Khi người lớn biết buồn
2025-01-02 17:15
Tác giả:
Aicii
blogradio.vn - Cái cảm giác mở mắt ra thấy ba mẹ còn bên cạnh nó hạnh phúc và nhẹ nhõm mà không từ ngữ nào có thể diễn tả được cả. Và lúc đó, tôi chính thức biết yêu gia đình.
***
Trưởng thành rồi, điều bạn cảm thấy buồn nhất ở thời điểm hiện tại là gì?
Tôi thì nhiều lắm, nhưng tôi không gọi nó là nỗi buồn, tôi đặt tên cho nó là nỗi ân hận.
Càng lớn tôi càng ân hận nhiều lắm, nhưng cũng chẳng thể kể với ai xung quanh, không phài vì tôi sĩ đâu, đơn giản là vì nó cứ nghẹn ứ nơi cổ họng không thể phát ra thành lời. Nó là tiếng thở dài mỗi khi mặt trời mọc và cũng là tiếng nấc nghẹn khi màn đêm buông xuống.
Lớn lên, tôi biết yêu gia đình, yêu nhiều lắm, nhưng đó cũng là lúc tôi nhận ra, chiếc đồng hồ cát chứa đựng thời gian tôi còn bên ba mẹ đang dần đến hồi kết. Đó, cũng là nỗi hối hận lớn nhất cuộc đời tôi mà tôi có thể viết ra được.
Tôi là con một trong gia đình thôi, một gia đình chỉ có ba và mẹ. Tôi được nuông chiều, bạn biết chứ, sự nuông chiều tạo ra những đứa trẻ cứng đầu. Tôi luôn mơ về tương lai, mơ về cuộc đời sống bay nhảy tự do như những chú chim giang rộng cánh bay về phương Nam xa xôi. Tôi ước ao không ai nắm giữ sợi dây định mệnh của mình. Tôi từng ghét lắm cái cảm giác mẹ không cho mình đi chơi khuya hay những cuộc gọi hối thúc mình về nhà dù mình bận chết đi được.

Kể cũng buồn cười, tôi lớn lên chỉ qua 1 giấc mơ thôi. Tôi mơ thấy, tôi không còn ba mẹ nữa. Tôi mơ thấy họ không còn bên tôi, tôi phải gồng gánh cuộc đời tôi một mình, phải vượt qua những khó khăn khi trở thành "một người lớn mồ côi". Bạn biết không? Nó kinh khủng hơn tôi tưởng. Cái cảm giác mở mắt ra thấy ba mẹ còn bên cạnh nó hạnh phúc và nhẹ nhõm mà không từ ngữ nào có thể diễn tả được cả. Và lúc đó, tôi chính thức biết yêu gia đình.
Và, tôi cũng hối hận mình lớn lên lâu quá. Lâu đến nỗi nó quá muộn để tôi được làm lại từ đầu. Tóc ba đã trắng, lưng ba đã còng. Ba không còn là chàng trai vạm vỡ cười tươi rói trong tấm ảnh cưới được treo trên tường nữa rồi. Mắt mẹ cũng đã mờ, trán mẹ dã in hằn dấu vết của tháng năm, không còn là cô gái tuổi xuân xanh gọn gàng trong kí ức của tôi nữa. Tôi có thể nhận ra chú mèo mình nuôi ốm đi, nhưng lại chẳng nhận ra được sự già đi của ba và mẹ. Nói không hối hận, thì là nói dối mất rồi.
Ba mẹ tôi cũng đã đến độ tuổi chiến đấu với nhiều căn bệnh oái ăm không mong muốn. Đứng trước khung cửa phòng phẫu thuật, bước chân tôi nặng như đeo gông. Tôi đủ lớn để hiểu rằng cuộc sống này vô thường, nhưng lại như đứa trẻ con e dè và sợ sệt trước những cuộc chia ly không mong muốn. Tôi hối hận, vì mình biết yêu gia đình sao mà muộn quá.
Cuối cùng, hơi mâu thuẫn, nhưng tôi lại hối hận vì tôi trưởng thành. Tôi trẻ con đến nỗi tôi ước gì mình đừng lớn lên, để ba mẹ đừng già đi, để thời gian ngừng lại ở khoảnh khắc tôi chưa biết nghĩ gì, ba còn khỏe mạnh và mẹ còn xinh đẹp.
Gửi những bạn trẻ ngoài kia. Hãy yêu gia đình mình nhiều hơn và về nhà khi còn có thể. Vì khi bạn buộc phải lớn lên và đối mặt với muôn ngàn những bão giông, nhà vẫn luôn rộng cửa. Hãy cho bản thân một chốn về và đừng tiếc chi thời gian bên ba và mẹ. Thời gian là hữu hạn nên hãy yêu họ đến hơi thở cuối cùng.
Xin cầu chúc cho tất cả các bậc cha mẹ trên đời đều được an yên và hạnh phúc.
© Aicii - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Nếu Nhân Duyên Đủ Dài Ắt Gặp Lại | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

















