Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bức thư của mẹ

2021-10-18 01:05

Tác giả: Aicii


blogradio.vn - Mẹ xin lỗi, mẹ đã không biết rằng tuy con còn bé, nhưng con cũng bị tổn thương, cũng muốn được mẹ động viên và an ủi, muốn được ai đó khích lệ mỗi khi con thất bại.

***

Trích bức thư mẹ gửi cho tôi năm 18 tuổi

"Con gái của mẹ,

Con của mẹ năm nay đã 18 tuổi rồi. Bao lâu rồi mẹ con mình không cùng ngồi lại với nhau con nhỉ? Mẹ chẳng thể nhớ rõ, có rất nhiều điều mẹ muốn nói cùng con, nhưng giờ đây tất cả chỉ gói gọn trong bức thư này.

Con xuất hiện trong cuộc sống của ba mẹ vào mùa xuân 18 năm trước. Mẹ vẫn nhớ rất rõ niềm hạnh phúc khi trông ngóng từng ngày con được sinh ra. Khoảnh khắc con cất tiếng khóc chào đời là khoảnh khắc đẹp nhất suốt 24 năm đầu đời của mẹ. Ôm lấy con trong ngực mình, đôi mắt ba con đỏ hoe, nhưng khóe môi lại mang ý cười, ông bảo công chúa của ông đã xuất hiện rồi.

Khác với những gì con nghĩ suốt từng ấy thời gian, thật ra mẹ chẳng có kì vọng gì nhiều cả. Ba mẹ chưa bao giờ mong đợi con sẽ là một đứa trẻ tài năng hay thông minh. Cũng chẳng phải mong con trở thành giáo sư, tiến sĩ hay bất kì ai vĩ đại ở trên đời. Ba mẹ thật lòng chỉ mong con bình an mà trưởng thành. Ba mẹ không muốn con trở nên quá đặc biệt để phải nhận sự soi mói từ bất kì ai ngoài xã hội.

Ngày con còn bé xíu chỉ mới biết nói, con rất giống mẹ, con thích được nghe truyện cổ tích. Ánh mắt con sáng tựa vì sao, lấp lánh mỗi khi được mẹ đọc cho nghe truyện Tấm Cám hay Chú Cuội. Con ôm trong ngực các quyển truyện, đi đến đâu cũng bắt mọi người đọc cho con mà chưa bao giờ mẹ nghe con than chán.

Rồi con của mẹ biết vẽ, con vẽ ra những hình thù kì quặc mà chỉ mình ba con dám khen đẹp. Nhưng không một ai biết rằng, những lời khen khích lệ đó đã thắp lên ngọn lửa đam mê trong lòng con, nó sáng nhưng trong lành tựa ánh trăng tròn, thuần khiết xinh xắn đến thế, không một ai nỡ dập tắt.

Con được đi học, được viết, được đọc như bao đứa trẻ khác. Con biết tự đánh vần và đọc từng quyển truyện cổ tích mà con thích. Một ngày nọ, con ôm lại một quyển tập, đọc cho mẹ nghe, rất hay, con bảo con tự viết. Những nét chữ tròn trĩnh ngây ngô của một đứa trẻ đã tạo nên một quyển truyện trọn vẹn, mẹ đã rất bất ngờ, mẹ chưa từng nghĩ con của mẹ sẽ làm được điều phi thường đó. Khoảnh khắc đó, mẹ biết con của mẹ rất tài năng. Và mẹ biết sợ, mẹ sợ con quá tài năng, rồi con hãm sâu trong ánh hào quang do chính mình tạo ra, mẹ sợ con của mẹ không đủ mạnh mẽ để theo đuổi lí tưởng do tài năng mình mang la

Con đọc truyện tranh, con cũng bắt đầu tập vẽ như thế. Ban đầu rất buồn cười, nhưng dần câu chuyện của con trở nên hoàn chỉnh. Con của mẹ cứ thế phát triển, bình yên và hạnh phúc. Con cười nói với mẹ con sẽ trở thành họa sĩ truyện tranh. Mẹ chỉ biết cười bảo con cố lên, thật lòng mẹ chưa từng quan tâm con của mẹ có làm được hay không. Vì trong thâm tâm của mẹ, dù cho con có trở thành ai đi nữa, con vẫn là con của mẹ mà.

Nhưng khi con học lớp 6, một ngày nọ, con nói với ba con không vẽ nữa. Nhưng con không nói với ba lí do. Về sau, con mới chịu nói với mẹ, hóa ra cô giáo chê con vẽ sai trước mặt bạn bè, không ai an ủi con cả. Con bỏ hộp màu cùng cọ vẽ vào thùng giấy, từ đó, suốt nhiều năm liền, mẹ không thấy con vẽ thêm một bức tranh hay câu chuyện nào nữa. Như đứa trẻ con hí hửng khoe thành tích, nhưng con của mẹ đã không được công nhận. Mẹ xin lỗi, mẹ đã không biết rằng tuy con còn bé, nhưng con cũng bị tổn thương, cũng muốn được mẹ động viên và an ủi, muốn được ai đó khích lệ mỗi khi con thất bại.

Con bắt đầu viết truyện chữ, có ngắn, có dài. Nhưng con không chia sẻ cho bất kì ai đọc nó nữa cả. Con ôm nó cho riêng mình, chỉ con tạo ra, chỉ con thưởng thức. Con sống trong thế giới của chính con, nhưng dường như con lại không hạnh phúc mấy. Con cũng vẫn chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, cũng có khao khát được nhìn nhận, muốn khoe khoang và được khen ngợi. Năm con lớp 9, ba con tặng con một hộp màu chì, ánh mắt con sáng lên ngay khi nhìn thấy nó. Xuyên qua đôi mắt con, mẹ nhìn thấy được một chút đam mê còn sót lại sau từng ấy thời gian.

Nhưng ngày hôm sau, mẹ lấy thấy những tờ giấy vẽ trong thùng rác với những bức ảnh lộn xộn mất đi bố cục, mẹ biết, con của mẹ đã thất bại trong việc tìm lại ánh sáng của chính mình.

Rồi con thi đại học, con chọn khối D. Con bảo con yêu văn, con muốn đi cùng nó đến phần đời còn lại của mình. Con biết bản thân mình giỏi nó, con kiêu ngạo. Nhưng hiện thực đã đánh gục con mẹ thêm lần nữa, con thi ngữ văn với số điểm chẳng như con nghĩ, và con trượt mất trường Đại học với ngành nghề mà con yêu thích. Mẹ nghe thấy tiếng con khóc nhiều đêm liền. Con chọn ôm lấy mình mỗi đêm, dường như trong khoảnh khắc đau đớn của cuộc đời, con chẳng còn xem ba mẹ là bờ vai nữa.

Con đậu chuyên ngành tài chính. Nhưng mẹ chưa từng thấy nét vui mừng nào hiện hữu nơi ánh mắt con nữa. Mẹ không còn nhìn thấy được cô gái nhỏ ngồi cắn bút, cho ra đời từng trang truyện như xưa. Hay mẹ cũng chẳng còn thấy nụ cười dính màu nước nơi khóe môi con mỗi khi con tạo ra dược một tác phẩm. Con của mẹ đã đánh mất chính mình...

Mẹ hiểu mà, mẹ biết con của mẹ đã rất cố gắng, mẹ biết con vất vả nhiều rồi. Không một ai trên đời có thể cam tâm nhìn niềm kiêu hãnh và tự tôn của mình bị vứt bỏ cả. Huống hồ, mẹ biết thứ con phải buông tay chính là ước mơ và khát vọng.

Mẹ từng hối hận, mẹ rất hối hận. Nếu ngày đó mẹ nói với con lời động viên, liệu cô bé của mẹ có tiếp tục vẽ không? Mẹ xin lỗi con vì sự vô tâm của chính bản thân mình. Mẹ thiếu con những lần hỏi han, khích lệ và an ủi. Mẹ nhớ đứa trẻ ngây ngô ngày xưa, thỉnh thoảng lại ôm lấy chân mẹ, hôn lên mặt mẹ và nói con yêu mẹ.

Nhưng con à, dù cho con có thành công hay vấp ngã, con vẫn luôn là con của mẹ mà. Con vẫn luôn là cô công chúa nhỏ được mẹ sinh ra, là niềm tự hào lớn nhất của ba, là đứa con duy nhất của mẹ. Mẹ nhớ con, con của mẹ.

Mẹ yêu con"

... Con cũng yêu mẹ...

© Aicii - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Đừng bỏ mặc nỗi buồn của chính mình | Radio Tâm sự

Aicii

Hãy yêu bản thân trước khi đòi hỏi thế giới yêu lấy mình

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

back to top