Blog Radio 618: Ta là gì bên cuộc đời nhau?
2019-09-21 00:01
Tác giả: Diên Vỹ Giọng đọc: Hà Diễm
Bạn thân mến! Nhiều người trong số chúng ta chỉ muốn gặp được một người tâm đầu ý hợp, cùng thương, cùng chia sẻ những vui buồn của cuộc đời. Nhưng có một nghịch lý là những người quá giống nhau khó có thể ở bên nhau. Có thể vì quá hiểu nhau nên trong trái tim họ không có chỗ cho một thứ tình cảm khác len lỏi. Họ cứ lặng lẽ bên cuộc đời nhau như thế cho đến khi giật mình tự hỏi “Ta là gì bên cuộc đời nhau?” Trong chương trình của tuần này, mời bạn lắng nghe truyện ngắn:
Truyện ngắn: Ít ra còn có anh (Diên Vỹ)
Phần 1: Ta là gì bên cuộc đời nhau?
Vy vẫn cho rằng, vạn vật đều có thể đổi dời, nhưng mối quan hệ chí cốt của cô và Kha thì có lẽ đời đời chẳng cắt được. Duyên phận luôn là điều kỳ diệu lắm. Chẳng hiểu vì sao, trong một lúc lơ đãng nào đó, vận mệnh đã dùng một sợi dây cuộn chặt cả hai vào nhau, có thể bên nhau cả đời nhưng lại chẳng bao giờ thuộc về nhau được. Kha vẫn từng bảo rằng, những người khác đều có thể bước đi, tùy vào mong muốn của họ, nhưng Vy thì không. Anh luôn mặc định rằng, chỉ có Vy là người duy nhất sẽ không bỏ rơi anh và ngược lại.
Cả hai đã nương tựa vào nhau từ nhỏ đến lớn. Từ những đứa trẻ gầy còm, đen nhẻm nơi cô nhi viện ngày ấy cho đến những cô gái, chàng trai vững vàng của hôm nay. Không ai thấu tỏ hơn họ những khó khăn của nhau, những vấp váp trên chặng đường của những đứa trẻ vốn sinh ra đã chẳng có cho mình một điểm tựa nào và cả những chông chênh trong đôi ba đoạn tình cảm chợt đến rồi cũng vội đi.
Họ thấy một Kha tài giỏi của hôm nay nhưng chỉ có Vy thấy được những lần trắng đêm vì bản thiết kế, những lần nôn thốc nôn tháo sau cuộc xã giao không có điểm dừng và cả mấy bận người đang sốt hầm hập vẫn khoác vội chiếc áo, chải nhanh đầu tóc để đi gặp đối tác. Họ thấy một Vy bản lĩnh của hiện tại với những tấm ảnh nổi danh nhưng chỉ Kha mới thấy được những lần xin việc bị từ chối không thương tiếc, những lần gặp phải mấy “ngôi sao nổi tiếng” khó chiều và cả những lúc mất ngủ suốt mấy ngày vì chẳng thể khai thông được ý tưởng.
Cả anh và cô đều chọn cách cứ bước bên đời nhau như thế, chưa một lần nghĩ đến hay tự hỏi, vì sao không tiến thêm một bước nữa, để trở thành điểm tựa duy nhất trong nhau.
“Có lẽ vì giống nhau quá chăng?” – Vy nhớ mình đã từng trả lời như thế. Mà có vẻ cũng đúng thật. Bởi vì quá giống nhau nên cả hai chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nâng cấp mối quan hệ. Có lẽ vì cõi lòng đều lạnh giá với thế sự, tình người nên chẳng ai đủ can đảm để nồng nhiệt hơn mà sưởi ấm cho người còn lại. Và cũng vì một lẽ, họ quá sợ mất nhau! Thế nên, cả hai cứ mặc nhiên chấp nhận vị trí đứng của mình, không muốn rời đi, cũng chẳng bận tâm đến chuyện bước tới.
Thế nhưng, mối quan hệ tưởng như chẳng gì có thể làm lung lay kia lại đang trên bờ vực sụp đổ, tan vỡ thực sự.
Vy nhìn người đàn ông vẫn đang ngủ say bên cạnh mình, rồi nhìn đến cảnh cả hai chẳng mảnh vải che thân, âm thầm thở dài. Lần này, là “chơi lớn” thật rồi. Vy chẳng biết vì sao kết cục cuối cùng lại như thế này. Đêm qua, rõ ràng mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát kia mà. Cô vẫn nhớ rõ lúc Kha gục đầu lên vai mình đầy mệt mỏi sau khi đã thấm say. Cô nhớ bản thân mình cũng đã chẳng còn mấy tỉnh táo sau mấy bận chén cạn chén đầy.
Kha yêu Linh, cô gái như ánh mặt trời và quá đỗi xa lạ với thế giới mà Kha đã từng bước qua. Ở Linh có nguồn năng lượng chưa bao giờ cạn, ở Linh có sự tươi sáng mà Kha chưa bao giờ có được, ở Linh có cả sự cởi mở mà với Kha luôn là điều xa lạ. Thế là Kha say Linh, say Linh như điếu đổ. Như con thiêu thân đứng trước ánh sáng rạng ngời, Kha dốc lòng dốc dạ lao vào, mặc kệ đúng sai, mặc kệ phải trái, mặc kệ cả sự thật Linh khi ấy đã có một người kề cận bên đời.
Vy đã từng không ít lần lắc đầu trước sự điên cuồng của Kha, cũng từng không ít lần chỉ muốn bợp tai cái tên cứng đầu cứng cổ ấy. Vy chẳng quan tâm lắm đến đạo lý luân thường, Vy cũng chẳng rỗi hơi ngồi làm thánh nữ thuyết giáo về sự chung thủy trong một mối quan hệ nọ kia. Cái Vy quan tâm duy nhất giữa cái mớ hỗn loạn ấy, là Kha đang dần đánh mất đi chính mình.
Giữa phụ nữ, thật khó để tồn tại một tình bạn thật sự, nhất là giữa những người phụ nữ ấy lại có một người đàn ông. Vy cùng Linh, chính là như thế. Khoan nói đến việc tích cách cả hai đối lập nhau một trời một vực, thì việc Kha ở giữa đã định mối quan hệ của cả hai chắc chắn sẽ chẳng khi nào tốt đẹp được. Vy không hề có cảm tình với Linh, là không có cảm tình chứ chưa thật sự ghét bỏ hay bất mãn chi cả. Với một người lý trí như Vy, việc đối mặt cùng một cô gái quá phong phú về cảm xúc như Linh luôn là điều đáng sợ. Ngược lại, Linh luôn xếp Vy vào hàng ngũ tình địch. Linh vẫn khẳng định mình tin khi Kha bảo rằng Vy chỉ là bạn nhưng đằng sau đó, cô chưa bao giờ thôi đề phòng Vy.
Đêm qua, Kha tìm đến trong tình trạng nửa say nửa tỉnh, mệt mỏi bảo rằng tại sao mọi cố gắng của anh đều trở nên vô nghĩa trước Linh. Vy khi ấy vẫn bình thản ngồi đối diện, xoay chiếc ly với chất lỏng đỏ thẫm bên trong, nhẹ lắc đầu nhưng vẫn buông lời hỏi vì sao. Vy biết lúc này, Kha cần một người lắng nghe, chỉ thế thôi là đủ. Kha muốn kết hôn, Kha muốn một bến đỗ thuộc về mình. Mặc dù giờ đây, trong tay Kha đã là một cơ ngơi vững vàng, nhưng anh chưa từng có một căn nhà nào thuộc về mình. Vy từng hỏi, tại sao không chọn hẳn một nơi, mua hẳn, chỉnh sửa rồi sống cho đàng hoàng, cứ để nay nơi này, mai nơi khác, lang bạt hoài không mỏi hay sao? Những khi ấy, Kha chỉ nửa đùa nửa thật, nhà mà chẳng có ai ở đó, vậy thì có nhà cũng để làm chi?
Tận sâu thẳm trong Kha luôn khát khao một mái ấm gia đình, Vy biết điều đó. Nhưng Vy thì ngược lại, cô chưa bao giờ dự định mang chút may mắn vốn đã ít ỏi của cuộc đời mình, đặt vào một ván cược hên xui may rủi nào cả. Với cô, hôn nhân luôn là canh bạc mang theo quá nhiều rủi ro.
Thế nhưng, Linh không đồng ý. Chính vì thế, câu chuyện hôm qua cứ thế diễn ra, hai kẻ say trò chuyện về sự đời và cuối cùng, kết thúc tại giường.
Người bên cạnh trở mình kéo Vy ra khỏi dòng suy nghĩ đang hỗn loạn. Cánh tay chắc khỏe vòng sang, ôm lấy vòng eo cô, chiếc mũi cao khẽ cọ lên mái tóc. Trong cơn mơ hồ, Kha nỉ non hai tiếng: “Linh ơi!”. Tình tiết ba xu này khiến Vy nhớ tới câu chuyện về những nữ chính ngày trước cô vẫn say sưa không dứt trong những cuốn tiểu thuyết diễm lệ. Ngờ đâu, giờ đây, cô lại trở thành một nữ chính bất đắc dĩ như thế.
Vy vẫn nhớ hôm ấy, sau khi sắp xếp gọn gàng mọi suy nghĩ, cô đã rời đi mà không đợi người cạnh bên tỉnh lại. Đã gần hai tháng rồi, Vy vẫn lặng yên và phía Kha cũng vậy. Hai tháng không gặp, không tin nhắn, không một cú điện thoại, mối quan hệ của hai người lần đầu tiên rơi vào điểm đóng băng lâu như thế. Vy biết, Kha lại rơi vào trạng thái hoảng loạn. Sự vượt rào này có lẽ sẽ khiến mối quan hệ của cả hai có ít nhiều biến đổi, chỉ không biết rằng, là ít hay nhiều mà thôi.
Vy vẫn tất bật với những dự án công việc, dường như chưa có một ngày nghỉ nào thực sự cho mình trong suốt nửa năm nay. Bữa trưa, trong khi mọi người đều vội vàng xử lý bữa ăn để kịp cho buổi chụp khi chiều thì bất ngờ cô bé trợ lý vô tư nói:
- Sao dạo này em thấy chị ăn khỏe thế?
- Lao động vất vả.
- Gì thế kia? Trước mỗi lần chị mệt, chị còn chẳng buồn động đũa.
- Chuyện quá khứ rồi! – Vy vẫn chẳng ngẩng đầu lên khỏi hộp cơm. – Không nói nữa, nhanh đi rồi còn chuẩn bị cho buổi chụp tiếp. “Bà cô lắm chuyện” ấy mà bắt bớ được gì là lại lẳng nhằng chẳng thôi.
- Thôi chết! – Bất chợt cô bé trợ lý lại la lên khe khẽ.
- Lại sao nữa? – Vy ngẩng đầu lên. Cô bé này, cái gì cũng tốt, muốn chuyên nghiệp có chuyên nghiệp, muốn khéo léo có khéo léo, chỉ có mỗi tội nói nhiều là không thể nào thay đổi được.
- Chị có mang theo “bạn thân của con gái” không? Em tới kỳ rồi mà lại quên mang. – Cô gái khe khẽ thì thầm vào tai Vy.
Vy lắc lắc đầu, đứng dậy đi tìm túi xách. Mãi tới khi đưa cho cô bé trợ lý xong, Vy vẫn còn thẫn thờ. Đến tận lúc này, cô mới nhận ra, đã hai tháng rồi, cô không động đến vật dụng đó. Cánh tay đang buông thong bên hông bất chợt khẽ run. Một dự cảm chẳng lành xuất hiện.
Trong suốt buổi chiều hôm đó, tâm trạng Vy luôn trong trạng thái căng như dây đàn. Những động tác mạnh khi cần lấy góc chuẩn như trước kia cũng khiến Vy chần chừ hơn nhiều. Kết thúc buổi chụp cho bìa tạp chí, Vy lấy hết can đảm để bước vào tiệm thuốc.
Vy nhìn hai vạch đỏ chói trên chiếc que mới mua ban chiều, cõi lòng lại bất giác dậy sóng. Rõ buồn cười, những kẻ khát cầu con đến héo mòn lại chẳng có nổi một mụn, trong khi những người chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mang thêm trọng trách làm mẹ lại phải bất ngờ đón nhận. Chỉ trong vòng chưa đầy 10 phút, hàng trăm suy nghĩ cứ lướt qua vun vút trong đầu Vy: Nói với Kha chăng? Nên giữ đứa bé lại không? Nhất định phải sinh con ra! Không ổn! Làm sao mình có thể làm mẹ trẻ con?... Những trăn trở tự vấn như thế gần như khiến Vy phát cuồng lên được.
Sau ngày yên lặng thứ 31, ngày thứ 32, Kha đã đến tìm Vy. Không bằng tin nhắn, không bằng điện thoại, Kha trực tiếp đến tìm Vy như ngày trước vẫn thế. Anh đường hoàng đến nhà Vy, mở cánh cửa mà nhắm mắt anh cũng nhớ mật mã, quen thuộc tìm đến chiếc ghế lười rồi ngồi xuống. Cả căn phòng tranh sáng tranh tối bởi ánh nhập nhoạng lúc chiều tà. Kha nhìn xung quanh, không biết lúc này Vy đã về chưa. Nghĩ ngợi một lúc, anh đứng dậy đi tìm.
Trong căn phòng ngủ đơn điệu của Vy, Kha phát hiện ra cô đang say sưa giấc nồng. Nhìn đồng hồ, cũng đã gần 6 giờ tối rồi. Vy có bao giờ ngủ giờ này, mà nếu có ngủ đi chăng nữa thì hậu quả khi thức dậy sẽ nhức đầu không thôi. Nghĩ thế, Kha bật mở đèn, nhìn cô gái chỉ khẽ nhíu mày nhưng không hề có dấu hiệu tỉnh giấc kia. Anh bước lại gần, ngồi xuống bên mép giường rồi ngắm một bên má thanh tú của Vy.
Có lẽ, chỉ có khi trong giấc ngủ, nét mặt Vy mời có vẻ thư thái và nhẹ nhàng như thế. Lớp bỏ bọc bên ngoài của Vy và của cả Kha nữa, đều quá dày, khiến người khác không thể nào chạm đến được nơi mềm mại và yếu mềm nhất trong họ.
Có đôi khi Kha nghĩ, mình hiểu rõ cô gái này lắm nhưng cũng có lúc anh cảm thấy hoang mang hơn bao giờ hết, nhất là vào lúc này, khi anh cầm trên tay giấy kết quả siêu âm của cô. Kha cứ chăm chăm nhìn tờ giấy mãi như thế, không động đậy, không nhúc nhích, tựa hồ như cả thời gian và không gian đều dừng lại. Anh không biết vì sao lại thế? Anh không biết bản thân phải nên thế nào? Và quan trọng hơn cả, anh phải làm thế nào với Vy đây? Anh phải như thế nào với cô gái mà anh đã thề là sẽ bảo vệ suốt đời, cô gái mà anh thương như một người thân, người tri kỷ.
Kha giật mình khi nghe tiếng Vy hỏi khe khẽ, giọng nói vẫn còn đầy ngái ngủ:
- Sao cậu lại ở đây?
- Tại sao không nói với tớ.
- Nói gì cơ? – Cơn buồn ngủ vẫn chưa buông tha Vy. Cô vẫn chẳng thể nào thanh tỉnh nổi để ghép lại cho tròn những thông tin mà Kha đang hỏi.
- Chuyện đứa bé...
Lần này thì Vy tỉnh thật rồi, tỉnh như vừa được tiêm vào một mũi tăng lực. Cô từ từ ngồi dậy, bất ngờ cảm thấy choáng váng không thôi, cả người lung lay như muốn ngã ập xuống lại. Kha vội vàng đưa tay giữ lấy Vy.
- Vy? Sao lại thế?
- Không sao, thiếu máu thai kỳ thôi. – Nói rồi Vy tựa hẳn vào đầu giường, khẽ khép mắt để ngăn lại cơn choáng.
Kha bối rối hồi lâu rồi ra ngoài, mang vào cho Vy cốc nước ấm.
- Cảm ơn. – Vy nhấp ngụm nước, khẽ liếc mắt nhìn người đối diện mà sắc mặt còn đang trắng hơn cả cô. – Tớ không sao.
- Đứa bé… là của tớ sao?
- Của riêng mình tớ. – Vy bỗng trở nên ngang bướng vô cớ. Biết rằng sự thật này không nên mãi giấu Kha, nhưng ngay lúc này đây, Vy vẫn không đủ can đảm để đối diện cùng nó. Quan trọng hơn cả, cô hãy còn quá bàng hoàng để có thể tĩnh tâm mà giải quyết từng chuyện một.
- Tớ xin lỗi! – Kha nắm lấy bàn tay đang đặt bên ngoài chăn của Vy, giọng khản đặc mệt mỏi.
Thật ra, với một người phụ nữ, đặc biệt với một người phụ nữ đang mang trong mình con của một người đàn ông mà lại nhận được câu xin lỗi từ phía anh ta, cảm giác ấy, một chữ “tệ” chẳng thể nào hình dung được hết. Thế nhưng, Vy hoàn toàn hiểu. Vy biết, đứa bé này, hoặc không tồn tại, hoặc sẽ phải có đầy đủ bố mẹ bên đời. Sự thiếu thốn tình cảm thuở nhỏ đã khiến một Kha, một Vy của hôm nay có sự chấp nhất cố hữu về định nghĩa một gia đình mà không ai có thể khiến nó lung lay được. Thà dưới gối không có lấy một đứa trẻ để bầu bạn còn hơn việc để con mình phải bơ vơ, phải trưởng thành trong một gia đình khuyết thiếu dáng hình cha hoặc mẹ.
- Vy à, chúng ta kết hôn thôi.
- Cậu đang khiến tớ trở nên đáng thương kinh khủng, Kha ạ!
- Thế nhưng, chúng ta còn lựa chọn nào khác sao?
- Cậu vẫn còn một cô gái tên Linh bên đời cậu. – Vy gắt lên.
- Vy, nghe này! – Kha nắm lấy đôi tay đang siết chặt của cô gái. – Linh không có tớ, cô ấy vẫn có những lựa chọn khác cho cuộc đời mình. Kể cả cậu cũng vậy, không có tớ, có thể cậu sẽ lựa chọn được một người tốt hơn gấp trăm, gấp vạn. Thế nhưng, đứa bé thì không, con không có quyền lựa chọn. Chúng phụ thuộc hoàn toàn vào những người đã đưa chúng đến với thế giới này. Vì thế, chúng ta không thể lựa chọn cách vô trách nhiệm với con được.
Vy bật khóc, những giọt nước mắt mệt mỏi và đầy bất lực. Cô biết mình nên phản đối lại, mình nên bác bỏ những điều vô lý kia đi. Nhưng tận sâu đáy lòng, Vy biết, mình đã bị thuyết phục. Với cô, một mái ấm cho đứa trẻ, vẫn là điều quan trọng hơn tất thảy. Cô hiểu cảm giác bơ vơ đến tận cùng của một đứa trẻ khi không có lấy một điểm tựa nào trong đời. Thế nên, cô không bao giờ mong muốn và chắc chắn không để con mình phải trải qua những điều như thế.
Thế là, kết hôn.
Đơn giản như thể hôm nay thức dậy và tự hỏi nên chuẩn bị gì cho bữa sáng. Không hôn lễ, không tiệc, không hoa, không có lấy một lời cầu hôn, hai con người cứ thế bước vào đời nhau với ước định dài lâu mãi mãi. Có lắm lúc Vy vẫn ngẫn người nhìn chiếc nhẫn trắng đơn giản trên ngón vô danh của mình, tự hỏi, liệu lựa chọn đó có đúng chăng?
Người ta từng bảo, ngón vô danh của con người có một mạch máu nối liền đến tim, chính vì thế, đeo chiếc nhẫn cưới trên ngón tay ấy, như một lời nguyện cho hạnh phúc dài lâu. Thế nhưng, chỉ những người yêu nhau mới thế, còn với cô và Kha thì…
Có tiếng xôn xao phía ngoài khiến Vy giật mình. Cô mở cửa bước ra thì thấy cô bé trợ lý đang vất cả để cản lại một người. Là Linh và hiển nhiên đang trong tình trạng say mèm.
- Nhiếp ảnh gia đại tài, gặp được chị, khó quá nhỉ?
- Sao cô lại đến đây?
- Sao, sợ gặp tôi đến vậy sao?
- Cô say rồi! – Vy khó chịu trước giọng điệu kẻ cả dù là trong cơn say của Linh. Sự thật, có những mối quan hệ đã định sẵn lúc đầu là như vậy.
- Chị sợ gì chứ? Sống đàng hoàng thì cần chi phải sợ?
Vy nhìn Linh hồi lâu rồi quay đi. Cái điệu cười khinh khỉnh ấy như xé toạc tất cả nhưng mà Vy luôn cố công lấp đi, như cười nhạo vào sự bất lực của chính cô trong ván bài đánh dở này. Rõ ràng, so với Linh, cô đang là người nắm giữ con át chủ bài – cuộc hôn nhân với Kha – thế nhưng, giờ đây, cô chỉ thấy lá bài ấy nóng phỏng tay người.
- Thanh cao cho lắm, đến cuối cùng cũng đành “úp sọt” để giữ một người. Vy, cô tội tình gì phải hèn hạ đến như thế?
Trong thoáng chốc, tất cả mọi thứ dường như đều chững lại. Vy có cảm giác như vô vàn ánh mắt đang hướng về mình. Người thì thầm to nhỏ, kẻ lại tò mò ghé xem. Cô bé trợ lý đứng bên cũng ngơ ngẩn cả người.
- Gọi bảo vệ, đưa cô ta ra khỏi văn phòng giúp chị! – Vy lên giọng khiến cô bé trợ lý vội vàng vâng theo.
- Chúng ta chưa nói xong, chị định đi là đi sao? – Linh chụp tay Vy giằng lại khiến cô loạng choạng. Trong lúc cả hai đang giằng co, Vy theo bản năng bảo vệ đứa bé trong bụng, đẩy Linh ra khiến cô ta loạng choạng rồi ngã xuống bậc thềm.
Chuyện hay là, vừa lúc Kha ghé đến.
Và khung cảnh chính là, một người đứng trên bậc cao, một người ngã nhoài bên dưới. Nhìn thế nào cũng giống những tính tiết “nhàm chán” trong những bộ phim tình cảm thường chiếu.
Đâu phải dĩ nhiên mà những tình tiết biết rằng nhàm chán ấy vẫn cứ xuất hiện đều đều. Vì đơn giản, kết quả đều như một, đều khiến người ta cảm thấy nực cười như nhau.
Kha đỡ Linh dậy trong khi Vy vẫn vững vàng đứng nơi đó. Ánh mắt anh nhìn Vy bỗng nhiên khiến cô thấy nực cười thay cho bản thân mình. Đối mặt với Linh, cô hoang mang và mệt mỏi. Thế nhưng, đối mặt với ánh mắt chất vấn lúc này của Kha, Vy xù lông chẳng khác nào chú nhím nhỏ.
- Mang cô ta đi, đừng ở đó khiến tớ mệt lòng thêm. – Vy buông câu nhẹ tênh rồi quay bước đi thẳng.
Nhịp chung sống của hai người sau hôn nhân, dường như chẳng có chi đổi khác cả. Kha vẫn chạy cùng những dự án ở khắp mọi nơi, Vy vẫn không dừng những công việc đang có trên tay mình. Vy biết, đó không hẳn là những bối rối thường thấy, mà là cảm giác mệt nhoài và lẩn tránh. Mệt nhoài khi phải khắc chế bản thân quen với vai trò mới, lẩn tránh khi không biết phải đối mặt với nhau như thế nào.
Từ sau sự cố với Linh ngày hôm ấy, cả hai đều chẳng nói điều gì với nhau cả. Những câu chào hỏi vẫn bình thường, duy chỉ cái tên Linh ấy, cả hai đều tránh nhắc đến. Có nhiều lần, Vy bắt gặp vẻ muốn nói lại thôi của Kha, nhưng đều phớt lờ. Cô quả thật quá mệt mỏi để có thể xoay vần cùng những chất vấn.
Vy biết, từ lúc kí vào đơn đăng kí kết hôn ấy, cả hai đã mất đi một tri kỉ trong đời.
Chiều tan tầm, Vy phát hiện Kha đang đứng đợi mình bên góc đường. Thoáng ngỡ ngàng, cô bước đến…
- Sao cậu lại ở đây?
- Đã hai tuần rồi chúng ta chưa gặp nhau, Vy ạ! – Kha trả lời, hàm ý rõ ràng: “Chẳng có đôi vợ chồng nào như chúng ta cả”.
- Cho nên?
- Đi ăn thôi! – Kha thở dài, theo thói quen đưa tay lên vuốt lại mái tóc cho Vy.
Bữa ăn khá nhạt nhẽo, vì thực sự mấy ngày gần đây, Vy không ăn nổi bất kỳ loại thức ăn nào. Trong bữa ăn, không biết bao lần Vy phải đứng dậy để vào nhà vệ sinh. Kha nhìn thấy, đôi mày nhíu chặt, cảm thấy lòng khó chịu kinh khủng.
Anh toan cất bước theo Vy thì bất chợt một bàn tay giữ lấy khiến anh giật mình.
- Anh! – Kha nghe tiếng nghẹn ngào của Linh phát ra từ sau lưng mình, kèm theo đó là vòng tay mỗi lúc một siết chặt. – Đừng bỏ em lại! Kết hôn! Chúng ta ngay lúc này kết hôn được không? Em đồng ý, thế nên anh quay lại được không?
Kha biết lúc này mình nên gỡ vòng tay ấy ra, nên rời đi thay vì cứ đứng lặng yên như vậy. Thế nhưng, anh biết lòng mình cũng chẳng hề phẳng lặng. Dù thế nào đi nữa, đây vẫn là cô gái anh đã mong muốn ước định dài lâu.
Kha thở dài, thoát khỏi dòng suy nghĩ mông lung, ngẩng đầu lên, toan gạt đi vòng tay đang ôm lấy mình. Vậy mà, vừa vặn thay, Vy đang đứng ở phía đối diện.
Ánh mắt cô cứ nhìn anh cùng Linh như vậy. Phẳng lặng, không buồn, không vui, không oán, không hờn,… Tất cả chỉ có lặng yên trong đôi mắt ấy.
Vy quay đi, để lại cho Kha bóng lưng bé nhỏ quen thuộc…
(Còn nữa)
Liệu Kha và Vy sẽ tiếp tục thế nào để níu giữ mối quan hệ này? Liệu Kha có mềm lòng trước Linh mà bỏ mặc Vy không? Mời bạn đón xem phần 2 của truyện ngắn.
Nếu yêu thích Blog radio, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình nhé. Đừng quên nhấn đăng ký và nhận thông báo những số Blog Radio mới nhất.
Bạn cũng có thể gửi những tâm sự, sáng tác truyện ngắn của mình đến chương trình bằng cách truy cập website blogradio.vn, đăng nhập và gửi bài.
Blog radio được phát hàng tuần trên website và kênh youtube blogradio.vn. Bạn cũng có thể tương tác với chúng tôi thông qua Facebook và Instagram với từ khóa blogradio.vn.
Giọng đọc: Hà Diễm
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hương Giang
Xem thêm: Mình còn nợ nhau một duyên phận
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.