Nếu có kiếp sau vẫn xin được làm con của mẹ
2023-06-01 08:45
Tác giả:
Yến Nhi
blogradio.vn - Lúc ấy tôi mới cảm nhận được tình yêu của mẹ thật vĩ đại, tuy bản thân đang phải chịu đựng những cơn đau từ căn bệnh ung thư quái ác nhưng trong thâm tâm vẫn luôn quan tâm, lo lắng cho tôi. Đến tận bây giờ mỗi khi nghĩ lại tôi đều rất hối hận vì lúc đó đã không nói cho mẹ biết rằng: “Con thương mẹ rất nhiều”.
***
Chiều hôm nay bầu trời xám xịt, những tia nắng cuối cùng leo lắt xuyên qua những đám mây chiếu xuống con đường tôi tản bộ về căn phòng trọ nhỏ sau giờ làm. Trên trời từng đám mây đen đang kéo về, gió thổi làm những hàng tre phía sau dãy trọ xào xạc, càng làm cho không khí trở nên ảm đạm và u buồn hơn trong lòng một cô gái chỉ mới hơn 20 tuổi.
Ngày ấy khi còn nhỏ niềm vui lớn nhất của những đứa trẻ là đợi mẹ đi chợ về, lục tìm trong giỏ những cục kẹo hay những viên diếp cá màu xanh, bây giờ nghĩ lại thật đơn giản nhưng bạn biết không những thứ ấy là “cao lương mỹ vị” của những đứa trẻ ở xóm nghèo của tôi đấy. “Bé ơi! Về mẹ cho kẹo này” tiếng kêu của mẹ phát ra từ trong ngôi nhà lụp xụp, nền nhà đất vẫn còn gồ ghề lồi lõm. Tôi đang chơi với người chị họ lớn hơn tôi vài tuổi ở ngoài sân, nghe tiếng mẹ gọi cho kẹo cả tôi và chị lập tức chạy như bay vào nhà, xếp hàng và ngửa đôi bàn tay nhỏ xinh lem nhem đầy đất ra trước mặt mẹ. Tôi vẫn còn nhớ lúc đấy ngoài những ánh mắt háo hức của những đứa trẻ còn có ánh mắt tràn đầy tình yêu thương và niềm hạnh phúc nho nhỏ lúc nhìn đám trẻ con vui mừng khi được kẹo của một người mẹ.
Bên ngoài một vài giọt mưa lặng lẽ rớt tí tách trên mái nhà, rồi từng hạt từng hạt thi nhau trút xuống, tiếng mưa giúp tôi thoát khỏi những hồi ức xa xăm trở về thực tại trong căn phòng 4 bức tường tràn ngập sự cô đơn và lạnh lẽo. “Reng reng” điện thoại tôi vang lên, là ba, đầu dây bên kia giọng ba vang lên khàn đặc, chắc do trời mưa gió thất thường nên ba lại đổ bệnh.
- Ăn cơm chưa con?
- Dạ chưa ba, con mới đi làm về.
- Ừ! Ráng ăn uống và giữ sức khỏe nha con, khi nào chủ nhật được nghỉ nhớ về thăm nhà nhé.
- Dạ ba cũng ăn uống và ráng giữ sứa khỏe, chủ nhật tuần tới con sắp xếp về thăm ba.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, tôi trầm ngâm suy nghĩ “không biết bao lâu rồi mình chưa về thăm ba”.
Không phải vì tôi không nhớ hay không quan tâm đến ba, chỉ là tôi không muốn phải đối mặt với bàn thờ nghi ngút khói hương của mẹ, không muốn đối diện với căn bếp nơi mà mẹ nấu những món ngon cho cha con tôi hàng ngày. Tôi không muốn nhìn thấy ánh mắt đượm buồn của ba, bạn biết không những thứ đó thật sự rất đáng sợ, nó ám ảnh lấy tôi từng ngày. Đã ba năm rồi từ ngày mẹ mất vì căn bệnh ung thư, nhưng cả tôi và ba đều không thể chấp nhận được sự thật. Tính từ ngày phát bệnh đến lúc mẹ rời xa mãi mãi chỉ vỏn vẹn ba tháng, nên việc để chúng tôi chấp nhận thật sự rất khó.
Nhớ lại lúc ấy tôi vừa tốt nghiệp cấp ba, vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên tôi quyết định không học đại học mà chọn tham gia một khóa học tiếng Trung trong vòng 6 tháng. 7h30 tối, trong phòng học đang xôn xao thảo luận về chủ đề mà thầy giáo vừa đưa ra cho lớp, điện thoại tôi rung lên báo cuộc gọi nhỡ, lấy điện thoại ra xem mới biết là ba gọi, lúc nãy do mãi thảo luận mà không để ý nên đây đã là cuộc gọi thứ 5 rồi.
Còn tầm 30 phút nữa lớp học mới kết thúc, lòng tôi cứ nôn nao bồn chồn vì những cuộc gọi nhỡ của ba. Sợ ở nhà xảy ra chuyện gì vì bình thường có bao giờ mà ba lại gọi nhiều như thế, thế là tôi quyết định xin phép thầy giáo ra ngoài để gọi lại.
- Alo ba! Nhà có chuyện gì hay sao ạ?
Đầu dây bên kia im lặng, phải mất chừng sau vài giây ba mới bắt đầu cất tiếng nói.
- Ừ! Là ba đây, mẹ bị ung thư tủy rồi con ạ, là ung thư giai đoạn cuối.
Giọng ba điềm tĩnh đến lạ, còn tôi ở phía bên này thì như chết lặng.
Ngay trong đêm, tôi gấp gáp bắt xe đi thẳng xuống bệnh viện Chợ Rẫy, từ chỗ tôi ở cách bệnh viện tầm 90km. Trên xe tôi loay hoay với những suy nghĩ, lấy điện thoại từ trong túi ra và gọi cho mẹ, không biết tôi còn có thể gọi cho mẹ thêm được mấy lần nữa, nghĩ đến đây nước mắt lại vô thức rơi từ lúc nào.
- Con gái à, sao vẫn chưa ngủ lấy sức mai đi học mà lại gọi cho mẹ giờ này, hay lại nhớ mẹ rồi?
Hẳn là mẹ vẫn chưa biết ba đã gọi thông báo cho tôi biết về bệnh tình của mình nên mới nói với giọng điệu vui vẻ như vậy, vì có lẽ mẹ sợ con gái lo lắng mà không tập trung học được nên mẹ đã dặn ba giấu không nói cho tôi biết chuyện.
- Mẹ ạ, con đang trên đường xuống bệnh viện chăm mẹ, mẹ thấy trong người như thế nào rồi? Sao mẹ lại giấu con chuyện quan trọng như vậy?
Tôi vừa nói dứt câu thì òa khóc.
- Không sao đâu con ạ, mẹ bị ung thư nhưng không phải là không có cách chữa, mẹ không sao, con gái mẹ đừng quá lo lắng.
Câu nói ấy của mẹ càng làm cho tôi khóc to hơn, thật sự thì câu nói ấy luôn khắc mãi trong tim và ám ảnh tôi từng ngày từng giờ. Đến nơi, tôi lê từng bước chân đi trên hành lang, xộc vào mũi tôi là mùi thuốc, mùi đặc trưng của bệnh viện, cảnh các bệnh nhân đang vật lộn với những cơn đau. Ba ra đón tôi vào phòng mẹ nằm, vừa bước đến cửa tôi sững người, tim thắt lại từng cơn, trước mắt tôi là hình ảnh một người phụ nữ gầy gò xanh xao, mái tóc đen nhánh ngày xưa giờ đã bị cạo trọc, thứ quen thuộc duy nhất là nụ cười hiền hậu, ánh mắt tràn đầy tình yêu thương chan chứa nước mắt nhìn tôi.
- Mẹ đã nói là mẹ không sao, ít bữa hết bệnh mẹ về, con lên đây làm gì cho mệt rồi lại bỏ dở việc học hành.
Tôi chầm chậm bước đến bên giường mẹ, chân mẹ hiện tại đã không đi được, tay thì chi chít vết kim tiêm, nhưng trên gương mặt, mẹ vẫn thể hiện sự lạc quan, như thể muốn cho cha con tôi bớt đi phần nào sự đau khổ. Ngoài trời đang đổ mưa, những cơn mưa cuối năm mùa cây rụng lá, bên trong bệnh viện xen kẻ giữa tiếng nói tiếng cười là những tiếng rên la đau đớn của các bệnh nhân ung thư, trong đó có cả mẹ. Ba và tôi thay phiên nhau chăm sóc mẹ, lúc thì đi xếp hàng nhận cơm từ thiện, lúc thì tắm rửa vệ sinh, xoa bóp cho mẹ đỡ được phần nào cơn đau, tuy rất mệt nhưng cha con tôi chưa bao giờ than vãn hay có suy nghĩ xem mẹ là một gánh nặng cả.
- Hết hôm nay về nghỉ ngơi rồi đi học con nhé, ngày mai mẹ hóa trị đợt cuối, ở lại thêm một tuần là mẹ ra viện được rồi.
- Không được, con chăm mẹ đến khi nào mẹ về thì cả nhà ta cùng về.
- Ừ, dạo này ăn cơm tiệm ngày ba bữa chắc ngán lắm rồi đúng không, ráng đợi mẹ khỏe lại rồi về nhà mẹ sẽ nấu cho con những món mà con thích.
Lúc ấy tôi mới cảm nhận được tình yêu của mẹ thật vĩ đại, tuy bản thân đang phải chịu đựng những cơn đau từ căn bệnh ung thư quái ác nhưng trong thâm tâm vẫn luôn quan tâm, lo lắng cho tôi, đến tận bây giờ mỗi khi nghĩ lại tôi đều rất hối hận vì lúc đó đã không nói cho mẹ biết rằng: “Con thương mẹ rất nhiều”.
Một tuần trôi qua, mẹ tôi được xuất viện, lúc đấy tôi rất mừng vì nghĩ mẹ đã lành bệnh nhưng không biết được rằng sự thật tàn nhẫn là mẹ bị bệnh viện trả về.
10h sáng gia đình chúng tôi chuẩn bị lên xe về nhà, các cô các chú cùng phòng quấn quýt bắt tay tạm biệt. "Chúng tôi chia sẻ phương thức liên lạc để sau này tiện hỏi thăm tình hình sức khỏe. Có lẽ là vì đều phải mang trong người những căn bệnh quái ác và có người thân đang phải chống chọi với những căn bệnh đó hàng ngày mà họ có một sự liên kết, cảm thông khiến cho mối quan hệ trở nên thân thiết.
Đúng 2h chiều chúng tôi về đến nhà, hàng xóm và họ hàng đã đợi từ lâu, họ dìu mẹ vào buồng nghỉ ngơi. Từ lúc về nhà sức khỏe mẹ ngày một yếu đi.
Rồi chuyện không mong cũng đã đến, đêm ấy là đêm cuối cùng tôi còn được cạnh bên mẹ, được cảm nhận hơi ấm từ mẹ. Dường như biết trước được mọi chuyện mẹ dặn dò tôi rất nhiều. Mẹ cảm thấy tiếc nuối và có lỗi vì không thể tiếp tục đồng hành cùng tôi trên con đường tương lai phía trước.
- Sau này ráng học hành để có công ăn việc làm ổn định, thay mẹ chăm sóc cho ba. Ba nó bây giờ thì chỉ có một thân một mình đảm nhận tất cả mọi chuyện cực lắm nên ráng giữ gìn sức khỏe.
Nước mắt ba lăn dài trên gò má gầy gò, lần đầu tiên tôi thấy ba khóc. Ba thơm nhẹ lên trán mẹ, vuốt ve đôi bàn tay xanh xao mà quyến luyến không nỡ rời xa.
- Mẹ mày đi trước, ba ở lại lo cho con đến lúc con nên người rồi ba mày đi sau.
Vậy là như được trút hết nỗi lòng, đôi mắt mẹ dần dần khép lại, hàng nước mắt cuối cùng của mẹ lăn dài trên đôi gò má. Ngoài đường xe cộ vẫn đang hối hả tấp nập, người người nhà nhà sắm sửa chuẩn bị chào đón tết năm 2020. Gió vẫn thổi qua những hàng cây làm cho những chiếc lá già đã vàng úa rời khỏi cành bay chầm chậm trong không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, ấy vậy mà thời gian trong chiếc buồng nhỏ của mẹ lúc này lại như ngưng đọng, không khí tràn ngập tiếc thương khác hẳn với sự nhộn nhịp bên ngoài.
Một tháng trôi qua, cũng vừa đúng ngày 30 tết. Tết năm nay không bánh kẹo, không hoa, không trà, tôi cũng không còn được phụ mẹ gói bánh chưng bánh tét như những năm trước. Thay vào đó là cảnh cha con tôi loay hoay nấu cơm cúng cho mẹ. Một cái tết hiu quạnh mà tôi mãi mãi không bao giờ quên.
Ba năm trôi qua, vậy là tôi và ba lại chuẩn bị đón thêm một cái tết nữa thiếu mẹ, lúc này tôi biết nên phải chấp nhận đối diện với sự thật, hôm ấy tôi đã quyết định trở về căn nhà thân thuộc đầy tình yêu thương đó. Tôi thực hiện lời hứa với mẹ trước khi mất là sẽ chăm sóc tốt cho ba. Tôi biết trên đời này tôi mãi mãi sẽ không bao giờ tìm được ai thương yêu mình vô điều kiện như mẹ, tình yêu của một người mẹ làm gì có ngôn từ nào có thể diễn tả hết được.
Tôi thương mẹ và sẽ mãi khắc ghi hình bóng thân yêu của bà, cho dù năm tháng trôi qua, cho dù thời gian sẽ làm phai mờ đi mọi thứ nhưng mẹ vẫn sẽ luôn luôn ở trong trái tim tôi. Mong rằng sau này con sẽ được gặp lại mẹ trên thiên đàng và nếu như có kiếp sau thì con vẫn muốn được làm con của mẹ.
© Yến Nhi - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Con Về Đưa Mẹ Đi Khắp Thế Gian | Blog Radio 803
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu
Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi
Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.