Hãy yêu nhau vào mùa thu
2019-10-01 01:05
Tác giả:
Bùi Phương Dung
Giọng đọc:
Hà Diễm
blogradio.vn - Nhắm mắt lại và cất giữ yêu thương vào sâu trong nỗi nhớ. Xòe bàn tay buông cho thời gian dịu dàng trôi. Bỗng thấy lòng mình nhẹ bẫng, khẽ mỉm cười, nụ cười cũng nhẹ, không vương dù chỉ một chút âu lo...
***
Một buổi sớm mùa thu tinh khôi và trong vắt…
Tiếng chuông báo thức reo lên từng hồi bên tai phá tan giấc mơ còn dang dở. Uể oải khép lại những ngổn ngang và bề bộn của ngày cũ, thong dong thả mình vào những con phố đổ dài sắc nắng mật ong và se se cái hanh hao của mùa mới. Nắng vàng rực. Màu nắng cứ trải dài trên những con đường tôi đi. Đây mới đúng là cái nắng đặc trưng của mùa thu.
Tháng 10 rồi, cuối thu rồi. Không hiểu sao phải chờ đến khi mùa thu sắp qua rồi tôi mới bắt gặp được cái sắc thu quen thuộc ấy. Chậm chạp và bình thản, nhịp thời gian cũng chẳng vội vàng như mọi khi. Có lẽ mùa thu năm nay đến muộn, hay là bởi vì đến tận bây giờ tâm hồn tôi mới gom đủ sự bình yên để cảm nhận được sự chuyển mình của đất trời? Không rõ, và cũng không muốn nghĩ nữa, mặc kệ hết đi. Dần buông...
Nhắm mắt lại và cất giữ yêu thương vào sâu trong nỗi nhớ. Xòe bàn tay buông cho thời gian dịu dàng trôi. Bỗng thấy lòng mình nhẹ bẫng, khẽ mỉm cười, nụ cười cũng nhẹ, không vương dù chỉ một chút âu lo...
Tự nhiên thấy yêu đời lạ!
“Những người yêu nhau nên chọn lúc cuối thu.” - Tôi nhớ đã từng đọc hay từng nghe thấy ở đâu đó có một câu như thế. Cũng phải thôi, người ta vẫn thường gọi mùa thu là "mùa của xúc cảm" mà. Không hiểu chỉ là do trùng hợp ngẫu nhiên hay có một lý do nào đấy mà những người yêu nhau lại thường chọn lúc cuối thu để bắt đầu tình yêu của mình như thế.
Có thể bởi mùa thu vốn yên tĩnh quá, mọi thứ như lắng lại khiến cho ta dễ dàng nghe thấy từng nhịp đập của trái tim mình.
Có lẽ bởi mùa thu hiền hòa quá nên con người ta cũng dịu dàng, ấm áp hơn.
Có lẽ bởi mùa thu mỏng manh quá nên con người ta cần được che chở và muốn được yêu thương hơn.
Có lẽ bởi khoảnh khắc cuối thu đã bắt đầu se lạnh, khiến những tâm hồn đang cô đơn dễ tìm đến nhau hơn.
Cuối thu có lẽ đúng là khoảnh khắc phù hợp nhất.
Ghé vào quán cafe quen thuộc, tôi ngồi trầm ngâm, vậy là cũng bệnh được một tuần rồi, mấy ngày trước tôi còn nằm mê man trên giường, thế mà bây giờ đã lại ngồi đây, tay mâm mê ly cafe, lang thang trên những trang blog trải dài.
Kể cũng lạ trời đang nắng đẹp là thế mà chỉ trong phút chốc đã chuyển gió và chuẩn bị cho một cơn mưa giông, đúng là thời tiết miền Nam có khác.
Mưa rồi, tiếng kêu lộp độp cứ gấp dần trên mái, người ngoài phố cũng hối hả tìm cho mình một chỗ trú chân, nhìn ngắm những hạt mưa qua khung cửa sổ. Vu vơ đọc lại những trang blog của chính bản thân mình. Trong đó là những mảnh ghép tuy có phần rời rạc và chắp vá, nhưng bằng một cách nào đó, nó vẫn cất giữ giùm tôi một miền kí ức chưa kịp đóng bụi.
Chưa bao giờ thấy mình thấm thía sự cô độc và ngổn ngang bộn bề thật và sâu đến thế. Đó dường như không phải là một cái gì đó vô định, mơ hồ nữa mà tất cả như hiện hữu trước mắt, có thể tiến đến, có thể chạm vào, để rồi bị hút sâu vào đó.
...Trời đã ngừng mưa từ lâu lắm, xoay cốc cà phê trong tay và nhìn ra bầu trời toàn màu khói, bình thản đón những cơn gió lạc mùa mát rượi, trong lành.
Cười một cái nào, ngày mai mọi thứ sẽ ổn!
© Bùi Phương Dung – blogradio.vn
Hầu hết mọi người đều yêu thích cái tiết trời mùa thu nhất, dịu dàng, dễ chịu, như cô gái thuần đơn, bao dung và lãng mạn vậy. Kể cả tôi nữa, tôi thích bầu trời thu, cơn gió mát lạnh mùa thu, những cơn mưa rả rích và cả những chiếc lá vàng dâng kín lối đi… Đã có ai tự hỏi sao mùa thu yếu đuối và mỏng manh thế? Như câu chuyện tình yêu đẹp mà buồn muôn thuở. Đã có ai nhớ về mùa thu như nhớ đến một trái tim con người không thể níu giữ?
Mùa thu, anh và nỗi nhớ còn sót lại!
Nếu như có ai đó hỏi cô rằng: “Em nhớ gì về Hà Nội nhiều nhất?” thì cô sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng : “Hà Nội trong em chỉ là những con đường bị thương nhiều năm không ai vá, Hà Nội trong em lúc nào cũng ồn ã và nhiều khói bụi.” – “Vậy em không mến Hà Nội được một chút gì ư?” – “Uhm, à có đấy, Hà Nội đẹp nhất khi vào thu, em thấy khi vào thu Hà Nội là dễ chịu nhất, nắng vàng ươm, và gió thì rất mát!”
Đó là cô khi kể với anh về Hà Nội. Còn đối với anh thì lại khác, anh lớn lên ở Hà Nội. Nơi đây là quê hương là tuổi thơ và mùa thu Hà Nội đối với anh cũng như bao người, là những hàng hoa sữa trắng mịn, một hương vị rất riêng mà không phải thành phố nào cũng có được: “Hai năm ở Pháp mùa thu nào anh cũng nhớ Hà Nội da diết, thèm được hít hà cái vị nồng nàn của hương hoa sữa."
Cô không giống anh, cô không thích mùi hoa sữa, nó làm cho cô bị đau đầu, thế nên cứ mỗi lần đi qua cô đều kéo ga thật nhanh để qua một con phố khác. Anh và cô quen nhau qua một ứng dụng hẹn hò trên Facebook, cô bị ấn tượng ngay bởi nụ cười rạng rỡ của anh qua tấm hình đại diện, và nếu như không phải anh là người chủ động mong muốn nói chuyện trước thì có khi cô đã không gặp được anh, và nếu như không phải vì nụ cười đó thì chắc cô cũng đã lướt qua anh như bao chàng trai khác trong suốt 4 năm qua. Cô có lẽ cũng khá kén chọn.
Thế rồi chả biết từ bao giờ, anh đã đến bên cô nhẹ nhàng như thế. Cô cũng rũ bỏ được bức tường vô hình mà bấy lâu nay không biết vô tình hay cố ý nó bao lấy cô, để cô không phải đau khổ hay thất bại thêm một lần nào nữa. Trái tim bé nhỏ của cô đã chằng chịt những vết thương và lý trí đã tập cho cô lối suy nghĩ tình yêu là một thứ gì đó quá khó khăn, ngoài tầm với của cô, vậy nên cô làm những thứ cô thấy dễ dàng hơn, cô lao vào công việc, cô tự lên kế hoạch cho những chuyến đi của mình, tới những vùng đất mà cô ao ước, để trải nghiệm và thưởng thức cái sự tự do này. Anh đã từ từ bước vào trái tim cô rất nhẹ nhàng và ngọt ngào như chính con người anh vậy.
Khi quen anh, cô không còn thấy Hà Nội ồn ã đáng ghét nữa, cô muốn ra đường nhiều hơn vì được đi cùng với anh. Anh không cao to, không lãng mạn, vẻ ngoài cũng không nam tính như mẫu người mà cô vẫn thích. Anh chỉ cao hơn cô một xíu, khuôn mặt tròn và nụ cười thì rất đẹp. Hình như, anh với cô hoàn toàn trái ngược nhau. Cô thích sự náo động, anh thích đọc sách, ngoài công việc anh có thể đọc sách hàng giờ mà không chán, cô thích đi dạo ngắm phố phường ban đêm, anh thì lại ngại phố xá đông đúc… Thế nên cô và anh chỉ gặp nhau ban ngày khi mà cả thế giới đi làm, cô và anh lại xin nghỉ phép để hẹn hò nhau. Và thế là cứ vào mỗi cuối tuần đôi khi cô lại thấy mình cô đơn trong chính mối quan hệ với anh. Những lúc như thế cô thấy mình ích kỷ và thật trẻ con khi mè nheo anh về chuyện hẹn hò cuối tuần. Anh là một con nghiện công việc, anh làm ở công ty rồi mang nó theo cả về nhà nữa, thế nên anh ít đi chơi cuối tuần vì có khi anh phải làm thêm, hoặc tranh thủ nghỉ ngơi được đôi chút, và cũng có khi do những chuyến công tác dài ngày của anh, đôi lúc anh quên mất bản thân mình cũng cần được nghỉ ngơi. Cô hay càm ràm anh về điều này mặc cho ở cái tuổi U30 của cô, cô hiểu công việc anh làm và cô thấy thương anh.
Một tuần trước ngày kỷ niệm 6 tháng yêu nhau, cô và anh bàn tính chuyện trốn Hà Nội của hai đứa, cái mà lẽ ra 3 tháng trước anh đã hứa với cô nhưng bị hoãn lại do dự án mới, lần này cô hi vọng lắm và mong nó đến từng ngày. Hai ngày trước hôm kỷ niệm, cô nhắn tin cho anh, phải mất rất lâu sau đó anh mới trả lời, vài dòng tin vội vã ngắn cũn. Cô hiểu được trách nhiệm công việc của anh cũng như cô, nên cô không giận, tự an ủi và đi ngủ cho quên đi nỗi nhớ, đó là lần đầu tiên anh không nhắn tin nhắc cô ăn sáng khi thức dậy và chúc cô ngủ ngon khi đêm về. Cả ngày hôm sau nữa cũng thế.
Cô bắt đầu lo lắng, linh cảm của cô có gì đó không được tốt đẹp cho những ngày tiếp theo. Cô nhắn tin cho anh rất nhiều, tất cả đã được gửi tới người nhận, nhưng anh không trả lời, cô bấm gọi, tất cả các cuộc gọi đều bị từ chối bởi người dùng. Không tin nhắn, không gọi điện, ngày kỷ niệm 6 tháng yêu nhau, cô không có anh như những gì cô đã tưởng tượng trước đó. Cho tới khi cô nhắn tin cho anh rằng cô sẽ qua nhà anh, thì anh mới trả lời: “Anh muốn mình yên tĩnh một thời gian, anh sẽ liên lạc lại”.
Mắt cô nhòe đi, cô không tin vào những gì mà chính mắt cô nhìn thấy, cô muốn hỏi tại sao nhưng đành bất lực. Vì phía bên kia vẫn giữ im lặng. Mới chỉ gần đây thôi, anh còn bảo cô rằng, anh muốn làm một người chồng tốt của cô, một người cha tốt của các con sau này. Nước mắt cô rơi, con tim mà bấy lâu nay tươi cười hơn vì có anh thì nay cái cảm giác đau thắt như có ai đang bóp nghẹt lại trở về bên cô.
Cô không cố liên lạc với anh nữa, cô chờ anh ngày qua ngày, tới ngày thứ 6, cô không thể cố kìm nén thêm được nữa cô nhắn cho anh, anh trả lời lại ngay, tim cô lại vui mừng hồi hộp. Anh cũng nhớ cô, nhưng đâu đó với sự nhạy cảm vốn có của mình cô thấy những lời anh nói không còn như trước, sự yêu thương nó thật sự xáo rỗng, hay anh đang vì trách nhiệm, linh cảm của cô ngày một lớn hơn.
Kể từ ngày hôm đó, các cuộc trò chuyện giữa anh và cô thưa thớt dần, tin nhắn cô gửi anh đọc nhưng hồi âm rất ít, các cuộc gọi kết nối được chỉ tính trên đầu ngón tay,còn lại anh đều từ chối hết.
Nỗi nhớ anh khiến cô khó chịu, anh bỏ lơ những tin nhắn và cuộc gọi của cô khiến cô bị tổn thương lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh của bản thân, cô nhắn cho anh dòng tin trách móc, mà đúng hơn là van nài được nghe từ anh một lời giải thích.
Thu này anh không thể đưa cô đi hít hà mùi hoa sữa như đã hứa được nữa, và cô vẫn sẽ cố vút qua thật nhanh những con phố đó như khi anh chưa tới. Thu này đến với cô sao thấy nó mặn chát, chỉ hai tuần nữa thôi là tới sinh nhật cô, cô gái tháng 9. Cô không khóc, cô dành những giọt nước mắt đó vào một thời điểm khác, có thể là hai tuần nữa, cô sẽ khóc vì nhớ anh, và những ngày mai sau đó cô sẽ không bao giờ như thế nữa. “Tạm biệt Anh, tuổi 29 của cô”.
© Hang Nguyen – blogradio.vn
Giọng đọc: Hà Diễm
Thiết kế: Hương Giang
Sản xuất: Nhóm Blog Radio
Mời xem thêm chương trình: Cho em thêm niềm tin để chờ đợi được không anh?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)
Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)
Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện
5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)
Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức
Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)
Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?

Duyên duyên số số
Nếu tình yêu lận đận, xin đừng đổ lỗi cho duyên phận, hãy đổ lỗi cho quyết định của mình ngày hôm đó. Đừng bao giờ đem cách yêu của mình áp đặt lên đối phương và nghĩ họ cũng yêu lại mình theo cách tương tự. Nếu như ở đời cái gì cũng cần phải học thì yêu là thứ bạn chắc chắn cần phải học rất nhiều.

Phụ Nữ Chỉ Khóc Vì Người Đàn Ông Xứng Đáng (Blog Radio 820)
Phụ nữ nếu rơi nước mắt thì chỉ nên khóc vì người đàn ông xứng đáng mà thôi.

Chỉ Là Không Cùng Nhau
Cây kẹo bạn thích lúc nhỏ đến năm 25 tuổi bạn vẫn có thể mua được nhưng vị của nó có còn như khi đó không? đương nhiên là không rồi. Huống chi là lòng người.