Phát thanh xúc cảm của bạn !

Khi người lớn biết buồn

2025-01-02 17:15

Tác giả: Aicii


blogradio.vn - Cái cảm giác mở mắt ra thấy ba mẹ còn bên cạnh nó hạnh phúc và nhẹ nhõm mà không từ ngữ nào có thể diễn tả được cả. Và lúc đó, tôi chính thức biết yêu gia đình.

***

Trưởng thành rồi, điều bạn cảm thấy buồn nhất ở thời điểm hiện tại là gì?

Tôi thì nhiều lắm, nhưng tôi không gọi nó là nỗi buồn, tôi đặt tên cho nó là nỗi ân hận.

Càng lớn tôi càng ân hận nhiều lắm, nhưng cũng chẳng thể kể với ai xung quanh, không phài vì tôi sĩ đâu, đơn giản là vì nó cứ nghẹn ứ nơi cổ họng không thể phát ra thành lời. Nó là tiếng thở dài mỗi khi mặt trời mọc và cũng là tiếng nấc nghẹn khi màn đêm buông xuống.

Lớn lên, tôi biết yêu gia đình, yêu nhiều lắm, nhưng đó cũng là lúc tôi nhận ra, chiếc đồng hồ cát chứa đựng thời gian tôi còn bên ba mẹ đang dần đến hồi kết. Đó, cũng là nỗi hối hận lớn nhất cuộc đời tôi mà tôi có thể viết ra được.

Tôi là con một trong gia đình thôi, một gia đình chỉ có ba và mẹ. Tôi được nuông chiều, bạn biết chứ, sự nuông chiều tạo ra những đứa trẻ cứng đầu. Tôi luôn mơ về tương lai, mơ về cuộc đời sống bay nhảy tự do như những chú chim giang rộng cánh bay về phương Nam xa xôi. Tôi ước ao không ai nắm giữ sợi dây định mệnh của mình. Tôi từng ghét lắm cái cảm giác mẹ không cho mình đi chơi khuya hay những cuộc gọi hối thúc mình về nhà dù mình bận chết đi được.

Kể cũng buồn cười, tôi lớn lên chỉ qua 1 giấc mơ thôi. Tôi mơ thấy, tôi không còn ba mẹ nữa. Tôi mơ thấy họ không còn bên tôi, tôi phải gồng gánh cuộc đời tôi một mình, phải vượt qua những khó khăn khi trở thành "một người lớn mồ côi". Bạn biết không? Nó kinh khủng hơn tôi tưởng. Cái cảm giác mở mắt ra thấy ba mẹ còn bên cạnh nó hạnh phúc và nhẹ nhõm mà không từ ngữ nào có thể diễn tả được cả. Và lúc đó, tôi chính thức biết yêu gia đình.

Và, tôi cũng hối hận mình lớn lên lâu quá. Lâu đến nỗi nó quá muộn để tôi được làm lại từ đầu. Tóc ba đã trắng, lưng ba đã còng. Ba không còn là chàng trai vạm vỡ cười tươi rói trong tấm ảnh cưới được treo trên tường nữa rồi. Mắt mẹ cũng đã mờ, trán mẹ dã in hằn dấu vết của tháng năm, không còn là cô gái tuổi xuân xanh gọn gàng trong kí ức của tôi nữa. Tôi có thể nhận ra chú mèo mình nuôi ốm đi, nhưng lại chẳng nhận ra được sự già đi của ba và mẹ. Nói không hối hận, thì là nói dối mất rồi.

Ba mẹ tôi cũng đã đến độ tuổi chiến đấu với nhiều căn bệnh oái ăm không mong muốn. Đứng trước khung cửa phòng phẫu thuật, bước chân tôi nặng như đeo gông. Tôi đủ lớn để hiểu rằng cuộc sống này vô thường, nhưng lại như đứa trẻ con e dè và sợ sệt trước những cuộc chia ly không mong muốn. Tôi hối hận, vì mình biết yêu gia đình sao mà muộn quá.

Cuối cùng, hơi mâu thuẫn, nhưng tôi lại hối hận vì tôi trưởng thành. Tôi trẻ con đến nỗi tôi ước gì mình đừng lớn lên, để ba mẹ đừng già đi, để thời gian ngừng lại ở khoảnh khắc tôi chưa biết nghĩ gì, ba còn khỏe mạnh và mẹ còn xinh đẹp.

Gửi những bạn trẻ ngoài kia. Hãy yêu gia đình mình nhiều hơn và về nhà khi còn có thể. Vì khi bạn buộc phải lớn lên và đối mặt với muôn ngàn những bão giông, nhà vẫn luôn rộng cửa. Hãy cho bản thân một chốn về và đừng tiếc chi thời gian bên ba và mẹ. Thời gian là hữu hạn nên hãy yêu họ đến hơi thở cuối cùng.

Xin cầu chúc cho tất cả các bậc cha mẹ trên đời đều được an yên và hạnh phúc.

© Aicii - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Nếu Nhân Duyên Đủ Dài Ắt Gặp Lại | Radio Tâm Sự

Aicii

Hãy yêu bản thân trước khi đòi hỏi thế giới yêu lấy mình

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên

Lỡ duyên

Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

back to top