Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bức thư của mẹ

2021-10-18 01:05

Tác giả: Aicii


blogradio.vn - Mẹ xin lỗi, mẹ đã không biết rằng tuy con còn bé, nhưng con cũng bị tổn thương, cũng muốn được mẹ động viên và an ủi, muốn được ai đó khích lệ mỗi khi con thất bại.

***

Trích bức thư mẹ gửi cho tôi năm 18 tuổi

"Con gái của mẹ,

Con của mẹ năm nay đã 18 tuổi rồi. Bao lâu rồi mẹ con mình không cùng ngồi lại với nhau con nhỉ? Mẹ chẳng thể nhớ rõ, có rất nhiều điều mẹ muốn nói cùng con, nhưng giờ đây tất cả chỉ gói gọn trong bức thư này.

Con xuất hiện trong cuộc sống của ba mẹ vào mùa xuân 18 năm trước. Mẹ vẫn nhớ rất rõ niềm hạnh phúc khi trông ngóng từng ngày con được sinh ra. Khoảnh khắc con cất tiếng khóc chào đời là khoảnh khắc đẹp nhất suốt 24 năm đầu đời của mẹ. Ôm lấy con trong ngực mình, đôi mắt ba con đỏ hoe, nhưng khóe môi lại mang ý cười, ông bảo công chúa của ông đã xuất hiện rồi.

Khác với những gì con nghĩ suốt từng ấy thời gian, thật ra mẹ chẳng có kì vọng gì nhiều cả. Ba mẹ chưa bao giờ mong đợi con sẽ là một đứa trẻ tài năng hay thông minh. Cũng chẳng phải mong con trở thành giáo sư, tiến sĩ hay bất kì ai vĩ đại ở trên đời. Ba mẹ thật lòng chỉ mong con bình an mà trưởng thành. Ba mẹ không muốn con trở nên quá đặc biệt để phải nhận sự soi mói từ bất kì ai ngoài xã hội.

Ngày con còn bé xíu chỉ mới biết nói, con rất giống mẹ, con thích được nghe truyện cổ tích. Ánh mắt con sáng tựa vì sao, lấp lánh mỗi khi được mẹ đọc cho nghe truyện Tấm Cám hay Chú Cuội. Con ôm trong ngực các quyển truyện, đi đến đâu cũng bắt mọi người đọc cho con mà chưa bao giờ mẹ nghe con than chán.

Rồi con của mẹ biết vẽ, con vẽ ra những hình thù kì quặc mà chỉ mình ba con dám khen đẹp. Nhưng không một ai biết rằng, những lời khen khích lệ đó đã thắp lên ngọn lửa đam mê trong lòng con, nó sáng nhưng trong lành tựa ánh trăng tròn, thuần khiết xinh xắn đến thế, không một ai nỡ dập tắt.

Con được đi học, được viết, được đọc như bao đứa trẻ khác. Con biết tự đánh vần và đọc từng quyển truyện cổ tích mà con thích. Một ngày nọ, con ôm lại một quyển tập, đọc cho mẹ nghe, rất hay, con bảo con tự viết. Những nét chữ tròn trĩnh ngây ngô của một đứa trẻ đã tạo nên một quyển truyện trọn vẹn, mẹ đã rất bất ngờ, mẹ chưa từng nghĩ con của mẹ sẽ làm được điều phi thường đó. Khoảnh khắc đó, mẹ biết con của mẹ rất tài năng. Và mẹ biết sợ, mẹ sợ con quá tài năng, rồi con hãm sâu trong ánh hào quang do chính mình tạo ra, mẹ sợ con của mẹ không đủ mạnh mẽ để theo đuổi lí tưởng do tài năng mình mang la

Con đọc truyện tranh, con cũng bắt đầu tập vẽ như thế. Ban đầu rất buồn cười, nhưng dần câu chuyện của con trở nên hoàn chỉnh. Con của mẹ cứ thế phát triển, bình yên và hạnh phúc. Con cười nói với mẹ con sẽ trở thành họa sĩ truyện tranh. Mẹ chỉ biết cười bảo con cố lên, thật lòng mẹ chưa từng quan tâm con của mẹ có làm được hay không. Vì trong thâm tâm của mẹ, dù cho con có trở thành ai đi nữa, con vẫn là con của mẹ mà.

Nhưng khi con học lớp 6, một ngày nọ, con nói với ba con không vẽ nữa. Nhưng con không nói với ba lí do. Về sau, con mới chịu nói với mẹ, hóa ra cô giáo chê con vẽ sai trước mặt bạn bè, không ai an ủi con cả. Con bỏ hộp màu cùng cọ vẽ vào thùng giấy, từ đó, suốt nhiều năm liền, mẹ không thấy con vẽ thêm một bức tranh hay câu chuyện nào nữa. Như đứa trẻ con hí hửng khoe thành tích, nhưng con của mẹ đã không được công nhận. Mẹ xin lỗi, mẹ đã không biết rằng tuy con còn bé, nhưng con cũng bị tổn thương, cũng muốn được mẹ động viên và an ủi, muốn được ai đó khích lệ mỗi khi con thất bại.

Con bắt đầu viết truyện chữ, có ngắn, có dài. Nhưng con không chia sẻ cho bất kì ai đọc nó nữa cả. Con ôm nó cho riêng mình, chỉ con tạo ra, chỉ con thưởng thức. Con sống trong thế giới của chính con, nhưng dường như con lại không hạnh phúc mấy. Con cũng vẫn chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, cũng có khao khát được nhìn nhận, muốn khoe khoang và được khen ngợi. Năm con lớp 9, ba con tặng con một hộp màu chì, ánh mắt con sáng lên ngay khi nhìn thấy nó. Xuyên qua đôi mắt con, mẹ nhìn thấy được một chút đam mê còn sót lại sau từng ấy thời gian.

Nhưng ngày hôm sau, mẹ lấy thấy những tờ giấy vẽ trong thùng rác với những bức ảnh lộn xộn mất đi bố cục, mẹ biết, con của mẹ đã thất bại trong việc tìm lại ánh sáng của chính mình.

Rồi con thi đại học, con chọn khối D. Con bảo con yêu văn, con muốn đi cùng nó đến phần đời còn lại của mình. Con biết bản thân mình giỏi nó, con kiêu ngạo. Nhưng hiện thực đã đánh gục con mẹ thêm lần nữa, con thi ngữ văn với số điểm chẳng như con nghĩ, và con trượt mất trường Đại học với ngành nghề mà con yêu thích. Mẹ nghe thấy tiếng con khóc nhiều đêm liền. Con chọn ôm lấy mình mỗi đêm, dường như trong khoảnh khắc đau đớn của cuộc đời, con chẳng còn xem ba mẹ là bờ vai nữa.

Con đậu chuyên ngành tài chính. Nhưng mẹ chưa từng thấy nét vui mừng nào hiện hữu nơi ánh mắt con nữa. Mẹ không còn nhìn thấy được cô gái nhỏ ngồi cắn bút, cho ra đời từng trang truyện như xưa. Hay mẹ cũng chẳng còn thấy nụ cười dính màu nước nơi khóe môi con mỗi khi con tạo ra dược một tác phẩm. Con của mẹ đã đánh mất chính mình...

Mẹ hiểu mà, mẹ biết con của mẹ đã rất cố gắng, mẹ biết con vất vả nhiều rồi. Không một ai trên đời có thể cam tâm nhìn niềm kiêu hãnh và tự tôn của mình bị vứt bỏ cả. Huống hồ, mẹ biết thứ con phải buông tay chính là ước mơ và khát vọng.

Mẹ từng hối hận, mẹ rất hối hận. Nếu ngày đó mẹ nói với con lời động viên, liệu cô bé của mẹ có tiếp tục vẽ không? Mẹ xin lỗi con vì sự vô tâm của chính bản thân mình. Mẹ thiếu con những lần hỏi han, khích lệ và an ủi. Mẹ nhớ đứa trẻ ngây ngô ngày xưa, thỉnh thoảng lại ôm lấy chân mẹ, hôn lên mặt mẹ và nói con yêu mẹ.

Nhưng con à, dù cho con có thành công hay vấp ngã, con vẫn luôn là con của mẹ mà. Con vẫn luôn là cô công chúa nhỏ được mẹ sinh ra, là niềm tự hào lớn nhất của ba, là đứa con duy nhất của mẹ. Mẹ nhớ con, con của mẹ.

Mẹ yêu con"

... Con cũng yêu mẹ...

© Aicii - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Đừng bỏ mặc nỗi buồn của chính mình | Radio Tâm sự

Aicii

Hãy yêu bản thân trước khi đòi hỏi thế giới yêu lấy mình

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên

Lỡ duyên

Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức

Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai

Tình khó phai

Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình

Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.

back to top