Thanh xuân của những ngày đã cũ
2020-05-07 01:20
Tác giả: Mộc Yên
blogradio.vn - Thanh xuân giống như trang sách đã lật. Thanh xuân như chuyến xe một chiều đã qua. Chúng ta của những ngày tháng ấy dù có khờ dại, có bốc đồng, có nhiệt huyết, có ước mơ hay hững hờ thì cũng là của những ngày đã qua. Thanh xuân ấy dù có như thế nào vẫn thật đẹp với kỉ niệm và đi qua là sự trưởng thành.
***
Bỏ một chuyến xe buýt, bạn có thể đợi vài chục phút cho chiếc tiếp sau. Trễ một bước lên tàu, bạn có thể chờ vài giờ hoặc mua vé khác. Nhỡ một cuộc điện thoại, bạn có thể gọi lại hoặc sau vài giây để bên kia tiếp tục liên lạc. Nhưng cái gọi là thanh xuân ấy ai có thể quay lại? Thanh xuân của bạn, của tôi liệu có kéo dài mãi? Những người cùng bạn thanh xuân năm ấy liệu còn cùng bạn kéo dài thanh xuân?
Thanh xuân năm 17 tuổi của tôi như nắng vàng rực rỡ, như bông hoa đang hé nở, như bầu trời trong xanh. Năm 17 tuổi ai cũng muốn một lần trở lại, hồn nhiên, tự do, không lặng lòng suy nghĩ về cuộc sống mưu sinh. Cái tuổi 17 chông chênh với nhiều nỗi nhớ, kỉ niệm với bạn bè, thầy cô. Tuổi 17 bẻ gẫy sừng trâu, tuổi 17 nhiều ước mơ, hoài bão, thanh xuân của học trò. Tuổi 17 cũng có nhiều nỗi lo. Tuổi 17 là ngã ba đường, là ngã rẽ với những sự lựa chọn của cuộc đời, thực hiện ước mơ. Nhưng dù gì nó vẫn đẹp theo cách riêng của nó, nó vẫn là bầu trời nắp đẹp của cuộc đời.
Thanh xuân của hiện tại đã là thanh xuân của tuổi 25, không còn là nắng vàng rực rỡ của mùa hè mà hiện tại nó có màu vàng của mùa thu, đôi khi còn có cái giá lạnh của mùa đông nhưng lại mong muốn có mùi vị của mùa xuân. 25 tuổi, cái tuổi mà ai cũng nghĩ phải có sự trưởng thành, có lớn, có sự nghiệp ổn định, có hoài bão là ước mơ. Nhưng rồi mấy người đạt được như vậy? Tuổi 25 của tôi sắp qua và bước sang tuổi 26 lớn hơn, đáng lẽ cũng phải có gì đó cho mình chút kinh nghiệm hay bài học gì cho cuộc sống rồi chứ không phải còn mông lung nghĩ về tương lai và chẳng có gì ra dáng của người tuổi 25.
Có vẻ chẳng ai ưa bạn khi 25, thậm chí cả cuộc đời cũng chẳng ưa nổi. Nhưng có một điều bắt buộc phải nghĩ tới: rồi bạn sẽ phải vượt qua. Vượt qua những suy nghĩ mông lung của bản thân, vượt qua những bất an trong suy nghĩ, vượt qua lời nói của miệng lưỡi người đời, điều quan trọng là cả tôi và bạn đều phải vượt qua chính mình. Bởi có hàng ngàn con đường để đến nơi mình muốn đến, không cần phải khiến mình mệt mỏi, cũng đừng dằn vặt bản thân mà cứ chuyển động về phía trước. Dù hôm nay bạn có thất bại cũng có sao.
Ai cũng có lúc mất phương hướng. Bạn còn thời gian để thất bại trong tình cảm. Trong sự nghiệp. Trong các khát khao. Trong những mục tiêu cá nhân. Bạn vẫn còn đủ trẻ để vấp ngã và đứng lên lại. Cho nên đừng sợ những rủi ro, những chướng ngại có vẻ to lớn và đáng sợ - trong khi bạn vẫn còn thời gian và sức khỏe và quyết tâm để sẵn sàng bắt đầu lại. Rồi bạn sẽ lại yêu: yêu bản thân mình hơn nữa, yêu cuộc sống này nhiều hơn, yêu người bên cạnh mình nhiều hơn. Bởi khả năng yêu đương chẳng dời bỏ một ai, những điều vỡ vụn có thể chữa lành.
Cơ thể bạn không còn ở tuổi 17 nữa thì hãy sống với tuổi 25 vậy. Nếu bạn hiểu hết mọi chuyện ngay lúc này, thì phần còn lại của cuộc đời sẽ rất buồn tẻ. Nếu bạn có một lịch trình cố định hoàn hảo cho cả cuộc sống dù mới ở tuổi 25, thì phần còn lại của cuộc đời bạn sẽ nhàm chán như một bộ phim Ấn Độ. Những thăng trầm là một phần tự nhiên khiến cho cuộc sống thú vị. Và thực tế là, bây giờ là thời điểm tốt nhất để bạn chấp nhận những thăng trầm đó. Mỗi khoảng thời gian chiến đấu lại khiến bạn bền bỉ, giỏi giang hơn. Nên hãy cùng tôi chiến đấu ở tuổi 25 với niềm hạnh phúc nhất nhé!
© Tác giả ẩn danh
Mời xem thêm chương trình:
Em đi bỏ lại cuộc tình
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn
Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.
Dù có đi đâu cũng sẽ quay về
Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.
Chờ người em thương
Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.
Bước chậm lại giữa thế gian vội vã
Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.
Tương tư
Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời
Bình minh trên phố
Khi ánh bình minh vừa ló dạng, Phố nhỏ bừng tỉnh trong sương mai. Ánh nắng vàng rơi từng giọt nhẹ, Làm bừng sáng những ước mơ dài.
Lời má dạy trên mảnh đất Miền Tây chất phác
Ở vùng quê này, người ta sống với nhau bằng cái tình, cái nghĩa. Họ có thể không giàu có về vật chất, nhưng lòng họ luôn đầy ắp sự chân thành và nghĩa tình. Má dạy con rằng, dù sau này có đi xa, có thành đạt, con vẫn phải giữ lấy tấm lòng chân chất đó.
Hồi tưởng về tuổi thơ tôi
Đôi khi tôi tự hỏi bản thân sao giờ lại bỏ mặc người bạn thiên nhiên gắn bó thân thiết thuở nhỏ của mình, từ những cơn mưa rào rạt rơi lộp bộp trên mái tôn làm mát dịu bầu không khí tới những tán lá râm mát đã che chở tôi khỏi cái nắng tháng 6 oi ả.
Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép
Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép, để ghép được thì cả hai mảnh đó phải hợp nhau chứ không phải giống nhau. Và muốn tìm được cái hợp nhau thì rất khó, muốn ghép lại được với nhau thì cần phải có thời gian.
Ba ơi ba đâu rồi?
Ba mẹ của anh chị tin anh chị đấy, rất mực vững chãi nữa đấy nhưng thời hạn để thực hiện lời hứa của anh chị là bao lâu vậy? Là một năm? Là năm năm? Hay cả cuộc đời để tranh giành những thứ của cải vật chất phù hoa kia...