Mặt trời của con
2025-02-03 18:20
Tác giả:
Châu Hà
blogradio.vn - Mặt nó phụng phịu, khoanh tay chẳng chịu đút bánh vào mồm cho dù đã quá giờ học. Nhìn đĩa bánh cuốn trứng một cục mà nó thấy sao giống hòn bi ve và ông mặt trời thế, nhìn ghen ghét. Nó nhìn qua mặt mẹ…
***
Thưa cha, trăng hôm nay sao to và sáng thế?
Thưa mẹ, sao mặt trời lại to và đỏ hơn hôm qua?
Lúc còn nhỏ, con cảm tưởng nó chỉ to bằng hòn bi ve…
Cái bàn tày nhỏ xíu móng tay sắc dính toàn bùn đất cầm viên bi mà nhòm lên ông mặt trời. Nó nhíu mắt lại để đo kích thước. Mắt nó, bi ve và mặt trời như thẳng hàng nhau. Ánh nắng chiếu qua nước thuỷ tinh và cái dải trang trí bên trong hòn bi, chiếu vào con ngươi nó.
Nó nhăn mặt:
“Quái lạ, rõ ràng hôm qua hòn bi này còn to bằng mặt trời mà giờ nó đã bé đi rồi. Chẳng lẽ thằng Tèo lừa mình, tráo bi sao?”
Nó vừa lẩm bẩm vừa phân bua xem thằng Tèo hay ông mặt trời mới là kẻ lừa gạt nó.
Ai đã gạt mất viên bi thì nó không biết nhưng chắc chắn cái bụng đang réo lên òng ọc kia là đang không lừa gạt nó. Giờ nghỉ trưa, các bạn hì hục bát cơm trong lớp ở trường tiểu học của nó, nó vẫn cặm cụi với nền đất đá và mấy viên bi, so đo với mặt trời để mà lỡ giờ ăn. Nó hận thằng Tèo dụ nó chơi bi ve, nó hận ông mặt trời chói bức kì cục kia, hận cả mẹ nó sáng nay…

Nó còn nhớ y nguyên đĩa trứng trần mà mẹ nó mua cho nó sáng nay đi học, ở cái tiệm bánh cuốn quen thuộc ngay sát cửa cơ quan phân bón của bà ngoại. Mặt nó phụng phịu, khoanh tay chẳng chịu đút bánh vào mồm cho dù đã quá giờ học. Nhìn đĩa bánh cuốn trứng một cục mà nó thấy sao giống hòn bi ve và ông mặt trời thế, nhìn ghen ghét. Nó nhìn qua mặt mẹ…
… ummm
Đến đây tôi chả nhớ gương mặt mẹ tôi lúc tôi tiểu học nữa nhưng…
Quay lại địa điểm gốc cây đa sau trường nơi bọn trẻ hay chơi bắn bi, nó đang hậm hực phần vì từ sáng đến giờ chưa có gì bỏ vào bụng, phần vì thấy ai, cái gì cũng chống đối lại nó. Nó ghét mẹ, nó đã bảo bao nhiêu lần là nó ghét cay ghét đắng bánh cuốn trứng nguyên lòng, nó phải chê ỏng chê eo bao nhiêu lần thì mẹ mới nhớ đây. Nó chẹp miệng than thở thở như ông cụ non, khổ nỗi là mẹ nó thích ăn loại bánh cuốn ấy mà nó thì lại không. Nó cũng muốn nhường mẹ nhưng lần một, lần hai thì được chứ, đến lần thứ e nờ rồi mà mẹ vẫn chẳng để tâm tới ý thích của nó chút nào. Tức quá, bức quá không làm gì được đá vào gốc cây cho bõ tức mà nó chợt liên tưởng mặt của mẹ với lòng đỏ trứng, ông mặt trời và hon bi ve, chợt no một bụng cười mà bõ công tức.
Đó, trẻ con chỉ vậy thôi, hồn nhiên và ngây dại, chả sợ ai và cũng chả hiểu cái gì, đến cả ông mặt trời nó còn gắt gỏng với.
Ấy vậy mà lớn lên chả có cái dũng khí chống đối lại ai nữa hoặc thậm chí còn không cho phép bản thân mình được tức giận trong lòng nữa. Lúc nào cũng sẽ phải đề phòng dạ vâng, dù sai, dù đúng, vẫn phải mỉm cười và thật bình tĩnh. Thực ra ta phải như vậy và điều đó cũng tốt nữa, chỉ là sẽ có đôi lúc mệt mỏi vì phải cuốn theo guồng quay của người trưởng thành, cảm giác hơi vô vị, sau đó sẽ là vô thức nhớ về cuộc sống vô tri của đứa trẻ ngổ ngáo trong ta ngày nào. Có bao nhiêu người đã nhận ra rằng chúng ta đều có điểm chung ấy?
Có bao nhiêu người dám nói lên tiếng nói của mình?
Đó, trẻ con chỉ vậy thôi, lúc nào chúng nó cũng nghĩ mình là trung tâm, ích kỷ và muốn mọi người chiều theo ý mình, so đo cả cái bánh cuốn với cả người đẻ ra mình.
Nhưng mà nó có đâu biết rằng, mẹ nó đã vất vả như thế nào để có được đĩa bánh cuốn 3 ngàn ấy, nó có đâu biết rằng mẹ nó dành tiền may áo của mình để có được 2 quả trứng mà đưa bác làm bánh cuốn và rồi mang về cho nó ăn?
Sau này nó lớn, nó mới nhận ra, những điều nhỏ nhặt ấy của mẹ, là tình cảm, là sự quan tâm, là kí ức tuổi thơ bồi đắp lên tâm hồn màu mỡ trong nó. Mẹ là duy nhất, giống như hòn bi ve bự duy nhất trong trò bắn bi, giống như quả trứng chỉ có một lòng đỏ, giống như mặt trời chỉ có một mà thôi. Cảm ơn mẹ vì đĩa bánh cuốn trứng ngày hôm đó. Cảm ơn mẹ đã cho con từ quả trứng cho đến cuộc sống này.
_Củi
02:38
29/11/2023
14/12/2024 (biên chỉnh)
© Châu Hà - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Cuối Cùng Chúng Ta Vẫn Nên Buông Tay | Radio Tâm sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Khi gió dừng trong lồng ngực (Phần 2)
Gió luồn nhẹ qua khung cửa mở hé, mang theo hương ngai ngái của lá khô, một chút nắng nhạt đầu ngày và tiếng chim ríu rít đâu đó sau vòm cây. Cơ thể anh mệt hơn, đầu hơi choáng, đôi chân không còn nhanh như trước. Nhưng lạ thay…tâm anh rất nhẹ.
Đứa trẻ đi tìm mảnh ghép còn thiếu
Cái định nghĩa gia đình thật khó nói cũng thật dễ nói, có rất nhiều định nghĩa làm nên một gia đình và quan trọng là chỉ cần chúng ta coi đó là gia đình thì đó đã là gia đình rồi.
8 khoản đầu tư khôn ngoan nhất đời người: Lợi nhuận không chỉ là tiền bạc
Bạn là người sẽ dành nhiều thời gian nhất cho chính mình và góp phần vào mọi thứ xảy ra trong cuộc đời bạn. Dưới đây là những khoản đầu tư tốt nhất cho bản thân, giúp chúng ta ngày càng hoàn thiện mình.
Yêu và lấy người yêu cũ của bạn thân
Nghĩ đến cảnh họ gặp lại, cùng nhau ôn lại chuyện cũ, tôi không khỏi lo lắng. Người ta bảo, “tình cũ không rủ cũng đến”, huống chi đó lại là tình đầu, kéo dài suốt 7 năm thanh xuân. Tôi tin anh, nhưng vẫn không thể ngăn được nỗi bất an.
Khi gió dừng trong lồng ngực (Phần 1)
Anh ngồi thừ ra, cảm giác như vừa phát hiện một vết nứt nhỏ trên tấm kính mà mình vẫn ngỡ là nguyên vẹn. Một cảm giác khó chịu, âm ỉ, không rõ hình dạng. Anh đưa tay lên ngực. Không đau. Không mệt. Không gì cả. Nhưng chính sự bình thường tuyệt đối ấy lại khiến anh thấy lo lắng một cách vô lý.
Hạnh phúc khi được làm mẹ
Câu nói của ba vẫn còn in sâu trong đầu mẹ: "Em đã quá vất vả rồi, và cảm ơn em đã mang con đến bên anh". Điều mẹ vui mừng không phải vì con là con trai để hoàn thành tâm nguyện của bà nội mà vì mẹ đã được làm mẹ. Điều mà từ rất lâu rồi mẹ luôn mong chờ.
Em đừng tiếc
Có đến ắt có đi, có được ắt có mất, mình hãy thấy mình còn hạnh phúc và sung sướng hơn gấp vạn người, vì mình có một thân thể khỏe mạnh và lành lặn mình có một trí óc minh mẫn để tiếp tục làm việc.
Xóm vắng
Đêm đầu tiên về quê bao giờ cũng không dễ ngủ. Tôi nằm nghe tiếng dế gáy trong đêm, tiếng con chàng chạc rên rỉ bên bờ tre già và suy nghĩ về Thanh rồi thao thức mòn mỏi đến hơn nửa đêm mới thiếp đi.
Người giữ lửa
Mẹ đã sống cả đời giữa hai ngọn núi: một tình yêu không thành, và một tình nghĩa không gọi tên. Bà yêu mà không dám thừa nhận. Bà nuôi anh lớn bằng cả trái tim run rẩy vì sợ bị ghét, sợ làm sai.
Tránh xa những người như này không phải vô tâm mà là rất tỉnh táo
Trên đời này, mỗi người đều có bài học của riêng mình. Nếu không cùng đường, lặng lẽ rời đi là đủ. Những năm tháng sau này, hãy đồng hành cùng những người ổn định cảm xúc và sống cuộc đời tuyệt vời nhất của chính mình.






