Tình yêu là duyên may hay sự lựa chọn?
2016-03-31 01:00
Tác giả:
Tôi đọc một mẩu chuyện về “duyên may và sự lựa chọn”.
Mẩu chuyện mở đầu như sau:
“Khi ta gặp được đúng người ta yêu, ở đúng vào một nơi nào đó, vào đúng một thời điểm nào đó. Ðó là duyên may.
Khi bạn gặp ai đó làm lòng bạn xao xuyến. Ðó không phải là một sự lựa chọn. Ðó là duyên may.
Khi bạn gặp tiếng sét ái tình (và không ít những đôi lứa đến với nhau từ đây) thì chắc chắn không phải là một sự lựa chọn. Ðó là duyên may.”
Duyên may là những phút bồng bềnh nhớ thương ban đầu. Duyên may không hề vô nghĩa. Trái đất nơi chúng ta sống đúng là tròn nhưng gặp nhau nào có dễ! Trên dòng người đông ngoài kia, chúng ta có mấy người đã từng quen, đã từng biết? Tìm được nhau trong những ồn ã của tim, đó là điều chẳng dễ dang gì. Và duyên may, vì thế thật đáng trân quý.
Thế nhưng cái duyên may ấy, long lanh mắt nhau trong phút ban đầu rồi cũng nhạt dần, nụ cười duyên xinh xắn tới một giây phút rồi cũng sẽ không còn sức hút nữa. Đó là lúc tình cảm rơi vào giây lặng.
Phía sau phút ban đầu là những giây lặng. Đã từng có một thời gian, tôi cứ nghĩ những giây lặng đó sẽ là những hoang mang mãi. Chẳng phải thế sao, khi mà người ta, trong một phút dùng hết can đảm để mở cánh cửa hồn mình, chạm tới nhớ thương, nhưng rồi chỉ một giây chệch khỏi quỹ đạo thì mọi thứ chợt mất.

Giây lặng của tôi - qua nhiều lần lỡ hẹn – nó cứ mãi mang sắc màu hoang mang…
“Khi mọi thứ bắt đầu
Anh vẫn ngỡ như chưa có gì cả
Bao nhiêu lần yêu, bấy nhiêu câu chuyện vội vã
Cứ đến rồi đi, cứ nhớ để rồi quên”
Những câu thơ đó hoàn toàn không phải là chút vu vơ của lòng. Đó là những cảm xúc rất thật! Rồi đi qua những lạnh lẽo của mùa đông xúc cảm, trái tim tôi lại được thắp lên khi mà nắng xuân vừa về.
Thế mới biết, những yếu mềm đôi khi cũng chất chứa trong nó sự mạnh mẽ. Và giọt nước mắt nào rồi cũng sẽ khô. Vết thương cũ lành, tôi quên đi những buồn đau mà bước tiếp.
Để bắt đầu một duyên may mới, một khoảng lặng mới...
Và tôi chọn đợi chờ.
Phía sau duyên may, đó là sự lựa chọn.
Có một sự lựa chọn làm trái tim tôi bỗng nhận thấy điều gì đau nhói. Sự lựa chọn khi đứng trước em.
Tôi còn nhớ như in ngày duyên may mang chúng ta đến với tình yêu. Ngày hôm đó, tôi biết mình cô đơn. Ngày hôm đó, tôi biết màu mắt em lấp lánh và trái tim lạc nhịp.
Tôi nói với em:
- Mở lòng chưa bao giờ đồng nghĩa với ngây ngô.
Trước ánh nhìn rực lửa, tôi nói tiếp:
- Thế nhưng phải chờ, và thật khẽ khàng…
Ai chẳng muốn có một người đợi mình.
Ai chẳng thèm khát được thử một lần ngây ngô thả hồn đi hoang. Dù biết đôi khi những điều ta tìm thấy chỉ vẹn nguyên trong một khoảnh khắc nhưng khi yêu, trái tim người ta sẽ đủ can đảm để hiểu: nếu giữ trọn một khoảnh khắc thì khoảnh khắc sẽ là vĩnh cửu. Và phải chờ nhau, chờ người trong đồng điệu.

Chờ một niềm thương đủ cho ta tin rằng mình đặc biệt trong tim một người. Chờ một nửa tâm hồn mình về kịp với chuyến tàu ghép những ánh mắt.
Mối tình đầu thứ hai đi qua, tôi lại thấy mình trong những khoảng lặng cũ kĩ. Tôi đếm những lạc nhịp ngày duyên may đặt ta vào sự lựa chọn, để rồi hoang hoải với quá khứ vừa lặp lại trong trí óc.
Mình còn gì để chờ?
Tôi còn gì để chờ khi mái tóc dài kia không làm ánh mắt tôi chìm trong màu óng tha thướt nữa, nó đã cũ quá rồi. Vượt qua khoảng trống chứa đựng mối tình đầu thứ hai, vượt qua những chênh chao lặp đi lặp lại tôi mới nhận ra một điều: đến một độ tuổi nào đó, niềm thương sẽ đủ sức thay thế cho nỗi đau.
Hóa ra tình cảm là phải chờ.
Chờ đợi cũng chính là một sự lựa chọn!
Ngày tôi biết đến niềm chờ, chợt nhận ra xa cách cũng là một kiểu duyên may!
© Dương Nguyên Bảo – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?
Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.