Lá nhuộm vàng ngày trái tim có nắng
2016-07-22 01:30
Tác giả:
New Zealand sáng nay trời mưa gió mà vẫn có chút nắng long lanh, óng ả. Những cơn gió thuộc về thiên thần thoáng qua mái tóc em, khuấy động li cà phê sữa thơm thơm trên tay... Đâu đó phía con sông Avon, có tiếng kèn Saxophone hòa theo giai điệu của gió mưa. Em biết chắc, bản nhạc ấy là "Forever", một bài hát em rất thích, tiếng kèn làm đôi mắt say sưa và tâm hồn cũng đong đưa theo từng âm điệu. Tháng năm đã cất anh vào trong tim em như là một giấc mơ bình yên. Bao buồn đau đã qua chỉ còn tình yêu ở lại.
Anh à, em nhớ anh!
Ngoài kia, hàng cây không tên nở hoa tím nhỏ từng chùm, rực rỡ cả khoảng trời mùa hạ. Ngắm nhìn màu tim tim sấy, em thấy em của ngày xưa, của những ngày còn mê mẩn chùm hoa xoan rung rinh ngày đầu hạ cuối xuân, nâng niu chùm hoa tím kẹp vào trang vở, đặt bút viết lên mấy câu thơ ngồ ngộ:
Mùa hoa ấy, em đợi anh
Chùm xoan tím trắng rực trên cành
Nắng tháng ba sưởi ấm tâm hồn nhỏ
Theo anh về, tình yêu đó trao em...
5 năm trước...
Em - một cô bé 15 tuổi, một tâm hồn ngây thơ vào trong sáng, một trái tim mộng mơ đầy hoài bão đem lòng thương mến anh. Hai chúng ta trò chuyện hằng ngày như những người bạn thân thiết, dường như đã quen biết từ bao giờ. Anh có còn nhớ cuộc điện thoại gần 2 tiếng của tụi mình không? Anh đã tỏ tình với em, làm suốt tối ấy em hồi hộp không ngủ được. Tâm tư bối rối của tuổi mới lớn làm em thơ mộng hơn, dễ vui cũng dễ buồn hơn.

Thế rồi mình thương nhau. Thương anh, lần đầu trong đời em biết giận dỗi, hờn ghen, chịu đựng những cảm giác khó khăn, rồi khi hạnh phúc, vu vơ hát mấy câu thường ngày:
Nhìn anh đứng đó
Mắt anh cười trong nắng gió
Mắt anh tìm em khẽ nói tiếng yêu mơ màng
Tình anh ấm áp
Ngón tay đùa trong mái tóc
Nỗi vui làm em muốn khóc khi biết yêu.
2 năm trôi qua... Hai chúng ta ít được gặp nhau, chỉ liên lạc bằng Facebook, điện thoại. Em mong đợi anh trở về từ Hà Nội, dù biết anh về mình cũng không gặp nhau. Lỗi ở em, bao nhiều lần lỡ hẹn, bao nhiêu lần anh ngẩn ngơ trước trời đêm với nỗi thất vọng là bấy nhiêu lần em đau khổ.
Đến một ngày anh trưởng thành hơn, đối mặt với nhiều khó khăn sóng gió, ngày đó anh lặng lẽ rời đi, buông buồn lên mắt em nhẹ như nắng, để lại nỗi cô đơn mình em chịu đựng. Em ngẩn ngơ giữa đời, rơi những giọt nước mắt vì tình đầu, mối tình mà người ta vẫn nói "là để nhớ". Anh vô tình chẳng muốn trò chuyện với em, tâm sự, chia sẻ với em nữa, còn em lại thầm lặng, không muốn phiền lòng anh, và cứ thế mình xa nhau...
Anh à, ngày đó anh rời đi, anh đã không hối hận vì yêu em. Cảm ơn anh vì đã nói vậy. Em rời quê hương du học ở đất nước New Zealand xa xôi, rẽ hướng, cho bản thân cơ hội khám phá năng lực chính mình. Trước chuyến bay, em đã hẹn gặp anh nhưng anh không tới, em đã chỉ kịp viết vội dòng tin nhắn tạm biệt người rất yêu thương. Anh có biết, em đã cố gắng như thế nào để kìm nén được nỗi đau, sự tổn thương trong con tim bé nhỏ của mình? Bao đêm khóc gọi tên anh trong giấc chiêm bao. Anh có hiểu được cảm giác khi ấy của em, khi mà em phải cố dặn lòng tự nhủ mình nhất định sẽ tha thứ và thông cảm cho anh? Nỗi đau em chôn giấu, anh thấu mấy phần?

Ba hôm trước, em đã đọc trên Facebook dòng tâm trạng của anh "Lá nhuộm vàng và trái tim có nắng, ngày ấy em có muốn về bên anh nữa không?" Một bức tranh cô gái tóc xoăn, mặc váy trắng, đeo túi chéo vai, tung tăng mỉm cười trên cánh đồng hoa vàng tươi tắn. Bỗng nhớ một hồi nào anh từng thì thầm vào tai em "Anh ước một ngày dẫn em đến ngắm cánh đồng hoa cải vàng ở Lai Châu, em hãy hứa là sẽ nắm tay anh đến đó nhé".
Anh có hay, em đã vô cùng hạnh phúc. Cảm giác được chờ đợi, được nhớ thương. Cô gái ấy là em, bức tranh ngày xưa anh vẽ tặng em bây giờ trông hoàn hảo hơn. Anh vẫn yêu em!
2 năm nữa là em tốt nghiệp và trở về, anh có đủ kiên nhẫn để đợi chờ em không. Anh có còn muốn nhìn em cười dưới ánh trăng vàng đêm thanh tịnh, có còn muốn hôn lên mái tóc xoăn nhẹ thơm hương hoa sầu đâu? Ta sẽ nắm tay nhau dù giông tố, gian nan được không anh? Ta sẽ quên đi hết những sầu đau hay hờn giận để quay về với nhau.
Và mình lại yêu nhau thêm một lần nữa nhé. Anh nhé !
Cho mùa sau hoa tím màu tha thiết
Anh còn yêu, em hãy còn yêu!
© Tuyệt An Nhiên – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Video đang được xem nhiều nhất
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ
Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ
Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.

Thích ứng với cô đơn
Những chuyện ngày xưa kể nhau nghe hằng tuần đã trở thành những thước phim tồn đọng, và chính chủ cũng đang dần quên đi những nỗi đau chứa đựng bên trong đó mất rồi.

Nếu có kiếp sau... chỉ mong hai chữ “tương phùng”
Với cô, anh là khoảng trời bình yên sau bao giông bão của cuộc đời. Để rồi thương nhau.

Hành trình chữa lành và sống sót sau chia tay
Thi thoảng, mình lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp với người ấy, rồi lại tự đặt ra vô vàn câu hỏi, kiểu nếu như mình đã làm khác đi, nếu như mình kiên nhẫn và vị tha hơn, nếu như người ấy chịu thay đổi đi một chút nhỉ…

Mùa đót chổi
Hân thương các học trò của mình. Tình thương yêu của Hân, một cô giáo miền xuôi vượt đèo, lội suối lên gieo chữ nơi miền ngược suốt ba năm nay là cố gắng dạy cho các em viết được những nét chữ nắn nót, vuông vắn, biết đọc ê a đánh vần hay những phép tính, bài toán đơn giản.