi, như một lời nhắc nhở rằng dù cuộc đời có bao nhiêu khó khăn, tình yêu vẫn luôn là điều quý giá nhất mà chúng ta có thể giữ gìn.

© Gấuko_Ny - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Một Ngày Nào Đó Sẽ Có Người Tới Yêu Thương Bạn | Radio Tâm Sự

 

Gấuko_Ny

“Một cuốn sách mở ra cánh cửa đến một thế giới mới, và chính chúng ta là người quyết định khi nào nên đóng nó lại.” – C.S. Lewis

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày

Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

back to top