Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hắn và Lan

2025-02-05 18:55

Tác giả:


blogradio.vn - Nơi nào có cô là không có hắn, nơi có hắn thì không có cô. Không phải kẻ thù nhau, chỉ vì không muốn ai bàn tán về họ nữa thôi. Với hắn, hắn sợ vì sự phán xét soi mói từ mọi người. Với Lan, Lan nghĩ hắn chẳng xứng đáng để cô bận lòng.

***

Hắn rụt rè, lng tránh và không dám gặp mặt cô. Giữa một đám đông đồng nghiệp, hắn cũng không có ánh mắt nhìn lấy cô. Không phải giữa hắn và cô có mâu thuẫn gì. Hắn chỉ sợ sự trêu chọc bởi những người xung quanh.

Không biết từ lúc nào, hắn cảm thấy mình thật khốn nạn đến thế. Chính hắn là người đã bày tỏ tình cảm với cô, rồi hắn cũng không nói gì tránh mặt cô. Nhưng hắn không hiểu sao, cô chẳng nói gì ngay cả lời oán trách hắn.

Ngày Lan vừa chấm dứt cuộc hôn nhân gần 10 năm với chồng. Hắn tìm mọi cách tiếp cận cô với danh nghĩa đồng nghiệp hỏi thăm. Hắn mua vé xem phim mời cô và cả con gái của cô. Chỉ có điều hắn đã đưa vé cho hai mẹ con nhưng lại không đi cùng được vì bận chuyện đột xuất. Từ đó hắn cứ hỏi thăm cô và hắn muốn có cô. Hắn đã thôi vợ cũng đã hơn hai năm, thấy hoàn cảnh của Lan, hắn ham muốn và cả khát vọng hạnh phúc.

Hắn đã từng chia sẻ những câu chuyện riêng về đời hắn. Hắn từng rất yêu vợ nhưng lại không chịu được sự ghen tuông mù quáng cùng những quan điểm toxic của vợ mình. Và một thằng đàn ông tốt thế nào cũng không thể chấp nhận cái sừng trên đầu mình. Hắn từng quay lại với cô ấy, rồi lại không chấp nhận, rồi hắn rút lui trong im lặng cho đến khi vợ hắn chụp hình cưới với người đàn ông sau. Hắn cũng từng trải qua khoảng thời gian vật vã trong đau khổ. Kể ra hắn cũng có cái cảnh đáng thương. Lan cũng thấy thế.

Riêng hoàn cảnh của Lan thì chính Lan đã buông tay sau khi gom đủ bao thất vọng về chồng mình. Sĩ diện, ham chơi, dối trá,… của một thằng đàn ông đã đẩy người đàn bà ra xa. Trong gia đình, áp lực về kinh tế đè lên vai Lan, đã thế Lan còn phải chịu đựng những lời tổn thương thiếu tôn trọng từ chồng mình, cả những trò dối trá của hắn Lan đều biết. Lan từng thất vọng và buồn rất nhiều nhưng cô vẫn im lặng không nói ra, cô chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo… Chẳng được ích gì, hắn lại càng cho rằng cô ngốc nghếch, dễ dỗ và hắn muốn sao cô cũng sẽ không bao giờ xa hắn được. Hắn cho rằng một người đàn bà có con thì chẳng có thằng nào muốn.

Ngày Lan đưa đơn kiện li hôn thì hắn lại càng vênh váo cho rằng có cả tá người thích hắn. Nhưng hắn đâu biết rằng khi người đàn bà không cự cãi, không khóc lóc, khi người đàn bà im lặng thì mọi câu nói của hắn bây giờ đều không có gì đáng để cô ấy bận tâm. Cô ấy đã trở về yêu lấy chính mình.

Trước sự chia tay không ồn ào của vợ chồng Lan, mọi người đều ngạc nhiên. Có người bảo Lan giận hờn chồng nên hành động nông nổi. Có người lại còn giễu cợt, châm biếm Lan: chồng đẹp trai thế, thương yêu mình thế mà lại bỏ chồng, có kẻ sân si: nghe nói chồng nó thiếu nợ, nó bỏ chồng’’, có người thì tỏ vẻ cảm thông: “bỏ chồng rồi, ai nâng đỡ, phụ nữ ở một mình nuôi con khó khăn lắm’’,… Lan không bận tâm, cô vờ như giả điếc trước lời bàn tán, bởi vì cô biết họ không hiểu…

Rồi hắn – người đàn ông đến sau chồng Lan, cũng là đồng nghiệp của cô. Hắn và cô cũng có sự đồng cảnh và cô cũng đồng cảm với hắn. Hắn là một người ít nói, mọi người nhìn vào cứ cho hắn là hiền lành và tử tế. Lan cũng đã từng nghĩ vậy, như từng nghĩ về người chồng của cô trước đó. Ngày xưa, ông bà ta có câu đừng trông mặt bắt hình dong, lời khuyên ấy ít nhất cũng đúng với hai con người này. Cho nên ngày mà cô li hôn, cô đã từng nhận bao nhiêu cái ác cảm của mọi người về mình. Vì họ cứ cho rằng người đàn ông ấy hiền và một phần nào đó tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn bóng dáng trong tư tưởng của họ, họ cứ quy cái lỗi luôn nằm ở người đàn bà.

Lúc đầu vì cái vẻ ngoài hiền lành, cái đồng cảnh đồng cảm, cùng những lời quan tâm động viên, cái thiếu thốn tình cảm của người mẹ đơn thân. Lan chấp nhận hắn. Những câu chuyện riêng về đời tư của hắn dần dần cô cũng biết được ít nhiều. Cho đến hơn một tháng, cô phát hiện ra hắn đang trốn tránh một người phụ nữ khác, người phụ nữ ấy đang tức giận và muốn quậy đục lên mọi chuyện liên quan giữa hắn và cô ta. Lan mới nhận ra rằng cô vô tình là một phần nguyên nhân hắn dứt khoát với người phụ nữ kia. Hắn cũng chia sẻ câu chuyện của hắn, hắn đã quen cô ta khá lâu và là học trò của anh.

Vốn dĩ, Lan chưa từng có khó chịu gì với hắn, nhưng giờ đây Lan cũng đang phát hiện dần bản chất con người hắn. Hắn đang đi tìm đối tượng hợp với mình, hắn là kẻ đi săn mồi ẩn nấp. Lan giờ thấy mình giống con mồi mà hắn muốn săn và hắn đã có.

Chúng ta điều biết, khi có con mồi rồi theo bản chất của kẻ săn mồi, hắn sẽ đi săn con mồi khác. Rồi một thời gian hắn im lặng với cô không lí do, hắn đã làm như những cô gái trước. Mọi người đều không biết hắn từng quen ai, hắn luôn bí ẩn, cho nên họ đâu biết những trò đểu hắn đã làm.

Hắn cũng đã từng muốn sống thật, sống tốt. Ít nhất trong lúc chia sẻ tâm sự với Lan, hắn từng thừa nhận rằng hắn thật cầm thú, hắn muốn đến một nơi không ai biết hắn và nói hết những chuyện trong lòng. Lúc ấy, Lan chỉ thấy lạ vì câu nói ấy, nhưng cô cũng chưa rõ nguyên nhân vì sao hắn nói thế. Qua một số chuyện mà hắn đã làm một thời gian qua mà Lan được biết thì có lẽ lời tự phán xét của hắn không phải không căn cứ.

Cô và hắn im lặng trong một khoảng thời gian, không nhắn tin, giao tiếp trao đổi, trò chuyện gì. Hắn im lặng và cô cũng thế. Lan không giống như những cô gái trước mà hắn từng quen biết. Cô không khóc, không buồn. Cô cứ thế mà vui vẻ đi làm, dáng vẻ bận rộn và năng lượng hơn.

Không làm thì thôi, đã làm ắt có người hay. Mọi người nghe tin từ đâu, truyền tai nhau hắn và cô đang quen nhau. Với cô, chuyện ấy chẳng có gì đáng để quan tâm, trai thôi vợ gái thôi chồng có quen nhau cũng chẳng vi phạm pháp luật hay đạo đức. Huống chi với cô chuyện ấy giờ đã là quá khứ. Vậy mà có kẻ lại ghét ra mặt, tỏ thái độ mỉa mai trước mặt cô, nói móc nói ngóe, xem thường một người đàn bà đơn thân như cô.

Ting ting, điện thoại cô nhận được những tin nhắn từ hắn: ‘‘Em có nghe người ta đồn anh và em đang quen nhau không?  Anh không sợ, chỉ lo cho em. Sợ người ta nói anh thôi vợ là vì em, em bỏ chồng là vì anh’’. Lan thấy nực cười… Cười cái suy diễn của hắn về suy nghĩ của thiên hạ. Rõ cái thời điểm hai đứa quen nhau, tất cả diễn ra đều sau thời gian li hôn. Nực cười hơn, hắn nói không sợ, hay hắn lo chuyện hắn muốn giấu nay bị thiên hạ biết, họ sẽ phanh phui đến bản chất của mình. Lan muốn chửi hắn một trận, nhưng cô vẫn dịu dàng trong tin nhắn: ‘‘Em không hay, với lại em và anh đã kết thúc lâu rồi, thì bàn chuyện đó chẳng còn ý nghĩa gì’’.

Từ đó, nơi nào có cô là không có hắn, nơi có hắn thì không có cô. Không phải kẻ thù nhau, chỉ vì không muốn ai bàn tán về họ nữa thôi. Với hắn, hắn sợ vì sự phán xét soi mói từ mọi người. Với Lan, Lan nghĩ hắn chẳng xứng đáng để cô bận lòng.

Thế đấy, có những đoạn nhân duyên làm người ta đau lòng, kết thúc không phải lúc nào cũng bằng lời chia tay đôi khi nó chỉ là sự im lặng và chẳng còn nghĩ về nhau. Muốn có được trọn vẹn trái tim của người phụ nữ hãy đem sự chân thành làm giá trị đánh đổi. Còn đối với những người đàn bà từng trải - những người mẹ đơn thân như Lan, muốn đồng hành cùng họ, anh lại càng thêm cái bản lĩnh và sự bao dung. Bởi hạt ngọc quý bao giờ cũng vô giá!

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Khoảnh Khắc Rực Rỡ Là Khi Gặp Được Anh - Phần Cuối | Radio Tình Yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau

Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?

Chậm một nhịp để chữa lành

Chậm một nhịp để chữa lành

Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình.

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo

So sánh con mình với “con nhà người ta”, so sánh bạn đời với hình mẫu lý tưởng trên phim ảnh, thậm chí so sánh chính gia đình mình với những gia đình khác… là vòng xoáy khiến cuộc sống gia đình trở nên căng thẳng. Sau đây là những gợi ý để bạn thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo.

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!

Thực tế, nạn nhân đã phải gánh chịu nỗi đau đớn, tủi nhục và những tổn thương sâu sắc về thể chất lẫn tinh thần. Thế nhưng, thay vì cảm thông, xã hội lại thường đặt ra những câu hỏi như: "Cô ấy mặc gì?" hay "Cô ấy đi một mình à?" Những câu hỏi này không chỉ khoét sâu vết thương của nạn nhân mà còn củng cố định kiến và duy trì sự bất công trong cách nhìn nhận vấn đề.

Bao giờ đáp bến đỗ

Bao giờ đáp bến đỗ

Uất hận chất chồng, khát khao được đặt chân đến Mỹ để trả thù người chồng bội bạc càng lúc càng mãnh liệt. Nó như con thiêu thân lao vào những cuộc tình vụn vặt, chỉ cần nghe nói đâu đó có Việt kiều, có cơ hội để theo đuổi giấc mơ xa vời ấy, là nó sẵn sàng lao vào, bất chấp mọi thứ.

Vượt qua thử thách của tình yêu

Vượt qua thử thách của tình yêu

Anh có biết không, sau bao nhiêu năm như vậy mà chị ấy chưa hề quên anh đi? Chị ấy luôn cảm thấy có lỗi rất nhiều với anh và luôn nguyện cầu ở một nơi nào đó anh sẽ sống thật hạnh phúc.

Mùa hoa trở lại

Mùa hoa trở lại

Buổi chiều hôm đó, Mai và An ngồi bên bãi biển, ngắm nhìn hoàng hôn. Lần đầu tiên trong suốt ba năm qua, Mai cảm thấy bình yên đến vậy. Những ký ức đau buồn về quá khứ không còn ám ảnh cô nữa, mà thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng đã được gỡ bỏ. Mai quay sang nhìn An, cảm ơn anh bằng một ánh mắt đầy cảm kích. An nắm lấy tay Mai, siết chặt. Hoàng hôn dần buông xuống, nhưng tình yêu giữa Mai và An đã bắt đầu nở rộ, giống như những đóa hoa mùa xuân đang dần hé nở.

Cánh cửa sổ cuối cùng

Cánh cửa sổ cuối cùng

Uyên khẽ gấp cuốn sổ lại, ôm chặt vào lòng. Dù mẹ không còn, nhưng bà đã để lại cho cô một hành trang quý giá: niềm tin vào cuộc sống và sức mạnh để yêu thương. Và từ khoảnh khắc đó, Uyên quyết định sẽ sống thật trọn vẹn, như cách mẹ cô từng làm. Ngoài kia, gió đông vẫn thổi, nhưng Uyên cảm nhận được hơi ấm từ những cánh cửa sổ cuối cùng của cuộc đời mình.

Mặt trời của con

Mặt trời của con

Mặt nó phụng phịu, khoanh tay chẳng chịu đút bánh vào mồm cho dù đã quá giờ học. Nhìn đĩa bánh cuốn trứng một cục mà nó thấy sao giống hòn bi ve và ông mặt trời thế, nhìn ghen ghét. Nó nhìn qua mặt mẹ…

Mối tình ngày ấy

Mối tình ngày ấy

Mặc dù chưa một lần nào được hồi đáp, nhưng anh vẫn cố chấp và dần dần nó đã trở thành thói quen và bởi anh tin rằng ở một nơi nào đó, Hồng đang đọc những dòng chữ ấy!

back to top