Phát thanh xúc cảm của bạn !

Blog Radio 269: Anh sẽ vẫn cần em chứ?

2013-01-19 00:15

Tác giả: Diên Vỹ Giọng đọc: Chit Xinh


  • Lá thư trong tuần: Nhật ký đêm

Trong tâm thức lại ùa về một nỗi nhớ, nỗi đau đến ngột ngạt. Là bởi giờ phút này đây nó phải ngồi một mình trong đêm vắng lạnh ngắt. Một sự trống trải, cô đơn, lạnh lẽo đến tê người lại ùa về với nó. Nó tưởng rằng đã quen với việc phải làm bạn với cô đơn, với nước mắt trong đêm, nó luôn tự an ủi mình bằng việc chấn an tư tưởng bằng các suy nghĩ tích cực! Ấy vậy mà, khi đối mặt với những điều xảy ra quanh nó, nó vẫn đau, vẫn gào thét với chính nó về những nỗi niềm đang trào dâng đến cùng cực trong tâm trí nó.

Nó nhớ mẹ lắm! Nối nhớ như cào xé, như thiêu đốt cả một đêm đông lạnh lẽo, nó ngột ngạt, bức bí, thấy phập phồng trong lồng ngực khi mà nỗi nhớ trong nó lại dâng lên trong đêm tối!.
Năm tuổi, suy nghĩ của nó không đủ lớn để nhớ hết những khoảnh khắc về người mẹ hiền trong nó. Nó chỉ nhớ mang máng được hai, ba kí ức nhưng thật buồn vì đó là những mẩu kí ức không vui! Nó không thể nhớ được cái ôm ấm áp, cái hôn yêu thương, cái vuốt tóc nhẹ nhàng của mẹ nó giành cho nó. Nó không nhớ nổi những lời mẹ nó hay dặn dò, không nhớ những câu mắng trách móc khi nó làm điều sai, không nhớ giây phút hạnh phúc khi được sống trong tình thương và bao bọc của mẹ. Nó đã quên!

Nó lớn lên trong một gia đình có sự chắp vá không trọn vẹn, và không biết từ bao giờ nó hiểu nó là người không giống ai. Gia đình mà nó sống không có nhiều song gió, cũng không có những mâu thuẫn nảy lửa giữa mẹ kế và con chồng. Nó vẫn được bố yêu thương, mẹ kế chăm sóc, vẫn được học hành đầy đủ và trưởng thành tự nhiên. Nó thầm cảm ơn vì xung quanh nó, người thân của nó vẫn giành cho nó những yêu thương, quan tâm!...

Ấy vậy mà, không biết nó có tham lam không khi nghĩ rằng cuộc sống của nó vẫn thiếu, vẫn cô đơn, vẫn cần được sự giúp đỡ và chở che nhiều hơn thế nữa. Ngày đó, nó không biết đến cô đơn là gì, nó không biết sự hiện diện của người mẹ kế ấy có ý nghĩa gì, nó không hiểu sự ra đi của mẹ nó, nó không biết khóc cho mẹ lấy một lời khi mẹ trút hơi thở cuối cùng cho đến khi mẹ đã yên nghỉ dưới lòng đất đầy nước trong mùa lũ, nó không hề biết đó là sự chia ly đau đớn nhất mà nó phải trải qua. Tất cả mọi người đều khóc thương cho mẹ nó, khóc khi nhìn sang nó mà thương vì đứa trẻ ấy đang tròn mắt nhìn mọi thứ diễn ra mà không rơi một giọt nước mắt, nó không hiểu chuyện gì xảy ra với nó nữa, chỉ thấy mọi người lấy đất ném xuống nơi mà họ đã đặt một cái hòm màu đỏ, nó cũng chỉ biết cầm đất và ném xuống theo.

Blog radio 269 anh sẽ vẫn cần em chứ

Nó sống trong sự chăm sóc của bố và người vợ thứ hai của bố. Những năm tháng cứ trôi qua và không biết từ bao giờ trong ý thức của nó đã tự hiểu ra rằng người mẹ đó không phải máu mủ ruột rà với mình, nó cũng không hỏi bố, nó không hỏi bà, nó không hỏi ai hết và tự nó biết qua những lời kể mà nó nghe lỏm được. Rồi không biết từ bao giờ trong tâm trí nó lại thấy tủi thân và buồn đến cùng cực khi nó sống trong thế giới của một gia đình không trọn vẹn. Nó đã cảm thấy ghen tị nhưng không dám nói nên lời, chỉ biết đóng cửa phòng và trùm chăn kín mít, khóc đầm đìa ướt cả chăn gối mỗi khi nó thấy bố, mẹ và hai đứa em của nó mải miết trêu đùa với nhau, cùng xem ti vi, cùng trò chuyện rôm rả ở bên kia bức tường . Nó ngồi học bài cũng chẳng yên, nó đang thấy ghen tị với gia đình của nó, nó thấy thèm cảm giác được nô đùa với bộ râu hàm của bố, nó dậy lên khao khát đó là nó, là bố, là mẹ, là anh trai của nó. Nhưng nó chỉ biết khóc và khóc, nó nhìn bốn bức tường, chán nó lại chạy ra sau vườn ngồi trên đống củi và khóc một mình trong cái đêm tối lạnh lẽo lúc một giờ sáng. Một không gian có chút rung rợn của tiếng ếch nhái và mấy loại côn trùng, nhưng nó vẫn mặc kệ, nó ngồi và khóc đến tuyệt vọng.

Những năm tháng như thế cứ qua đi, nó cũng dần quen với sự ngự trị của nỗi cô đơn. Ra ngoài, tiếp xúc với bạn bè, nó luôn là đứa hòa đồng, cởi mở, vui vẻ,… Ấy vậy mà mỗi khi về với gia đình nó, không biết từ bao giờ nó trở nên lầm lì, cộc tính và ít nói hẳn. Cũng không biết từ bao giờ, nó có cảm giác trống trải về tình thương của bố nó đến thế. Nó đã khao khát được một lần nói chuyện thân tình với cả bố và mẹ kế nó, nó thấy cách xa đến vời vợi, một khoảng cách sao khó chắp vá đến thế!!! Nó cứ im lặng và sống lặng lẽ, nó chỉ biết vùi vào học để quên đi những cô đơn vây quanh. Nó chẳng thể tâm sự với bất kỳ ai, bởi từ lâu nó đã xây dựng cho mình con người với hai tính cách khác biệt hoàn toàn. Khi ra ngoài nó luôn lạc quan vui vẻ, khi về nhà nó lầm lì ngược tính. Ngay cả nó cũng không hiểu con người mình thì làm sao có thể giãi bày với ai về cuộc sống của nó.

Lớn lên chút nữa, nó bắt đầu thấy nhớ mẹ nhiều hơn, nó thấy khao khát nhiều hơn, ước muốn nhiều hơn, mỗi ngày qua đi, nỗi khao khát trong nó lại đong đầy, nó ao ước được một lần gặp mẹ trong mơ, nó ao ước được tâm sự về những nỗi niềm của tuổi mới lớn, nó ước có những cú điện thoại hỏi thăm sức khỏe bố mẹ mỗi ngày, à không, chỉ cần mỗi tuần, mỗi tháng thôi cũng được. Nó ước được ăn bữa cơm mẹ nấu, được ngồi với cả gia đình ăn cơm trong tiếng cười nói của mọi thành viên, ước được mỗi lần về quê có mẹ gói gém ít đồ ăn vặt cho nó mỗi khi nó phải đi học xa nhà, ước được mẹ mua thuốc khi nó ốm, được hỏi han mẹ về vấn đề sức khỏe khi nó cảm thấy không khỏe trong người, ước được thổ lộ với mẹ những việc nó đã làm sai, khi nó gây lỗi với bạn bè, ước được mẹ chia sẻ cùng nó những thành công mà nó đã cố gắng, ước được mẹ cốc vào đầu rồi mắng nó một lần trong đời,… Nó ước nhiều lắm, nó ước những điều mà có lẽ đối với nhiều người, đối với bạn bè nó là điều hết sức bình thường nhưng đối với nó thì tất cả những cử chỉ đó chỉ đi trong giấc mơ, trong sự tưởng tượng phong phú của nó mà thôi!

Blog radio 269 anh sẽ vẫn cần em chứ

Nó không muốn là nó của mỗi ngày, nó hay vùng vẫy và luôn muốn thay đổi để làm mới mình, nó không chịu đứng yên một chỗ. Nó khỏa lấp nỗi buồn bằng cách vùi đầu vào học, lúc mệt nó lại chơi, nó chơi với nhiều bạn bè để lấp đi khoảng trống trong lòng. Nó hình như không có ai là tri kỉ, nó chỉ gần gũi được bạn nó khi người ta cần đến nó, mà nó thì vẫn luôn khép kín, che đậy sự cô đơn bằng những câu nói, tiếng cười giả tạo. Nó không thể mở lòng với bất kì ai, nó chỉ biết khóc với cái bóng của nó mỗi khi đêm về mà bất lực vì không thể làm những việc nó muốn, không thể nói những điều nó nghĩ,…
Nó thấy đau đớn vì nó không tồn tại với tư cách là chính nó. Con người nó giống như thời tiết 4 mùa trong năm, không cố định, không bền bỉ, không phong cách của riêng nó, lấp lửng, khó đoán, khó hiểu. Nó tự đầy mình vào những nỗi đau và chỉ biết gào với tâm trí của nó khi nỗi đau cuộn về trong nó. Nó khóc với bóng đêm, khóc với một niềm khao khát không bao giờ đến là được mẹ ôm lấy nó mỗi khi cơn bão lòng ập đến. Là Mẹ! nó thèm muốn được có Mẹ! được Mẹ ôm lấy nó trong nỗi đau miên man! Được Mẹ trấn an tinh thần khi nó đang đi trên những con đường đầy gai nhọn! Mẹ!!! người mà suốt mười sáu năm qua đã không thể đi cùng nó trên mỗi chặng đường, người mà nó không thể nguôi ngoai nỗi nhớ thương!

Lại một đêm suy tư và lo lắng cho những khó khăn trong cuộc sống! Nhớ mẹ nhiều lắm mẹ ơi!

  • Lê Thảo - iris_flower_tl
Blog radio 269 anh sẽ vẫn cần em chứ
  • Truyện ngắn: Anh sẽ vẫn cần em chứ?

_ Em yêu anh nhé?

 Lần thứ n+1 anh nói với cô lời tỏ tình.

_ Em là một lesbian! – Cô cười như không cười nhìn anh, đôi mắt chẳng có nổi một tia đùa cợt.

Lần thứ n+1 cô từ chối anh. Chưa một lần nào, sau lời anh nói anh yêu cô, cô yên lặng tựa hồ như đang suy nghĩ. Cô thẳng thừng như thể khiến những nỗi đau trong anh dần trở nên quen thuộc. Chẳng phải lần đầu nói lời yêu, chẳng phải lần đầu bị cô từ chối, nhưng trái tim anh vẫn nhói lên. Anh yêu cô, phải làm sao để cô hiểu điều đó?

Cô hiểu, hiểu rất nhiều là đằng khác, hiểu tới mức nó dường như đã trở thành một phần thói quen của cuộc sống, vậy mà chẳng hiểu cớ gì, cô luôn từ chối anh, một cách tàn nhẫn. Lesbian? Giờ cô lại dùng lí do nực cười này để từ chối anh. Nghe cứ như một câu chuyện đùa rất có óc thẩm mỹ. Cô luôn là thế, luôn lạnh lùng quá mức trước những việc tưởng chừng như phải dao động. Vậy mà anh vẫn yêu cô, như một con thiêu thân cầm chắc cái chết vẫn lao đầu vào lửa.

_ Đây là sự thật. – Cô khẳng định một lần nữa trước khi quay người rời đi theo hướng ngược lại hướng anh sẽ chọn.

Gót giày vang lên lạ vì sao tết không có mùa xuân,tôi còn nhớ năm đó,nhà tôi nghèo lắm,hôm đó là đã 30 tết rồi mà nhà tôi chưa có miếng bánh kẹo nào trên bàn thờ cả,tôi thì phải đi làm ở thành phố,tận tối 29 tôi mới được nghĩ,sáng 30 về nhà thì trưa củng gần 13 giờ chiều mới về tới nhà,nhìn cảnh nhà hoang vắng không có gì tôi thật chua xót,ba mẹ phải đợi tôi về có ít tiền mới đi chợ mua đồ,năm đó không chỉ tôi không có được một bộ đồ nào mới,mà nhìn ba mẹ tôi củng không được cái áo lành để mặc nửa,lòng tôi chợt thấy xốn sang vô cùng,tôi chợt hứa với lòng sẽ không để cho cảnh tượng đó diển ra thêm lần nửa,tôi phải cố gắn làm ăn để năm sau gia đình được cái tết êm ấm an lành,nhưng năm sau củng chẳng tốt hơn được bao nhiêu,làm hùn hụt cả năm để dành ít tiền,thì còn gần 1 tháng nửa là tết ba tôi lạnh lâm bệnh nặng phải lo cho ba tôi,tiền bạc càng túng thiếu,vậy là thêm một cái tết nửa gia đình tôi không có được mùa xuân trọn vẹn,vì như thế mà ngay cả những người thân thấy gia đình tôi khó khăn họ củng không thèm lui tới viếng thăm,tết đến nhà nhà điều cười nói vui vẻ,chỉ riêng gia đình tôi buồn ảm đạm mà tôi biết ba mẹ tôi buồn nhiều lắm,nên tôi phải cố tỏ ra vui vẻ để ba mẹ yên tâm,tôi rán lo làm ăn nhiều hơn,vá cố gắn nhiều hơn nửa,hi vọng năm nay gia đình tôi được yên ấm,ba mẹ tôi được cái áo mới đón xuân sang,hy vọng năm nay gia đình tôi sẽ được một cái tết thật sự có mùa xuân./.nh lẽo khi chạm phải gạch lát đường.

Trời vẫn còn chút nắng hiu hắt, vậy tại sao tâm anh lại trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ?

Trở về nhà, cô mệt mỏi thả người lên sofa, cảm giác vô lực, rã rời. Vòng tay ôm lấy trọn thân mình, cô tựa cằm lên gối, đôi mắt trống rỗng, vô hồn…

Cái lạnh thản nhiên luồn qua cửa sổ mở toang, thốc vào trong khiến mỗi tế bào trong cô trở nên tê tái. Rét run người nhưng chẳng dám đóng cửa. Đây gọi là nghịch lí gì?

Blog radio 269 anh sẽ vẫn cần em chứ

Cô sợ không gian kín như một người từng suýt chết đuối sợ nước. Nỗi sợ hãi chẳng bao giờ tự nhiên mà có, cái gì tất cũng có nguyên do. Mà nguyên do… Cô bật cười cay đắng, giọt nước mắt rơi xuống hòa lẫn với mascara tạo nên một dòng nước đen kì dị. Cô vội đưa tay gạt đi. Không nước mắt, chính là một phương pháp hữu hiệu để cô có thể bảo vệ bản thân mình. Nhưng… tại sao nước mắt cứ rơi mãi?

Bất lực buông thõng bàn tay, cô mặc sức để bản thân mình nức nở.

Phía bên ngoài cánh cửa không hề cách âm, một người đàn ông đứng trầm ngâm, đôi mắt sau cặp kiếng cận chẳng giấu nổi vẻ thê lương. Phải, anh đang rất đau. Nếu trong cô đừng tồn tại những góc khuất như thế này, thì có lẽ anh đã buộc mình dừng yêu cô…

Đứng ở một góc khuất nơi ban công lộng gió, anh trầm ngâm thật lâu. Cốc coffee trên tay chẳng còn chút hơi ấm. Nhìn đồng hồ, đã sắp tới giờ lên lớp, vậy mà phía xa xa, cô gái anh yêu vẫn lững thững từng bước vô tư lự.

Nhẹ ngồi xuống thảm cỏ trước mặt, cô thuận tay nhặt lên chiếc lá vàng gió vừa thổi bay tới. Mái tóc dài bị gió xới tung, quấn cả vào chiếc khăn quàng cổ màu ghi với những đường kỉ hà lạ lẫm.  Một bức tranh đẹp nhưng lại cô đơn đến bi thương…

Giữa không trung, đôi tay anh vươn lên, tựa hồ như muốn chạm vào đôi vai gầy ấy, nhưng mãi chẳng thể tới được. Cô của ngày hôm nay chẳng khác với ngày đầu là bao, vẫn cách ăn mặc cùng phối màu chả giống ai, vẫn mãi tóc màu hung đỏ kiêu hãnh, vẫn đôi mắt lạnh lẽo bởi viền mắt quá đậm…

Cứ ngỡ chỉ là những người xa lạ bước qua đời nhau, vậy mà anh đã giữ lại bóng hình cô trong trái tim mình, một cách cố chấp và ngang bướng như thế…

Vì sao ư?

Yêu mà!

Đó là khoảnh khắc khi cô ôm vào lòng chú chim nhỏ lạc mẹ bị thương với đôi mắt chứa chan sự lo lắng, đó là khoảnh khắc khi vô tình trông thấy đôi mắt trong suốt không được “bảo vệ” bởi màu đen quen thuộc của chì kẻ, và đó là khoảnh khắc cô yếu ớt, sợ hãi đến không thở nổi khi bị anh vô tình kéo vào thang máy…

Tình yêu của anh lớn dần nhờ những điều nhỏ nhặt ấy, từng mảnh ghép bé xíu của bao lần vô tình nhìn thấy đã khiến bức tranh về cô trong anh trở nên hoàn mỹ.

Và rồi, anh yêu cô như một quy luật tự nhiên của sự chuyển hóa: Xa lạ rồi quen thân, yêu thương rồi nhung nhớ, đau khổ nhưng vẫn tương tư…

Vậy mà cô cứ như một khối băng, vô tình tới nhẫn tâm…

Cô nhẫn tâm sao?

Chạm tay vào hình ảnh phản chiếu chính mình trong gương, cô mỉm cười tự giễu. Phải, cô rất nhẫn tâm nhưng chỉ với chính mình mà thôi. Cô chưa từng nghĩ sẽ làm anh đau nhưng sự tự vệ như một con nhím xù lông của cô đã khiến anh bao lần tổn thương.

Đẩy anh ra xa, cô không đau sao?

Đau chứ! Cô có thể mang đến cho anh tất cả, nhưng không thể là tình yêu – thứ cảm xúc đã bị cô niêm phong chặt chẽ biết bao năm qua.

Vuốt ve gương mặt không ngụy trang trong gương, cô ước chi mình có thể quên đi tất cả, quên đi những tổn thương đã qua để nắm lấy bàn tay đợi sẵn của anh, nhưng…

Rốt cuộc, cuộc đời cô còn phải đi qua bao lần “nhưng” nữa?


Blog radio 269 anh sẽ vẫn cần em chứ

Nhặt cây chì tô trên bàn trang điểm, cô bắt đầu những nét viền đầu tiên. Những tia nhìn yếu ớt nhanh chóng bị cuốn đi. Một vẻ ngoài hoàn hảo như chính cô mong muốn dần hiện lên trên tấm kiếng treo tường…

Lục tung túi xách, cô thở dài khi phát hiện mình đã bỏ lại di động nơi giảng đường…

Đây rồi, thứ cô cần tìm hiển nhiên đang nắm dưới ngăn bàn. Đang định bỏ vào túi thì di động trên tay cô rung nhẹ. Là anh…

Bàn tay cô ngập ngừng di chuyển giữa hai nút đỏ và xanh, chấp nhận hay không?

_ Vâng? – Giọng cô dửng dưng như bao lâu nay vẫn thế.

_ Anh…

 “Rầm”, tiếng nói chuyện của anh bị cắt ngang bởi tiếng cửa đóng mạnh. Gió quá lớn khiến cửa khép chặt, không gian tức thời nhập nhoạng giữa hai màu sáng, tối. Chớp mắt, cả căn phòng trở nên kín bưng, bốn bức tường bao quanh lạnh lẽo.

Cả người cô cứng đờ lại, giọng nói dường như lạc mất…

 “Két, rầm”, năm ấy, tiếng cửa đóng lại cũng như thế.

Cơn đau thắt ở ngực khiến hơi thở cô trở nên khó khăn hơn, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cả lưng áo. Bám chặt vào cạnh bàn gần ấy, cô đau đớn ngồi xuống. Chỉ cần một vài bước, cô có thể đẩy cánh cửa ấy ra để thấy được ánh sáng, vậy mà ngay cả đứng lên cô cũng chẳng dám. Sức lực trong cô mỗi lúc một cạn kiệt, hơi thở theo đó cùng yếu dần…

_ An Nhiên. – Điện thoại truyền đến tiếng anh gọi tên cô trong lo lắng…

Một giọt nước trào khỏi khóe mi khi cô nhẹ khép mắt…

Kí ức cô mơ hồ mênh mang về mùa đông năm ấy, mùa đông khiến cô mất đi tất cả…

_ Cô bị tình nghi tàng trữ, vận chuyển ma túy trái phép, mời cô theo chúng tôi về cục cảnh sát.

Trong một khắc nào đó của giây, cô cứ ngỡ mình nghe nhầm. Thứ họ cầm trên tay chẳng phải món quà bạn trai vừa tặng cô hay sao. Nhưng nhớ tới vẻ mặt phức tạp khi hắn ta đưa cho cô hộp giấy cùng vẻ vội vã ấy, cô vỡ lẽ mọi thứ. Bất giác cô muốn cười to, hóa ra cô lại là một con tốt thế thân, thì ra là vậy…


Phòng giam tối tăm, lạnh lẽo, cả căn phòng chỉ có chút ánh sáng le lói. Cô sợ hãi ôm chặt lấy chính mình, đôi chân tê rần không còn cảm giác. Tất cả những gì một cô gái 18 tuổi có thể làm khi lâm vào hoàn cảnh ấy, phải chăng là khóc? Vậy mà, một giọt nước mắt cô cũng chẳng thể rơi…

Một ngày một đêm tại nơi tăm tối ấy đã giết chết chút lòng tin ít ỏi còn sót lại trong cô. Tất cả đã kết thúc từ cái ngày định mệnh ấy. Tình yêu, niềm tin…vỡ vụn, nát tan…

Ba tìm được cho mình một gia đình khác, anh trai ra đi mãi trong một tai nạn thảm khốc, bạn trai lợi dụng... Bước ngoặt cuộc đời quá lớn khiến cô mất đi phương hướng, không biết nên đứng lên tại nơi nào và cũng… không biết phải bước về đâu?

Cho đến khi cô gặp được anh…

Blog radio 269 anh sẽ vẫn cần em chứ

Đã lâu lắm rồi giấc mơ đáng sợ ngày ấy mới trở về. Vậy mà cảm giác sợ hãi vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu. Cô mở bừng mắt, cảm giác tay mình được một bàn tay nhẹ nắm lấy.
Khẽ rút tay khỏi tay anh, cô ngồi dậy…

_ Sao anh tìm được em?

Anh chỉ nhìn cô mà chẳng trả lời…

_ Cảm ơn anh! Em phải về!

Cô bước sượt qua vai anh, cố kìm nén để không phải ôm lấy anh khi nhận ra vẻ đau khổ đang hiển hiện rõ ràng trong đôi mắt kia.

Bàn tay lại bị bàn tay anh nắm lấy…

_ Tại sao em lại khiến bản thân mình trở nên đáng thương như thế?

Cô run rẩy. Đáng thương?

Lần đầu tiên có người dùng cụm từ đó để nhận xét cô, mà lại chính xác đến không ngờ…

_ Đáng thương? – Cô khẽ xoay người…
_ Đúng vậy. – Anh đứng lên, cùng cô đối mặt – Quá khứ đã qua rồi, em quyết định chôn vùi mình trong đó đến bao giờ, em định khiến mình sống như một cái xác không hồn đến bao giờ. Đã đến lúc em buông tha cho chính mình rồi đấy. Em không thấy mệt mỏi hay sao?

_  Quá khứ của em, anh … biết gì về nó?
_  Tất cả…
Cô khẽ cười, bước đi…Anh biết tất cả, vậy tại sao vẫn yêu cô?

Lấy một ít vật dụng cần thiết, cô bỏ vào chiếc túi du lịch đang nằm trên sàn. Cô chẳng biết mình sẽ đi đâu và nên làm gì. Cô chỉ biết lúc này, cô tạm thời muốn rời khỏi nơi đây.

_ Cô muốn đi đâu? – Người bán vé nhìn cô
_ Đi… - Cô ngẫm nghĩ – Đâu cũng được.

Cầm lấy tấm vé cô gái ấy đưa kèm theo ánh mắt “Cô bị thần kinh à?” Cô bước lên xe tìm chỗ ngồi. Còn việc đi đâu, tính sau vậy…

Anh không hề đi tìm cô, bởi biết rằng lúc này cô đang cần thời gian hơn bao giờ hết. Có những nỗi đau mà chỉ có tự mình đối mặt mới có thể vượt qua. Nếu cô không thể thoát khỏi bóng ma quá khứ ấy, thì dẫu có đứng bên cạnh nhau thì họ cũng chỉ như thuộc về hai thế giới lạ lẫm, khác nhau mà thôi.

Và đó chính là điều khiến anh lo sợ. Có thể đối với thế giới này, cô chỉ là một người con gái nhỏ bé, nhưng đối với anh cô lại là cả thế giới. Một người có thể sống được sao khi cả thế giới đột ngột biến mất. Vì thế, điều anh có thể làm lúc này, chỉ có thể là đợi chờ……

Gấp lại chiếc ô trong suốt, cô bước vào mái hiên của một cửa hàng trú tạm…

Cơn mưa bất chợt nhưng dai dẳng, tựa như những nỗi đau trong cô. Đưa tay hứng lấy những giọt nước mắt lấp lánh của trời, vẻ mặt cô thoáng buồn. Phải, cô đang nhớ tới anh.
Đã trọn vẹn một tuần cô đi “phượt”, và cũng đã trọn vẹn một tuần cô xa anh... Thời gian đủ dài cho những hỗn loạn trong cô được sắp xếp lại ổn thỏa.
Cô vốn không tin mấy vào cái gọi là “duyên phận”. Nhưng không tin thì không có nghĩa là không tồn tại. Cô đã giao toàn quyền quyết định vào cô gái bán vé ngày ấy. Vậy mà, nơi chiếc vé này đưa cô đến lại là bãi biển anh đã từng đưa cô đến. Phải chăng, định mệnh đã để anh xuất hiện để cứu rỗi cuộc đời cô.

Mưa tạnh, bầu trời trở nên trong và sạch hơn sau đợt gột rửa của đất trời. An Nhiên bước chầm chậm về phía biển, đôi chân nhỏ để lại trên cát những vết lún thẳng tắp.

Gió lớn hơn, sóng mạnh hơn, có cảm giác như thiên nhiên ảm đạm ấy có thể mang cô đi bất cứ lúc nào. Một lần và mãi mãi…

 Khuya…

Tiếng điện thoại vang lên khiến anh giật mình tỉnh giấc, tim bất giác đập mạnh bất thường.

Là cô. Tim anh chùng lại, nỗi sợ hãi mơ hồ dâng trào…

_ Anh đây…
_....  Chỉ có tiếng gió rít.
_ An Nhiên? Trả lời anh đi. –Làm ơn, đừng bức anh phát điên được không?
_ Anh, em không phải… không phải là một lesbian và cũng không muốn điều đó… - Giọng cô chậm rãi vang lên, mong manh khiến tâm anh hoảng hốt.
_ An Nhiên? – Anh lại lẩm bẩm tên cô – Em đang ở đâu? – Những âm thanh anh nghe được không giống như cô đang ở nhà. Đã hơn nửa đêm rồi, vậy mà cô tại sao lại không ở nhà?

Lại là khoảng không yên lặng, anh nghe đâu đó có tiếng sóng vỗ.

Biển?

Vơ vội áo khoác, anh lái xe đi, chỉ mong rằng mình không sai…

Blog radio 269 anh sẽ vẫn cần em chứ

Nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô bên biển cả rộng lớn, tim anh đau nhói. Chiếc đầm trắng dài quá gối bạt ngược ra sau vì đua cùng gió. Khăn quàng cổ, cardigan cùng đôi sneaker trên tay cô đều rực rỡ sắc đỏ. Nhưng sự đan xen giữa những gam màu đối lập ấy càng khiến cho bóng dáng cô trở nên không thực hơn mà thôi… Anh muốn gọi tên cô nhưng cổ họng bỗng nghẹn đắng…

_ Anh đến rồi! – Bất chợt cô lên tiếng, biết rằng anh đang đến như mọi lần vẫn thế.

Cô nhẹ xoay người lại, mái tóc phất phơ, tung bay tứ phía… Anh nhìn cô, rồi chỉ lẳng lặng đưa tay về phía cô, lòng bàn tay để ngửa…

_ Em biết là anh sẽ đến. – Cô mỉm cười, nụ cười rực rỡ nhất mà anh từng thấy. – Em đã đợi anh, và em đã nghĩ… nếu anh không đến, có lẽ em sẽ đi xa, thật xa… - Cô thoáng ngập ngừng.

Anh sững sờ, nếu anh không đến, thì nơi xa nhất mà cô có thể đi là đâu? Phải chăng là thế giới đại dương mênh mông kia… Anh đau lòng, cố nén đi những giọt nước mắt trực tuôn trào. Đôi khi, nỗi đau đớn nhất của con người không phải là nỗi đau của chính bản thân mình mà là nỗi đau mà người ta yêu thương đang phải gánh chịu. Cô, cần được bảo vệ biết bao nhiêu…

_ Anh sẽ vẫn cần em chứ? – Cô nghiêng nghiêng mái đầu nhỏ
_ Phải, luôn luôn là thế. – Giọng anh trầm khàn. Đó luôn là sự thật, chỉ mình cô trốn tránh nó bấy lâu mà thôi.
_ Mãi mãi?
_ Không, anh sẽ bên em cho đến khi em nói rằng em không cần anh nữa.

Thêm một bước nữa về phía cô, vòng tay anh lại càng dang rộng…

Cô chạy về với nơi bình yên ấy, đôi cánh tay nhỏ nhắn vươn tới ôm chặt lấy cổ anh…
_ Em sẽ đặt niềm tin nơi anh chứ? – Anh úp mặt vào mái tóc thoảng hương Lavender của cô. Phải, là “tin” chứ không phải “yêu”. Bởi yêu có thể là nhất thời nhưng tin tưởng sẽ là nền tảng vĩnh viễn.
_ Em nhớ anh!
– Cô nhỏ giọng thầm thì. Cuối cùng sau tất cả những ngăn trở, cô cũng đã có thể thốt lên trọn vẹn câu nói “ Em nhớ anh”. Đó không chỉ là nỗi nhớ đơn thuần khi xa nhau, mà là nỗi nhớ giữa hai tâm hồn suýt lạc mất nhau…

Anh siết chặt thêm vòng tay, mong có thể truyền cho cô chút hơi ấm sau đêm buốt giá…

Nơi đường chân trời ấy, 
Thái dương đã bừng sáng những vệt nắng tinh khôi đầu tiên….
 
•    Diên Vỹ - Shally’s tear



Để những câu chuyện tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vntrên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn 

 
Click để tham giacập nhật những thông tin mới nhất, cùng chia sẻ cảm xúc bất kỳ lúc nào bạn muốn với những người cùng yêu thích Blog Việt nhé!



Diên Vỹ

Khi sống cùng câu chữ, tôi nhận ra nhiều nhân cách khác của chính mình: Mộc hơn, dịu hơn nhưng cũng không kém phần cuồng dã và hoang hoải...

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top