Mặt trời của con
2025-02-03 18:20
Tác giả:
Châu Hà
blogradio.vn - Mặt nó phụng phịu, khoanh tay chẳng chịu đút bánh vào mồm cho dù đã quá giờ học. Nhìn đĩa bánh cuốn trứng một cục mà nó thấy sao giống hòn bi ve và ông mặt trời thế, nhìn ghen ghét. Nó nhìn qua mặt mẹ…
***
Thưa cha, trăng hôm nay sao to và sáng thế?
Thưa mẹ, sao mặt trời lại to và đỏ hơn hôm qua?
Lúc còn nhỏ, con cảm tưởng nó chỉ to bằng hòn bi ve…
Cái bàn tày nhỏ xíu móng tay sắc dính toàn bùn đất cầm viên bi mà nhòm lên ông mặt trời. Nó nhíu mắt lại để đo kích thước. Mắt nó, bi ve và mặt trời như thẳng hàng nhau. Ánh nắng chiếu qua nước thuỷ tinh và cái dải trang trí bên trong hòn bi, chiếu vào con ngươi nó.
Nó nhăn mặt:
“Quái lạ, rõ ràng hôm qua hòn bi này còn to bằng mặt trời mà giờ nó đã bé đi rồi. Chẳng lẽ thằng Tèo lừa mình, tráo bi sao?”
Nó vừa lẩm bẩm vừa phân bua xem thằng Tèo hay ông mặt trời mới là kẻ lừa gạt nó.
Ai đã gạt mất viên bi thì nó không biết nhưng chắc chắn cái bụng đang réo lên òng ọc kia là đang không lừa gạt nó. Giờ nghỉ trưa, các bạn hì hục bát cơm trong lớp ở trường tiểu học của nó, nó vẫn cặm cụi với nền đất đá và mấy viên bi, so đo với mặt trời để mà lỡ giờ ăn. Nó hận thằng Tèo dụ nó chơi bi ve, nó hận ông mặt trời chói bức kì cục kia, hận cả mẹ nó sáng nay…
Nó còn nhớ y nguyên đĩa trứng trần mà mẹ nó mua cho nó sáng nay đi học, ở cái tiệm bánh cuốn quen thuộc ngay sát cửa cơ quan phân bón của bà ngoại. Mặt nó phụng phịu, khoanh tay chẳng chịu đút bánh vào mồm cho dù đã quá giờ học. Nhìn đĩa bánh cuốn trứng một cục mà nó thấy sao giống hòn bi ve và ông mặt trời thế, nhìn ghen ghét. Nó nhìn qua mặt mẹ…
… ummm
Đến đây tôi chả nhớ gương mặt mẹ tôi lúc tôi tiểu học nữa nhưng…
Quay lại địa điểm gốc cây đa sau trường nơi bọn trẻ hay chơi bắn bi, nó đang hậm hực phần vì từ sáng đến giờ chưa có gì bỏ vào bụng, phần vì thấy ai, cái gì cũng chống đối lại nó. Nó ghét mẹ, nó đã bảo bao nhiêu lần là nó ghét cay ghét đắng bánh cuốn trứng nguyên lòng, nó phải chê ỏng chê eo bao nhiêu lần thì mẹ mới nhớ đây. Nó chẹp miệng than thở thở như ông cụ non, khổ nỗi là mẹ nó thích ăn loại bánh cuốn ấy mà nó thì lại không. Nó cũng muốn nhường mẹ nhưng lần một, lần hai thì được chứ, đến lần thứ e nờ rồi mà mẹ vẫn chẳng để tâm tới ý thích của nó chút nào. Tức quá, bức quá không làm gì được đá vào gốc cây cho bõ tức mà nó chợt liên tưởng mặt của mẹ với lòng đỏ trứng, ông mặt trời và hon bi ve, chợt no một bụng cười mà bõ công tức.
Đó, trẻ con chỉ vậy thôi, hồn nhiên và ngây dại, chả sợ ai và cũng chả hiểu cái gì, đến cả ông mặt trời nó còn gắt gỏng với.
Ấy vậy mà lớn lên chả có cái dũng khí chống đối lại ai nữa hoặc thậm chí còn không cho phép bản thân mình được tức giận trong lòng nữa. Lúc nào cũng sẽ phải đề phòng dạ vâng, dù sai, dù đúng, vẫn phải mỉm cười và thật bình tĩnh. Thực ra ta phải như vậy và điều đó cũng tốt nữa, chỉ là sẽ có đôi lúc mệt mỏi vì phải cuốn theo guồng quay của người trưởng thành, cảm giác hơi vô vị, sau đó sẽ là vô thức nhớ về cuộc sống vô tri của đứa trẻ ngổ ngáo trong ta ngày nào. Có bao nhiêu người đã nhận ra rằng chúng ta đều có điểm chung ấy?
Có bao nhiêu người dám nói lên tiếng nói của mình?
Đó, trẻ con chỉ vậy thôi, lúc nào chúng nó cũng nghĩ mình là trung tâm, ích kỷ và muốn mọi người chiều theo ý mình, so đo cả cái bánh cuốn với cả người đẻ ra mình.
Nhưng mà nó có đâu biết rằng, mẹ nó đã vất vả như thế nào để có được đĩa bánh cuốn 3 ngàn ấy, nó có đâu biết rằng mẹ nó dành tiền may áo của mình để có được 2 quả trứng mà đưa bác làm bánh cuốn và rồi mang về cho nó ăn?
Sau này nó lớn, nó mới nhận ra, những điều nhỏ nhặt ấy của mẹ, là tình cảm, là sự quan tâm, là kí ức tuổi thơ bồi đắp lên tâm hồn màu mỡ trong nó. Mẹ là duy nhất, giống như hòn bi ve bự duy nhất trong trò bắn bi, giống như quả trứng chỉ có một lòng đỏ, giống như mặt trời chỉ có một mà thôi. Cảm ơn mẹ vì đĩa bánh cuốn trứng ngày hôm đó. Cảm ơn mẹ đã cho con từ quả trứng cho đến cuộc sống này.
_Củi
02:38
29/11/2023
14/12/2024 (biên chỉnh)
© Châu Hà - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Cuối Cùng Chúng Ta Vẫn Nên Buông Tay | Radio Tâm sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

3 thói quen của người có tinh thần tốt, ắt đón nhiều may mắn, phước lành
Những người có tâm thái tốt thường có 3 thói quen tốt dưới đây, chỉ cần một thói quen thôi cũng đã rất tuyệt vời.

Cuộc sống như cơn mưa, người khôn ngoan cầm ô và tiến về phía trước
Mọi thứ sẽ biến chuyển và cuối cùng sẽ ngọt ngào. Chỉ cần bạn đủ kiên cường, đủ dũng cảm, thủy triều sẽ rút, đường lầy sẽ khô, trời âm u sẽ sáng, những điều tốt đẹp bạn mong muốn sẽ từ từ đến.

Phía sau một người phụ nữ…
Người phụ nữ hạnh phúc là khi gương mặt họ luôn toát lên vẻ rạng rỡ, tươi tắn, thần thái tự nhiên. Họ hạnh phúc là vì người đàn ông phía sau họ cũng hạnh phúc.

Tháng 3 rồi…
Tháng 3 rồi, hoa gạo cứ đỏ tươi Đỏ như màu của những lời ước hẹn Như đôi gò má ai kia lúc thẹn Cháy cả vùng trời cháy cả những giấc mơ

Tình em da diết hương tràm
Có những lần, mải miết với khung cảnh thanh bình, lãng mạn, tôi và em quên cả hoàng hôn đang thấp thoáng trên dòng kênh. Hai đứa về nhà khi trời đã tối om. Tôi ngồi ngắm em trong bóng đêm để nghe tim mình thổn thức, dạt dào tình yêu…

Phố thị xa hoa những mảng màu
Chiều tan làm trên dòng đường hối hả, có phút giây nào bạn chợt tranh thủ lấy ít phút dừng đèn đỏ mà ngắm nhìn người xe ngược xuôi vội vã, ngắm nhìn những mảnh đời mưu sinh trên chốn đô thị này chưa? Ngắm cùng tôi nhé!

Tướng lông mày trăng non tiết lộ điều gì về tài vận của một người?
Người sở hữu tướng lông mày trăng non sẽ có tài vận như thế nào?

Thanh xuân anh nợ em một người
Tôi tự nhủ mình phải quên đi, thế nhưng mỗi lần gặp anh, trái tim tôi lại không nghe lời. Anh kể về cô ấy với ánh mắt sáng rực như sao trời, còn tôi thì chỉ biết nhìn anh, lòng đầy những cơn mưa không tạnh.

Nơi bình yên
Hay những khi có chút tóp mỡ, má lại làm món canh tóp mỡ hành thơm lừng, cả nhà xúm xít bên mâm cơm, tiếng cười nói rộn rã. Hương vị ấy, đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn thấy như còn vương vấn trên đầu lưỡi, như một thứ gia vị níu giữ những tháng ngày ấu thơ.

Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con…
Thỉnh thoảng mẹ gọi điện nhắc nhở chuyện ăn uống, nghỉ ngủ, công việc của tôi. Mẹ buồn khi tôi cứ đi biền biệt, mẹ đau lần tôi vấp ngã. Những lời dạy xưa của mẹ giúp tôi đứng lên, bước tiếp trên con đường đời đầy chông gai, gập ghềnh, đầy xô bồ, bon chen...