Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những ngày chậm hơn một chút

2018-02-07 09:01

Tác giả: Bùi Phương Dung Giọng đọc: Việt Nho

blogradio.vn - Cà phê một mình vốn chẳng phải là thói quen cố hữu, chỉ là đôi khi muốn thử sống chậm lại một chút mỗi khi thấy mình đang vội vã bước quá nhanh.

***

Người ta từng hối thúc nhau sống hối hả, cuồng nhiệt vì cuộc đời thật ngắn ngủi. Và rồi sau những mệt nhoài họ lại bảo nhau “sống chậm lại, nghĩ khác đi, yêu thương nhiều hơn”. Có khi nào bạn cảm thấy quay cuồng chóng mặt với cuộc sống lúc nào cũng vội vã. Quen với một cuộc sống “mì ăn liền”, người ta dần quên mất cách chậm rãi thưởng thức một tách cà phê nóng, nhấm nháp hương vị của mùa đông. Vậy chúng ta có nên dành cho bản thân những ngày sống chậm hơn một chút để tận hưởng cuộc sống này hay không?

Vắng vẻ, quán cà phê nhỏ bé lẩn quất này bao giờ cũng thế hoặc cũng có thể là thời điểm mà tôi chọn vô tình lại chẳng bao giờ trùng với số đông.

Lần thứ ba đặt chân vào quán, một con số có vẻ như là hơi khiêm tốn nếu như so sánh với các quán cà phê quen thuộc mà tôi vẫn thường ngồi. Tôi biết tới nơi này chỉ đơn giản vì nó là quán cà phê mà chị họ tôi hay tìm đến mỗi khi nổi hứng muốn. Thật sự thì tôi vốn không thích phong cách cũ kĩ, rêu phong, mang tinh thần hoài cổ sâu sắc của những quán cà phê như thế này.

Người ta nói đây là một quán café phù hợp với những ai muốn tĩnh tâm, thư giãn, muốn tìm một không gian yên tĩnh cho riêng mình. Thế nhưng cảm giác đầu tiên và có lẽ là duy nhất của tôi mỗi khi bước chân vào không gian ấy chỉ là buồn. Hai lần trước đến đây cùng với chị họ, có cảm giác trống trải. Lần này, ngồi đây một mình, càng cảm nhận được một cách rõ ràng hơn sự hoang hoải chênh vênh ấy. Ở nơi mà thời gian và không gian tưởng chừng như cứ dần dần cô đọng lại như thế này, thì rõ ràng chỉ một tiếng cười đùa thôi cũng trở nên lạc lõng. Ấn tượng còn sót lại trong tâm trí và khiến tôi có chút hứng thú với nơi này có lẽ chỉ là những cánh hạc giấy đủ màu sắc và một bản nhạc nhẹ nhàng, giai điệu rất quen mà không thể nào nhớ nổi tên.

Những ngày chậm hơn một chút

Nếu có thể tạm gác lại tất cả, dù chỉ là trong giây lát thôi để lắng nghe một bản nhạc không lời, tự nhiên thấy lòng mình nhẹ lắm. Nỗi buồn mới đây thôi còn nặng trĩu, còn hiển hiện rõ mồn một trong đầu mà nay gần như đã vơi đi, không, phải là cạn đi mới đúng. Mặc dù niềm vui và sự hớn hở với đời thì cũng chưa có dấu hiệu tiềm năng gì cho thấy là đang quay trở lại.

Dạo này cuộc sống cứ bình lặng và trôi đi theo chiều hướng tiêu cực. Người đời gọi thế là gì nhỉ? Thờ ơ. Vô cảm. Trống rỗng.

Bạn của tôi bảo có vẻ như tôi thay đổi nhiều rồi, đến độ nhiều lúc bản thân đôi khi cũng thấy xa lạ với chính mình nữa. Cười cười, nói nói, hào hứng, đồng tình với mọi thứ biến động quanh mình, nhưng thực chất lại chẳng để tâm vào cái gì quá một phút.

Có phải cuộc sống gấp gáp bây giờ khiến ta phải nhanh hơn? Có lẽ thế mà có khi cũng không hẳn thế. Bởi vì phải có cái gì đó bắt ai vẫn cứ gấp gáp ngay cả trong một ngày rảnh rỗi đến vô cùng như hôm nay. Có lẽ đấy chỉ là cái cớ để ta vin vào, để ta biện hộ cho sự thờ ơ của chính mình mà thôi.

Đã bao lâu rồi tôi không dừng lại?

Đã bao lâu rồi tôi không cảm nhận một cái gì đó bằng tất cả tâm hồn mình?

Rồi cứ thế, cứ thế, tôi để mọi thứ lướt qua với cái nhìn hời hợt. Tôi bỏ lại phía sau cả một khoảng trống không, khoảng của những bình yên, lắng mình... Tôi bỏ lại chính mình của những ngày đã qua…

Phố vẫn thế, khung cửa sổ ở đây vẫn giữ màu xanh như thế, có chăng chỉ là cái cách mà tôi nhìn mọi thứ bên ngoài khung cửa ấy đã thay đổi thật rồi. Đã không còn quá ngỡ ngàng với những sự thay đổi của mọi thứ xung quanh, cũng như sự đổi thay của chính bản thân mình. Nó tự nhiên tựa như việc con người ta thay sắc áo mỗi khi giao mùa vậy đấy.

Cà phê một mình vốn chẳng phải là thói quen cố hữu, chỉ là đôi khi muốn thử sống chậm lại một chút mỗi khi thấy mình đang vội vã bước quá nhanh. Một mình để những suy nghĩ không lời vốn đã ngủ quên từ lâu bất chợt thức giấc, nhưng trong chốc lát rồi lại lặng lẽ chìm vào giấc ngủ. Bởi lẽ cuộc sống vẫn gấp gáp như thế, con người vẫn vội vã như thế và tôi vẫn bước đi như thế.

Cám ơn nhé nếu như ai đấy có thể kiên trì đọc đến tận những dòng này. Không phải vì bạn đã dành thời gian cho những dòng entry vu vơ và vô định của tôi, cũng không phải vì bạn đã quan tâm đến tôi, trò chuyện với tôi mà bởi vì bạn đã hiểu tôi, cho dù chỉ là một phần nào đó thôi.

Vẫn là một câu nói cũ, còn nhớ không: “Những tâm hồn cô độc trên thế gian tìm thấy nhau khó lắm.”

Qua đi một ngày nắng...

© Bùi Phương Dung – blogradio.vn

Giọng đọc: Việt Nho
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Phương Thúy

Những ngày chậm hơn một chút

Bùi Phương Dung

Cuộc đời này thì dài, mà cơ hội để ở bên cạnh nhau thì đôi khi lại quá ngắn… Nếu có thể, đừng làm tổn thương ai cả …

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Kể từ giờ em có thể sống hạnh phúc rồi (Blog Radio 808)

Kể từ giờ em có thể sống hạnh phúc rồi (Blog Radio 808)

Biết đâu chỉ vì bạn cố gắng cứu vãn những gì không thể mà bỏ quên hạnh phúc của mình. Biết đâu người vẫn ở bên cạnh quan tâm, an ủi, đối xử với bạn thật tốt, nhưng đó chỉ là cảm giác muốn dựa vào ai đó những lúc yếu lòng chứ không phải là yêu.

Khi bạn thay đổi thế giới tự khắc đổi thay

Khi bạn thay đổi thế giới tự khắc đổi thay

Tôi có một người bạn thân, cô ấy chia tay bạn trai sau bốn năm họ bên nhau, cô ấy nói rằng bản thân đã rất lưỡng lự khi đưa ra quyết định đó nhưng khi cô nghe anh bạn trai nói: Vì em quá yêu anh, nên những năm qua em đã thay đổi quá nhiều đến mức em không còn là chính em nữa.

Tình bỏ lỡ là tình đắng cay (Blog Radio 807)

Tình bỏ lỡ là tình đắng cay (Blog Radio 807)

Tôi chỉ mong sao, cả đời này của tôi và bạn, đều sẽ không bỏ lỡ người mà mình yêu thương nhất.

Từng có nhau trong đời (Blog Radio 806)

Từng có nhau trong đời (Blog Radio 806)

Anh nói xem, giữa việc chưa từng gặp gỡ hay đã gặp nhau rồi nhưng phải chia xa thì sẽ mang đến nhiều tiếc nuối hơn.

Người cũ từng thương

Người cũ từng thương

Có người từng nói, để gặp một người chúng ta chỉ cần một giây, để yêu một người có lẽ chúng ta chỉ cần một ngày, nhưng để quên đi một người đôi khi chúng ta cần đến cả một đời. Thực ra trong suốt cuộc đời mỗi người, để gặp được một người mà mình thích không dễ dàng gì. Mỗi một cuộc tình đều có ý nghĩa nhất định. Tình yêu trong giai đoạn thanh xuân chính là quá trình giúp ta trải nghiệm cũng như trưởng thành. Chỉ cần chúng ta dũng cảm để yêu thì xem như tuổi trẻ của chúng ta không có gì tiếc nuối.

Nếu gặp lại, mong rằng sẽ là một ngày mưa (Blog Radio 805)

Nếu gặp lại, mong rằng sẽ là một ngày mưa (Blog Radio 805)

Tôi từng có một câu chuyện rất dài, vắn tắt vài ba câu liền kể hết. Cậu ấy từng có một cuộc đời thật đẹp, bỗng nhiên một ngày hóa thành sương mờ đắm mình trong biển nước.

Sao phải buồn vì những điều đã cũ

Sao phải buồn vì những điều đã cũ

Chào bạn ngày hôm nay của bạn như thế nào? Vui vẻ hay âu lo dù có thế nào thì cũng mong rằng bạn của ngày mai sẽ luôn là phiên bản tốt hơn bạn của hôm này nhé. Dù cho cuộc đời không vì nước mắt của bạn mà dịu dàng hơn, bão giông lại càng không vì những bước chân trốn chạy của bạn mà nhường cho mặt trời hửng nắng. Cuộc đời đâu phải một giấc ngủ, để sau một đêm dài với những cơn ác mộng, bình minh sẽ rạng phía đằng đông. Tất cả sẽ ổn thôi mãi chỉ là một lời trấn an vô nghĩa - nếu hôm nay bạn lựa chọn buông xuôi.

Giữ anh đi! Anh sẽ ở lại (Blog Radio 804)

Giữ anh đi! Anh sẽ ở lại (Blog Radio 804)

Khi họ nói muốn ra đi, thực chất trong lòng ngàn vạn lần muốn hét lên: “Hãy giữ anh đi! Anh sẽ ở lại!” Họ chỉ muốn một lần được người mình yêu níu kéo, để biết trong lòng cô ấy, họ quan trọng đến nhường nào.

Tình đầu là tình bỏ lỡ

Tình đầu là tình bỏ lỡ

Anh là mối tình đầu mà tôi nghĩ mình đã vô tình bỏ lỡ. Nhưng sự thật đã chứng minh, chỉ cần còn tình cảm, còn đủ yêu thương và trân trọng, thời gian chỉ là một ý niệm nhỏ nhoi.

Con về đưa mẹ đi khắp thế gian (Blog Radio 803)

Con về đưa mẹ đi khắp thế gian (Blog Radio 803)

Máy bay chuẩn bị cất cánh rồi, Châu nhắn cho mẹ một tin “Mẹ chuẩn bị đi nhé, con về đưa mẹ đi khắp thế gian”.

back to top