Khi người lớn biết buồn
2025-01-02 17:15
Tác giả:
Aicii
blogradio.vn - Cái cảm giác mở mắt ra thấy ba mẹ còn bên cạnh nó hạnh phúc và nhẹ nhõm mà không từ ngữ nào có thể diễn tả được cả. Và lúc đó, tôi chính thức biết yêu gia đình.
***
Trưởng thành rồi, điều bạn cảm thấy buồn nhất ở thời điểm hiện tại là gì?
Tôi thì nhiều lắm, nhưng tôi không gọi nó là nỗi buồn, tôi đặt tên cho nó là nỗi ân hận.
Càng lớn tôi càng ân hận nhiều lắm, nhưng cũng chẳng thể kể với ai xung quanh, không phài vì tôi sĩ đâu, đơn giản là vì nó cứ nghẹn ứ nơi cổ họng không thể phát ra thành lời. Nó là tiếng thở dài mỗi khi mặt trời mọc và cũng là tiếng nấc nghẹn khi màn đêm buông xuống.
Lớn lên, tôi biết yêu gia đình, yêu nhiều lắm, nhưng đó cũng là lúc tôi nhận ra, chiếc đồng hồ cát chứa đựng thời gian tôi còn bên ba mẹ đang dần đến hồi kết. Đó, cũng là nỗi hối hận lớn nhất cuộc đời tôi mà tôi có thể viết ra được.
Tôi là con một trong gia đình thôi, một gia đình chỉ có ba và mẹ. Tôi được nuông chiều, bạn biết chứ, sự nuông chiều tạo ra những đứa trẻ cứng đầu. Tôi luôn mơ về tương lai, mơ về cuộc đời sống bay nhảy tự do như những chú chim giang rộng cánh bay về phương Nam xa xôi. Tôi ước ao không ai nắm giữ sợi dây định mệnh của mình. Tôi từng ghét lắm cái cảm giác mẹ không cho mình đi chơi khuya hay những cuộc gọi hối thúc mình về nhà dù mình bận chết đi được.
Kể cũng buồn cười, tôi lớn lên chỉ qua 1 giấc mơ thôi. Tôi mơ thấy, tôi không còn ba mẹ nữa. Tôi mơ thấy họ không còn bên tôi, tôi phải gồng gánh cuộc đời tôi một mình, phải vượt qua những khó khăn khi trở thành "một người lớn mồ côi". Bạn biết không? Nó kinh khủng hơn tôi tưởng. Cái cảm giác mở mắt ra thấy ba mẹ còn bên cạnh nó hạnh phúc và nhẹ nhõm mà không từ ngữ nào có thể diễn tả được cả. Và lúc đó, tôi chính thức biết yêu gia đình.
Và, tôi cũng hối hận mình lớn lên lâu quá. Lâu đến nỗi nó quá muộn để tôi được làm lại từ đầu. Tóc ba đã trắng, lưng ba đã còng. Ba không còn là chàng trai vạm vỡ cười tươi rói trong tấm ảnh cưới được treo trên tường nữa rồi. Mắt mẹ cũng đã mờ, trán mẹ dã in hằn dấu vết của tháng năm, không còn là cô gái tuổi xuân xanh gọn gàng trong kí ức của tôi nữa. Tôi có thể nhận ra chú mèo mình nuôi ốm đi, nhưng lại chẳng nhận ra được sự già đi của ba và mẹ. Nói không hối hận, thì là nói dối mất rồi.
Ba mẹ tôi cũng đã đến độ tuổi chiến đấu với nhiều căn bệnh oái ăm không mong muốn. Đứng trước khung cửa phòng phẫu thuật, bước chân tôi nặng như đeo gông. Tôi đủ lớn để hiểu rằng cuộc sống này vô thường, nhưng lại như đứa trẻ con e dè và sợ sệt trước những cuộc chia ly không mong muốn. Tôi hối hận, vì mình biết yêu gia đình sao mà muộn quá.
Cuối cùng, hơi mâu thuẫn, nhưng tôi lại hối hận vì tôi trưởng thành. Tôi trẻ con đến nỗi tôi ước gì mình đừng lớn lên, để ba mẹ đừng già đi, để thời gian ngừng lại ở khoảnh khắc tôi chưa biết nghĩ gì, ba còn khỏe mạnh và mẹ còn xinh đẹp.
Gửi những bạn trẻ ngoài kia. Hãy yêu gia đình mình nhiều hơn và về nhà khi còn có thể. Vì khi bạn buộc phải lớn lên và đối mặt với muôn ngàn những bão giông, nhà vẫn luôn rộng cửa. Hãy cho bản thân một chốn về và đừng tiếc chi thời gian bên ba và mẹ. Thời gian là hữu hạn nên hãy yêu họ đến hơi thở cuối cùng.
Xin cầu chúc cho tất cả các bậc cha mẹ trên đời đều được an yên và hạnh phúc.
© Aicii - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Nếu Nhân Duyên Đủ Dài Ắt Gặp Lại | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được
Chắc hẳn trông rất buồn cười, tôi chỉ cao đến vai anh ấy, chúng tôi đi bên nhau như hình với nửa bóng, chỉ có nửa bóng thì sao mà thành một đôi với hình được, chắc nhiều người trong trường nghĩ vậy. Nhưng tôi nghĩ, chuyện đó thì có là gì, tình yêu còn không phân biệt tuổi tác nữa là chiều cao.

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau
Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?

Hắn và Lan
Nơi nào có cô là không có hắn, nơi có hắn thì không có cô. Không phải kẻ thù nhau, chỉ vì không muốn ai bàn tán về họ nữa thôi. Với hắn, hắn sợ vì sự phán xét soi mói từ mọi người. Với Lan, Lan nghĩ hắn chẳng xứng đáng để cô bận lòng.

Chậm một nhịp để chữa lành
Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình.

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo
So sánh con mình với “con nhà người ta”, so sánh bạn đời với hình mẫu lý tưởng trên phim ảnh, thậm chí so sánh chính gia đình mình với những gia đình khác… là vòng xoáy khiến cuộc sống gia đình trở nên căng thẳng. Sau đây là những gợi ý để bạn thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo.

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!
Thực tế, nạn nhân đã phải gánh chịu nỗi đau đớn, tủi nhục và những tổn thương sâu sắc về thể chất lẫn tinh thần. Thế nhưng, thay vì cảm thông, xã hội lại thường đặt ra những câu hỏi như: "Cô ấy mặc gì?" hay "Cô ấy đi một mình à?" Những câu hỏi này không chỉ khoét sâu vết thương của nạn nhân mà còn củng cố định kiến và duy trì sự bất công trong cách nhìn nhận vấn đề.

Bao giờ đáp bến đỗ
Uất hận chất chồng, khát khao được đặt chân đến Mỹ để trả thù người chồng bội bạc càng lúc càng mãnh liệt. Nó như con thiêu thân lao vào những cuộc tình vụn vặt, chỉ cần nghe nói đâu đó có Việt kiều, có cơ hội để theo đuổi giấc mơ xa vời ấy, là nó sẵn sàng lao vào, bất chấp mọi thứ.

Vượt qua thử thách của tình yêu
Anh có biết không, sau bao nhiêu năm như vậy mà chị ấy chưa hề quên anh đi? Chị ấy luôn cảm thấy có lỗi rất nhiều với anh và luôn nguyện cầu ở một nơi nào đó anh sẽ sống thật hạnh phúc.

Mùa hoa trở lại
Buổi chiều hôm đó, Mai và An ngồi bên bãi biển, ngắm nhìn hoàng hôn. Lần đầu tiên trong suốt ba năm qua, Mai cảm thấy bình yên đến vậy. Những ký ức đau buồn về quá khứ không còn ám ảnh cô nữa, mà thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng đã được gỡ bỏ. Mai quay sang nhìn An, cảm ơn anh bằng một ánh mắt đầy cảm kích. An nắm lấy tay Mai, siết chặt. Hoàng hôn dần buông xuống, nhưng tình yêu giữa Mai và An đã bắt đầu nở rộ, giống như những đóa hoa mùa xuân đang dần hé nở.

Cánh cửa sổ cuối cùng
Uyên khẽ gấp cuốn sổ lại, ôm chặt vào lòng. Dù mẹ không còn, nhưng bà đã để lại cho cô một hành trang quý giá: niềm tin vào cuộc sống và sức mạnh để yêu thương. Và từ khoảnh khắc đó, Uyên quyết định sẽ sống thật trọn vẹn, như cách mẹ cô từng làm. Ngoài kia, gió đông vẫn thổi, nhưng Uyên cảm nhận được hơi ấm từ những cánh cửa sổ cuối cùng của cuộc đời mình.