Chúng ta rồi sẽ thôi động lòng khi nghe đến tên ai đó
2021-03-22 01:30
Tác giả:
blogradio.vn - Đã 2 năm từ ngày tốt nghiệp, tôi bỏ cuộc hoàn toàn trong mối tình lặng thầm với anh. Những ngày đầu có vẻ khó khăn, nhưng dần, tôi cũng không còn đau lòng khi nghe đến cái tên của anh nữa. Tôi dành cho anh một sự tôn trọng, một chút yêu mến của mối tình đầu cất không nên lời của mình. Đương nhiên, cũng thầm chúc anh được hạnh phúc với sự lựa chọn của mình. Và thầm mong cho tôi sớm tìm được một nửa yêu thương của đời mình.
***
Bạn có từng yêu thầm một ai đó rất lâu chưa ? Tôi thì có. Tôi đã từng ngây ngô mà theo đuổi một người trong độ tuổi đẹp nhất của đời người.
Tôi gặp anh lần đầu năm 15 tuổi. Giữa biển người mênh mông vào hôm chào cờ đầu tiên của lớp 10, tôi đã trông thấy anh. Anh là lớp trưởng lớp 11, vóc dáng cao gầy đầy thu hút. Anh nở nụ cười, đại diện hội học sinh phát biểu cảm nghĩ của mình ngày tựu trường, ngay từ giây phút đó, tôi biết, mối tình đầu của mình đã đến rồi.
Anh như ánh nắng mặt trời buổi ban mai, chiếu sáng vào tâm hồn của bất kỳ ai tiếp cận nhưng lại không thể nào nắm bắt được trong tầm tay mình. Tôi đã vì anh mà xin phép được làm lớp trưởng, chỉ mong được gặp anh nhiều lần hơn nữa. Nhưng rất tiếc, suốt những năm tháng đó, anh chưa từng nhớ đến tên tôi.
Yêu thầm làm bản thân tôi trở nên ngốc đi, tôi cố gắng yêu thích hết thảy mọi thứ thuộc về anh, từ sở thích cho đến thói quen. Anh thích ăn mì trứng ở căntin trường, tôi ngày nào cũng ăn đến mức nổi đầy nhiệt miệng. Anh thích học môn Lý và Hóa, tôi vì anh mà đi thi khối A dù tôi là học sinh trong đội tuyển Văn của trường.
Những lúc không có người đi bên cạnh, anh thích vừa đi vừa ngắm bóng mình in trên mặt đất. Anh vĩnh viễn không bao giờ biết, sau lưng anh luôn có một cô gái cũng đang nhìn bóng mình ngay dưới chân.
Yêu chính là như vậy, dù cho bạn có cận đến mức không thấy được chữ trắng trên nền bảng đen, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng người mình yêu giữa hàng nghìn con người khác. Cho dù chỉ là một cái lưng, hay một bóng hình lướt nhẹ qua, tôi cũng có thể nhận ra được đó là anh. Thanh xuân của tôi chính là vậy, là yêu thầm một người điên cuồng đến như thế.
Về sau, anh thi đậu công nghệ thông tin của đại học Khoa học tự nhiên, với số điểm cao ngất ngưởng. Tôi vừa mừng, lại vừa lo. Mừng vì anh thật giỏi giang, có thể đậu vào ngôi trường anh mong muốn. Nhưng tôi lại lo, lo vì mình không thể đậu cùng anh, được chân chính nhìn thấy anh mỗi ngày như trước.
Từ đó, tôi điên cuồng học, nuôi niềm hy vọng lớn lao mà chỉ mình tôi biết. Một năm sau đó, tôi đậu vào ngành công nghệ sinh học của trường. Tôi đã mừng như phát điên khi biết mình sắp được chân chính nhìn thấy anh.
Và suốt 3 năm Đại học, mọi thứ vẫn hệt như quá khứ khi xưa, anh vẫn đi trước, còn tôi, vẫn vĩnh viễn ở phía sau tựa như vốn dĩ nó phải thế. Có đôi lần anh chợt quay lại, trông thấy tôi, tôi cũng chỉ ngượng ngùng cười trừ với anh rồi giả vờ như mọi thứ là tình cờ. Anh cũng chỉ nở nụ cười đáp lại, đến cuối cùng, chúng tôi vẫn chưa nói với nhau dù chỉ một câu xin chào.
Ngày tốt nghiệp, anh chụp ảnh và ôm hôn một cô gái, giây phút đó, tôi biết, mình đã thất tình mất rồi. Tôi cầm bó hoa trên tay nhưng lại chẳng còn đủ dũng khí để tiến đến tặng nó cho anh nữa. Bó hoa rồi sẽ tàn, mối tình đầu của tôi cũng đã héo úa theo cách tự nhiên nhất như thế.
Yêu thầm, vừa là dũng cảm, vừa là nhút nhát tự ti. Tôi đã rất dũng cảm, dũng cảm yêu một người lâu đến như vậy. Yêu một người tận từng ấy năm mà không cần dù chỉ một sự đáp trả mỏng manh. Nhưng tôi lại hèn nhát tột cùng, tôi ôm trọn mối tình đó không nói với bất kì một ai, càng chẳng dám nói ra lời tỏ tình, chỉ lẽo đẽo nhìn theo bóng lưng anh suốt 6 năm trời.
Cũng có đôi khi, tôi tự hỏi nếu ngày xưa mình tỏ tình, liệu anh có đồng ý và chúng tôi sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn. Nhưng rồi tôi không dám nghĩ nữa. Vì tôi đâu dám chắc rằng bên tôi anh sẽ hạnh phúc hơn người anh yêu hiện tại, tôi chưa bao giờ dám mạnh dạn tuyên bố mình tốt hơn bất kỳ ai trên đời. Đối với tôi, anh là ánh nắng ban mai, sưởi ấm cho vạn vật, còn tôi chỉ là phiến lá nhỏ mãi ngước nhìn anh trên cao, chỉ có đóa hoa đẹp nhất trần đời mới xứng đáng nhận được ánh nắng hạnh phúc đó.
Đã 2 năm từ ngày tốt nghiệp, tôi bỏ cuộc hoàn toàn trong mối tình lặng thầm với anh. Những ngày đầu có vẻ khó khăn, nhưng dần, tôi cũng không còn đau lòng khi nghe đến cái tên của anh nữa. Tôi dành cho anh một sự tôn trọng, một chút yêu mến của mối tình đầu cất không nên lời của mình. Đương nhiên, cũng thầm chúc anh được hạnh phúc với sự lựa chọn của mình. Và thầm mong cho tôi sớm tìm được một nửa yêu thương của đời mình.
© Tác giả ẩn danh- blogradio.vn
Xem thêm: Tình yêu năm 17 tuổi như gió cuốn mây trôi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu
Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi
Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.