Khi người lớn biết buồn
2025-01-02 17:15
Tác giả:
Aicii
blogradio.vn - Cái cảm giác mở mắt ra thấy ba mẹ còn bên cạnh nó hạnh phúc và nhẹ nhõm mà không từ ngữ nào có thể diễn tả được cả. Và lúc đó, tôi chính thức biết yêu gia đình.
***
Trưởng thành rồi, điều bạn cảm thấy buồn nhất ở thời điểm hiện tại là gì?
Tôi thì nhiều lắm, nhưng tôi không gọi nó là nỗi buồn, tôi đặt tên cho nó là nỗi ân hận.
Càng lớn tôi càng ân hận nhiều lắm, nhưng cũng chẳng thể kể với ai xung quanh, không phài vì tôi sĩ đâu, đơn giản là vì nó cứ nghẹn ứ nơi cổ họng không thể phát ra thành lời. Nó là tiếng thở dài mỗi khi mặt trời mọc và cũng là tiếng nấc nghẹn khi màn đêm buông xuống.
Lớn lên, tôi biết yêu gia đình, yêu nhiều lắm, nhưng đó cũng là lúc tôi nhận ra, chiếc đồng hồ cát chứa đựng thời gian tôi còn bên ba mẹ đang dần đến hồi kết. Đó, cũng là nỗi hối hận lớn nhất cuộc đời tôi mà tôi có thể viết ra được.
Tôi là con một trong gia đình thôi, một gia đình chỉ có ba và mẹ. Tôi được nuông chiều, bạn biết chứ, sự nuông chiều tạo ra những đứa trẻ cứng đầu. Tôi luôn mơ về tương lai, mơ về cuộc đời sống bay nhảy tự do như những chú chim giang rộng cánh bay về phương Nam xa xôi. Tôi ước ao không ai nắm giữ sợi dây định mệnh của mình. Tôi từng ghét lắm cái cảm giác mẹ không cho mình đi chơi khuya hay những cuộc gọi hối thúc mình về nhà dù mình bận chết đi được.

Kể cũng buồn cười, tôi lớn lên chỉ qua 1 giấc mơ thôi. Tôi mơ thấy, tôi không còn ba mẹ nữa. Tôi mơ thấy họ không còn bên tôi, tôi phải gồng gánh cuộc đời tôi một mình, phải vượt qua những khó khăn khi trở thành "một người lớn mồ côi". Bạn biết không? Nó kinh khủng hơn tôi tưởng. Cái cảm giác mở mắt ra thấy ba mẹ còn bên cạnh nó hạnh phúc và nhẹ nhõm mà không từ ngữ nào có thể diễn tả được cả. Và lúc đó, tôi chính thức biết yêu gia đình.
Và, tôi cũng hối hận mình lớn lên lâu quá. Lâu đến nỗi nó quá muộn để tôi được làm lại từ đầu. Tóc ba đã trắng, lưng ba đã còng. Ba không còn là chàng trai vạm vỡ cười tươi rói trong tấm ảnh cưới được treo trên tường nữa rồi. Mắt mẹ cũng đã mờ, trán mẹ dã in hằn dấu vết của tháng năm, không còn là cô gái tuổi xuân xanh gọn gàng trong kí ức của tôi nữa. Tôi có thể nhận ra chú mèo mình nuôi ốm đi, nhưng lại chẳng nhận ra được sự già đi của ba và mẹ. Nói không hối hận, thì là nói dối mất rồi.
Ba mẹ tôi cũng đã đến độ tuổi chiến đấu với nhiều căn bệnh oái ăm không mong muốn. Đứng trước khung cửa phòng phẫu thuật, bước chân tôi nặng như đeo gông. Tôi đủ lớn để hiểu rằng cuộc sống này vô thường, nhưng lại như đứa trẻ con e dè và sợ sệt trước những cuộc chia ly không mong muốn. Tôi hối hận, vì mình biết yêu gia đình sao mà muộn quá.
Cuối cùng, hơi mâu thuẫn, nhưng tôi lại hối hận vì tôi trưởng thành. Tôi trẻ con đến nỗi tôi ước gì mình đừng lớn lên, để ba mẹ đừng già đi, để thời gian ngừng lại ở khoảnh khắc tôi chưa biết nghĩ gì, ba còn khỏe mạnh và mẹ còn xinh đẹp.
Gửi những bạn trẻ ngoài kia. Hãy yêu gia đình mình nhiều hơn và về nhà khi còn có thể. Vì khi bạn buộc phải lớn lên và đối mặt với muôn ngàn những bão giông, nhà vẫn luôn rộng cửa. Hãy cho bản thân một chốn về và đừng tiếc chi thời gian bên ba và mẹ. Thời gian là hữu hạn nên hãy yêu họ đến hơi thở cuối cùng.
Xin cầu chúc cho tất cả các bậc cha mẹ trên đời đều được an yên và hạnh phúc.
© Aicii - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Nếu Nhân Duyên Đủ Dài Ắt Gặp Lại | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tránh xa những người như này không phải vô tâm mà là rất tỉnh táo
Trên đời này, mỗi người đều có bài học của riêng mình. Nếu không cùng đường, lặng lẽ rời đi là đủ. Những năm tháng sau này, hãy đồng hành cùng những người ổn định cảm xúc và sống cuộc đời tuyệt vời nhất của chính mình.
Tổ ấm bắt đầu từ sự thấu hiểu
Lần đầu tiên, Mai thấy lòng trùng xuống. Hóa ra, đằng sau những lời nhắc nhở kia là sự quan tâm. Tối hôm đó, bà Lan rót cho Mai một chén trà, ngồi thủ thỉ: “Con biết không, thời mẹ mới lấy chồng, mẹ cũng chẳng hợp với bà nội của Hùng đâu. Nhưng dần dần, nhờ bà dạy mà mẹ mới biết cách cư xử, mới có thể đi dạy học mà vẫn giữ được gia đình êm ấm.”
Ba mẹ ơi
Trân thấy bây giờ trẻ con hay là các con đang cấp hai cấp ba đều thông minh và các con luôn có những chính kiến riêng, rất đáng để ba mẹ để những người lớn chúng ta suy ngẫm. Mà đa số gần như các bậc ba mẹ đều áp suy nghĩ và ý muốn của mình vào con, nhiều ba nhiều mẹ còn mặc nhiên quyết định hết tất cả mọi việc liên quan đến con mà không thử nghe xem con muốn gì, con vui con buồn ra sao.
Trăng chê tiền
Đồng tiền sao dơ bẩn Sai khiến biển thế nhân Biển xanh buồn vô tận Sao trắng chuộng thanh bần
Đã từng yêu thế mà
Giờ thì anh đang rất hạnh phúc với người con gái khác. Em nhận ra cô ấy yêu anh nhiều lắm và luôn để ý từng cái nhỏ nhặt nhất của anh. Và quan trọng cô ấy luôn tin tưởng tuyệt đối ở anh. Những điều mà em chưa từng bao giờ làm được với anh.
Khi cuộc sống của tôi là nốt trầm
Có đêm, nhìn con ngủ say, tay ôm chặt con gấu bông sứt chỉ, Thanh bật khóc. Không vì buồn. Mà vì thương. Thương con phải lớn lên trong một thế giới không còn mẹ. Thương bản thân mình – một người đàn ông đã lạc mất tất cả, chỉ còn một chút tình phụ tử mong manh như khói.
Nếu bạn thấy cuộc sống mệt mỏi, hãy làm ngày 10 điều này
Bạn có đang cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống không? Những guồng quay lặp lại có thể trở nên rất mệt mỏi, nhất là khi bạn không thấy mình tiến bộ. Bạn nhìn xung quanh và tự hỏi: "Cuộc đời chỉ có thế thôi sao?". Những cảm giác này có quen thuộc không? Làm thế nào để lấy lại niềm vui sống?
Sau những cánh cửa đóng kín - Nơi bí mật, tội ác và đam mê dần hé lộ (Shannon McKenna)
Đằng sau những ân oán, nhục dục, tội lỗi, “Sau những cánh cửa đóng kín” còn xoay quay vấn đề về sự tác động của môi trường, gia đình đến người trẻ, về tình cảm giữa cha mẹ với con cái, giữa họ hàng trong gia tộc, giữa tình anh em với nhau hay cả mối quan hệ của những người không cùng huyết thống nhưng vô cùng sâu sắc.
“Yêu anh, có lẽ là sự hối hận nhất của em”
Ngày Vy khoác lên mình chiếc váy cưới trắng, cô đã tin rằng mình là người may mắn nhất thế gian. Hải nắm chặt tay cô, ánh mắt tràn đầy tự hào. Bạn bè, người thân đều ngưỡng mộ: “Tình yêu thanh xuân của tụi nó thật đẹp, cuối cùng cũng có cái kết viên mãn.”
Những đóa hoa bay
Những bông hoa đủ màu sắc nhẹ nhàng thanh thoát, mà tôi cứ hết cầm bông này lại cầm bông kia, không thể biết được bông nào đẹp hơn, rồi tha hồ ngắm những bức tranh nữa.

















