Phát thanh xúc cảm của bạn !

Replay Blog Radio: Ở một tầng mây khác riêng hai chúng ta

2019-08-29 09:00

Tác giả: khanhhuyennv Giọng đọc: Titi

blogradio.vn - Có những tình yêu sai trái xét trên phương diện đạo đức nhưng đó lại là tình yêu chân thành mà họ tìm thấy muộn màng, khi ngón áp út đã trở nên vướng bận. Liệu có khi nào ở một tầng mây nào đó khác, người yêu nhau sẽ được ở bên nhau?

***

Bạn thân mến! Hẳn cụm từ “người thứ ba” là cụm từ khiến nhiều người khó chịu. Họ được coi là những kẻ tội lỗi, những người thừa chen chân vào một cuộc tình không còn đủ chỗ. Họ loay hoay giữa yêu và bỏ, day dứt giữa tạm bợ và ra đi, lựa chọn nào cũng thấy đau. Họ gọi tình yêu của mình là đúng người sai thời điểm nên lỡ duyên, chệch nhịp. Trong Replay Blog Radio của tuần này, chúng ta hãy lắng nghe những câu chuyện nói về nỗi lòng của người thứ ba. Mở đầu chương trình mời bạn lắng nghe:

Lá thư: Người thứ ba đáng thương hay đáng trách? (Khanhhuyennv)

Cô, một người con gái 27 tuổi đã từng tổn thương trong tình yêu. Vậy nên, cuộc sống của cô bây giờ lí trí nhiều hơn tình cảm. cô xinh đẹp, chín chắn, cương quyết và có cả một sự nghiệp ổn định. Nhưng tuyệt nhiên ngoại trừ gia đình và bạn bè thì suốt 6 năm nay cô chưa từng có thêm bất kì một mối tình nào. Không phải cô còn yêu người cũ mà cuộc sống cuồng quay đã làm cô mất đi cảm xúc với cái gọi là "gia vị tình yêu".

Và rồi anh xuất hiện, với danh nghĩa ban đầu là một "đồng nghiệp không thân". Lúc đầu cũng chỉ là những cuộc vui chơi của những người bạn trong văn phòng. Rồi anh và cô nói chuyện với nhau nhiều hơn, tiếp xúc nhau nhiều hơn. Anh hơn cô ba tuổi, trưởng thành và mang trên người nét lịch sự, tao nhã của một người đàn ông đã – có - vợ.

nguoi-thu-ba-1

27 tuổi, cái tuổi đủ lớn của một đứa con gái, đủ tinh tế để cô nhận ra anh đang chú ý cô. Cách anh lo lắng, quan tâm cô đều là thật. Rồi thì cô lại một lần nữa rơi vào "biển tình" sau ngần ấy năm. Đã rất nhiều lần cô luôn day dứt, dằn vặt bản thân là kẻ thứ ba nhưng cũng chính là anh lại xoa dịu đi cái cảm giác đó, anh dịu dàng, anh dùng tình cảm chân thành để làm cô dần quên đi những suy nghĩ ấy. Và chuyện gì đến cũng đã đến, vợ anh biết, chị ấy đã làm ầm lên, chị ấy chửi mắng cô, xúc phạm cô bằng những tin nhắn, những lời lẽ cay nghiệt nhất.

Cô chọn cách im lặng không trả lời. Cô sợ anh tổn thương, sợ chị tổn thương. Sau những sóng gió ấy cô cứ nghĩ anh sẽ mệt mỏi mà từ bỏ cô, nhưng không, anh ngày càng yêu thương và muốn bù đắp cho cô. Ngày qua ngày mọi chuyện lại tiếp tục cho đến một ngày cô nhận được tin nhắn anh đã kí vào đơn li hôn. Cô sốc, thực sự rất sốc bởi cô chưa từng dám nghĩ cuộc đời này sẽ có người yêu cô như vậy. Đủ rồi, cô thấy đủ rồi, cô thật sự không muốn thấy gia đình anh tan vỡ...

Cô quyết định ra đi, vì cô yêu anh, vì cô thương gia đình nhỏ của anh nó sẽ thật đẹp và hạnh phúc nếu không có cô rồi. Tối trước, cô bất chợt đọc được dòng tâm sự của vợ anh trên Facebook, cô thấy được tình yêu của vợ anh, thấy được sự gồng gánh vun vén mỗi ngày của chị. Hình ảnh đứa con gái anh bị ốm nhưng chị ấy vẫn cố gắng một mình chăm sóc không dám gọi điện anh một cuộc vì sợ anh lỡ việc. Bụng cô quặn thắt, tim cô đau, cô day dứt khi thấy những gì chị chịu đựng. Vậy nên vô không thể coi như không có chuyện gì được. Vì một điều... cô cũng là phụ nữ mà.

Có những người thứ ba vô cùng đáng thương nhưng cũng có những người thứ ba vô cùng đánh trách, tình yêu đối với họ mà nói là một thứ gì đó rất xa.

Người thứ ba - một cụm từ gây nên sự khó chịu vô cùng với những người nghe và đáng thương vô cùng với những người "bị gọi", họ là những kẻ loay hoay trong một cuộc tình không còn đủ chỗ, là những kẻ nằm trong một cuộc tình theo kiểu "yêu đúng người nhưng sai thời điểm". Những con người đã bị lạc vào mê cung, lạc vào một loại tình yêu sai trái nhưng lại không thể làm theo lí trí. Ngổn ngang giữa yêu và bỏ, chòng chành và chênh vênh giữa ở lại và ra đi, lối thoát nào cũng đều gây ra cho người trong cuộc sự đau đớn.

Vậy đó, có những người thứ ba vô cùng đáng thương như cô bởi trái tim lại một lần nữa bị xé toạt, lại một lần nữa bị đánh đổi thời gian, tuổi thanh xuân một cách vô ích. Đúng thì tình yêu không có lỗi, lỗi ở họ là những kẻ đến sau, là người đến sai thời điểm...

nguoi-thu-ba-6

Bạn vừa lắng nghe lá thư Người thứ ba đáng trách hay đáng thương được gửi đến từ bạn Khanhhuyennv. Bạn thân mến! Có những tình yêu sai trái xét trên phương diện đạo đức nhưng đó lại là tình yêu chân thành mà họ tìm thấy muộn màng, khi ngón áp út đã trở nên vướng bận. Liệu có khi nào ở một tầng mây nào đó khác, người yêu nhau sẽ được ở bên nhau? Tiếp theo mời bạn lắng nghe:

Truyện ngắn: Nhân tình (Liên Trương)

“Có lúc thật muốn người bước ra từ  trong giấc mơ để em ôm thật chặt...”

Phương bảo rằng, An là cô bồ nhí tuyệt vời nhất trên đời cho dù nhan sắc có tệ hại đi chăng nữa nhưng với tính cách như vậy, rất nhiều người đàn ông sẵn sàng bao cô, huống gì lại là một cô gái trẻ đẹp, có học thức, nghề nghiệp ổn định, gia thế tốt. Thậm chí, có lần Phương còn nói quá lên rằng, tuyệt đối không để chồng nó tiếp xúc quá nhiều với An. Phương nói như vậy khi An kể với nó về mối quan hệ vụng trộm với Huy mà An chưa bao giờ đòi hỏi anh một chút gì; ngay cả một tin nhắn, một cú điện thoại nhớ nhung An cũng không  dám vì sợ anh phải khó xử. Lúc anh muốn đến, cứ đến; lúc anh muốn đi, cứ đi. An luôn ở đâu đó chờ Huy trong cuộc đời này. Cuộc sống gia đình Huy yên ấm, An mới có cơ hội bên anh dài lâu, An thường tự nhủ như thế....

Huy nói rằng, An có ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu, ánh mắt không thể lẫn vào đâu được, ánh mắt khiến anh dù chỉ mới gặp nhau đôi lần, vô tình lướt qua trên đường vẫn dõi theo cô không rời. Cô tuyệt nhiên không phải vì mấy lời hoa mĩ đó mà đâm đầu vào Huy. Trước đó, lần đầu tiên gặp anh, dù biết anh đã kết hôn rồi, An vẫn liều mạng mang cả trái tim chạy theo Huy. Huy giống như bầu trời trên kia, phản chiếu trong lòng mặt hồ tĩnh lặng của cô. Cô cứ thế lén lút yêu Huy, ngu ngốc, đầy những buồn bã và hạnh phúc.

Cô chưa từng hi vọng tranh giành với vợ anh, chưa từng tính chuyện tương lai cùng anh, không cần anh hứa hẹn, dường như cũng không cần biết anh có yêu cô thật  lòng hay không. Có lần trong giấc mơ, cô thấy Huy mặc cảnh phục đứng đầu giường, gọi điện về nhà cho vợ, dặn dò chuyện gì đó. An lúc ấy cuộn tròn trong chăn, ngước mắt yếu ớt nhìn Huy, chua chát tự nhủ cuối cùng anh vẫn sẽ về với gia đình của anh thôi.

Mãi đến sau này, An cũng không quên được ánh mắt anh đáp trả lúc ấy, dường như có chút gì không nỡ khiến cô chỉ muốn bật khóc. Sau đó cô rời khỏi giường đi lau nhà. An là thế, mỗi lần không vui đều xách nước lau nhà, tự ru mình rằng, chăm chút cho ngôi nhà của mình thôi. Đẩy từng nhát chổi dài trên sàn, An buồn bã nghĩ về Huy. Chính An cũng không hiểu nổi thứ tình cảm cô dành cho Huy, chỉ có thể lý giải một cách ngu muội rằng anh hẳn có thứ ma mị nào quấn lấy cô.

- Em làm gì ở đó?

An giật mình nghe giọng nói ấm áp thân quen phía sau. Anh quay lại thật ư, lòng cô như muốn hét lên. Thực tế, Huy chưa bao giờ quay lại. Sau ánh mắt không nỡ ấy, Huy vẫn đi  và cô vẫn cứ đi lau nhà rồi chờ anh quay lại vào một lần sau.

Rất nhiều lần Phương dường như chỉ muốn cầm cả người An dốc ngược xuống đất, nó bảo làm như thế may ra cô mới tỉnh ra được. Cô chỉ biết im lặng nghe Phương quát tháo ầm ĩ:

- Mày là gái gọi đấy à, lúc cần đến thì đến, không cần nữa thì đi. Gái gọi còn có tiền, còn biết nũng nịu đòi quà. Hắn ta cho mày cái gì, cho mày cái gì?

Phương càng quát, âm lượng càng cao, đến câu “cho mày cái gì” thì An nghĩ hàng xóm cũng nghe được. Thấy An chỉ ngồi im chịu trận, Phương mắng chán rồi cũng bỏ ra về. Có dạo Phương còn dọa mách với gia đình An chuyện này, có dạo nó lại bảo sẽ kể với vợ Huy. Nó to miệng bảo rằng sẽ làm bất cứ thứ gì để An rời xa Huy nhưng rồi lại chẳng làm gì cả. An biết Phương không hài lòng với tình yêu vụng trộm ấy nhưng hạnh phúc của An thì Phương cũng không nỡ tước bỏ. Lâu dần, Phương không thường xuyên mắng cô như thế nữa. Mỗi lần nói chuyện nó chỉ hỏi chuyện của mày dạo này thế nào. An thường cười “vẫn tốt”. Nó sẽ bĩu môi, lẩm bẩm “tốt”, rồi lôi An đi chơi, mua sắm, gặp bạn bè. Đó chính là cách Phương lôi An ra khỏi cuộc sống của anh.

nguoi-thu-ba-3

Nhưng cũng có những lần, khi Phương bực mình với chồng nó sẽ đến nhà An hét lên: “đàn ông là một lũ tệ bạc” rồi lôi chuyện của cô ra. Những lần như thế nó sẽ nói cả tiếng đồng hồ, rằng chuyện của cô sẽ cẳng có kết cục tốt đẹp đâu. An thường cười bảo nó dạo này ức chế quá à. Nhưng khi Phương về rồi cô sẽ khóc òa lên. Lúc anh bỏ đi, đau đớn xé lòng, lúc cô đơn một mình nhớ anh đến thắt ruột, An cũng không khóc nhưng những lúc như thế cô lại khóc lóc rất thảm thương.

Một lần như thế Huy đến, đứng ngoài cửa phòng nhìn thấy cô khóc. Lúc cô quay ra, phát hiện ra Huy, anh khẽ lắc đầu, đau khổ. Đó chính là lần đầu tiên, Huy nấu cơm cho cô ăn, lau nhà cho cô, ở lại với cô đến quá 11h khuya, giống như một người chồng thực sự. Hôm đó, An khóc đến cay xè mắt, Huy ủ chăn cho cô, vỗ về cô, rằng: “Ngủ đi, lúc nào về anh sẽ khóa cửa ngoài rồi sáng mai sẽ đến mở cửa sớm cho”. Cô không ngủ được nhưng liếc nhìn đồng hồ đã quá 11 giờ rồi bèn giả vờ ngủ cho Huy yên tâm ra về, bởi cô biết anh sẽ không thể ở lại đây. Huy về rồi, cô nằm đó, nhìn trân trân trần nhà, nước mắt lại ứa ra.

Phương càng ngày càng ghét Huy ra mặt. Nó không khách sáo gọi “anh đó” như trước đây nữa, lúc gọi “lão ta”, lúc gọi “hắn ta”. Sinh nhật An, có Huy, Phương sẽ không đến. Nó nói thẳng ra rằng: “Vì mày lựa chọn hắn mà, đúng không”. An đương nhiên không kể với Phương về cái hạnh phúc hiếm hoi được chăm sóc Huy. Những lần nấu cơm chờ Huy đến, ngồi nhìn anh ngồi ăn ngon lành. Hoặc những lần Huy ốm, sẽ xin phép nghỉ ở Sở nhưng không về nhà mà đến chỗ An. Thường thì Huy đến từ rất sớm, lúc cô chưa đi làm, bảo cô đi làm thì cứ khóa cửa ngoài đi. An sẽ vờ ốm xin nghỉ phép, không đi làm mà ở nhà chăm sóc Huy. Nếu như Huy tỉnh dậy thấy cô ngồi bên giường, sẽ khẽ cười rồi kéo cô lên giường: “lên đây nằm cùng với anh, em lại nghỉ việc ư?”. Hoặc nếu hôm nào, An về nhà vào buổi trưa thấy Huy nằm mê mệt ở đó, chiều cũng sẽ xin nghỉ bận, đi mua thuốc, nấu cháo cho anh, vui vẻ như đứa trẻ được quà.

An cũng từng nghe chuyện ngoại tình, đủ muôn trạng. Cũng từng tưởng tưởng ra kết cục với chuyện của Huy và cô. Có thể cô sẽ bị vợ Huy tạt axit đến xấu xí, có thể chị ấy sẽ đến công ty làm ầm ĩ, có thể đến nhà cô và nói cho bố mẹ cô biết... Có thể, có thể... Lúc tưởng tượng như thế cô chỉ thấy buồn cười với chính mình, không ngờ được giông bão lại kéo đến âm thầm như thế.

nguoi-thu-ba-2Ngày hôm ấy, ở công ty An nhận được thư chuyển phát nhanh, chính là kết quả khám thai của vợ Huy. Cô run rẩy, đứng không vững. Đồng nghiệp  đều hỏi cô trúng gió ư. An gật đầu, sau đó xin nghỉ. Dường như cô bị trúng gió thật, về đến nhà thì  nằm mê mệt trên ghế  sô pha, đầu óc quay cuồng, cảm thấy nóng như đang ở giữa biển lửa. Lúc tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên giường, đèn điện đã bật sáng, ngoài kia bóng tối phủ đầy. Huy ngồi đó, thấy An tỉnh thì áp tay lên má cô:

- Ốm, sao không gọi cho anh?

An nhìn anh trân trân, chỉ thấy hoảng hốt. Huy có lẽ nhận thấy điều đó, lại hỏi:

- Em làm sao thế? Có chuyện gì ư?

Đầu óc cô hỗn loạn, cuối cùng nói:

- Anh về nhà đi.

Huy cúi mặt lại sát gần mặt cô, giọng đã có phần mất kiên nhẫn:

- Có chuyện gì? Em chưa bao giờ như thế này cả!

Đúng là như thế, trước đây dù mệt đến thế nào chỉ cần thức dậy nhìn thấy Huy, cô đều mỉm cười hạnh phúc. Sao trước đây lúc bắt đầu cô không hề  nghĩ đến cảm giác này, chưa từng nghĩ đến kết cục này. An nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mày nhíu lại lo lắng, con người này đã khiến cô yêu điên cuồng như thế; sau cùng trở lại giống như là cô trước đây, ngoan ngoãn:

- Em mơ... Em sợ quá.

Khuôn mặt Huy giãn ra:

- Chỉ là mơ thôi mà, có anh đây rồi.

“ Có anh đây rồi”. Liệu những lúc cô bất an sợ hãi như hôm nay, anh đều có thể ở bên nói câu đó không.

- Em mơ thấy anh bỏ em đi... Cô nói, tiếp tục lừa dối.

Huy khựng lại một chút rồi đứng dậy:

- Anh đang ở đây. Anh đã nấu cháo rồi, đợi anh đi lấy cho em ăn.

An nhìn anh đi về phía bếp, bóng tối lại phủ lên đầu óc.

Lần đầu tiên, An đề nghị Huy dành cho cô một ngày chủ nhật trọn vẹn. Lúc đầu Huy rất ngạc nhiên nhưng rồi cũng mỉm cười đồng ý. Chủ nhật, sau khi cùng đi mua sắm, cùng xem phim, cùng nấu cơm, Huy ở lại ngồi xem tivi còn An đi rửa bát, cảm giác giống như một gia đình trẻ. Cô lại nhìn thấy Huy gối đầu trên chiếc áo cảnh phục nằm trên ghế sô pha hút thuốc. An lại gần, đứng phía sau ghế nói:

- Sau này anh hút thuốc ít thôi.

Huy cười, vẫy tay:

- Em lại đây ngồi đi.

Suýt chút nữa cô đã quên mất mà ngoan ngoãn ngồi xuống đó nhưng rồi kịp ngăn lại, bảo:

- Đợi em một tí.

An đi vào phòng lấy bức thư chuyển phát nhanh đã khiến cô phát ốm ngày hôm đó. Huy xem và bật dậy ngay:

- Cái này, là chữ của cô ấy?

Cô gật đầu, lắp bắp:

- Em cũng đoán thế. Chị ấy... chị ấy biết hết rồi.

Huy nhìn An với ánh mắt phức tạp. Cô ngồi xuống bên cạnh, lấy áo cho anh, nói trong nước mắt:

- Anh về đi, về nhà của anh đi.

Huy cầm lấy áo, vắt lên thành ghế, gọi điện thoại cho đồng nghiệp. Đó là lần đầu tiên sau 2 năm, anh ở lại nhà cô qua đêm.

nguoi-thu-ba-5

Nửa tháng sau, An xin công ty chuyển công tác sang chi nhánh ở Quảng Tây, Trung Quốc. Một chiều lang thang giữa phố phường xa lạ, cô nhận được điện thoại từ một số lạ. Phía bên kia là giọng Huy ấm áp:

- An?

Tim cô xao động, một lúc sau mới trả lời:

- Vâng, là em đây.

- Anh nhớ em...

An nghe thấy giọng anh run run, không thể ngờ được sau bao lâu xa cách, Huy lại nói vói cô câu đó.

- Em cũng thế, nhớ anh...

Tim cô thắt lại, từ “lắm” cuối cùng cũng không thể thốt ra được.

Huy im lặng, một lúc sau nói:

- Em quay về đi...

Câu nói này khiến cô vui mừng biết bao nhiêu nhưng cũng đau lòng biết bao nhiêu. An ngửa mặt, nhìn bầu trời cao xanh, Huy đã không ở cùng cô dưới một bầu trời nữa rồi. Cô quay về, liệu có thể có thêm 2 năm yêu anh lén lút được nữa không, nếu có, dám cô cũng cam tâm tình nguyện quay về lắm.

- Kết thúc rồi, đừng nối tiếp sai lầm nữa. Lúc đầu là tự ý em bước vào cuộc đời anh thì cũng nên để em tự ra đi thôi. Em xin lỗi.

An nói nhanh và cúp máy. Mấy ngày sau khi Phương  gọi điện, cô trách:

- Sao mày lại cho anh ấy số điện thoại của tao? Không phải mày muốn tao kết thúc chuyện này lâu lắm rồi ư?

- Lão ta... Tao vốn nghĩ mày chỉ là nhân tình mua vui qua đường, chẳng có tí cân lượng nào trong lòng lão ta. Thật không ngờ sau khi mày đi lão ta lại thảm hại như thế, trông  như người không có sinh khí vậy... Nghe bảo mấy hôm trước tham gia phá án còn bị thương đấy, giống như kiểu liều chết ấy.

An không nói gì, Phương gọi:

- Này, vẫn nghe đấy chứ?

Cô đáp khẽ: “Ừ”.

Phương nói có chút ngần ngại:

- Này, sao tự nhiên mày lại quyết định từ bỏ, bà lão nhà hắn ta hình như cũng không biết chuyện này mà.

An lại đáp: “Ừ”.

- Kể cũng tài, hai người qua lại lén lút lâu như vậy mà không ai hay. Nhà hắn ta trông vẫn hạnh phúc như thế, nghe đâu lại sắp sinh quý tử, hoàn hảo như gia đình kiểu mẫu vậy.

- Ừ.

Phương dường như nhận ra tâm trạng cô, thôi không buôn bán nữa, dặn dò cô mấy câu rồi cúp máy.

“Vẫn hạnh phúc”, như thế là tốt rồi...

Một chiều, An đang ngập đầu trong công việc thì nhận được điện thoại của Phương. Cô kẹp điện thoại trên vai, tay ôm đống sổ sách định đi sang phòng bên:

- Nghe đây.

Một lúc sau mới nghe Phương tiếp lời, đứt quãng:

- Anh Huy hi sinh rồi... Lúc sáng... Bị bắn... Đưa vào cấp cứu thì không kịp vì mất máu quá nhiều.

An hỏi lại: “cái gì”, thấy trời đất như sụp đổ, không đợi Phương nhắc lại hết thì đã ngất xỉu.

An bay về  nước, Phương đón cô với vẻ mặt yên lặng khác với cái chợ vỡ thường ngày. Đám tang Huy, sắc màu cảnh phục tràn ngập không gian u ám. Cô thấy vợ anh ngồi đó bên linh cữu, như người vô hồn. Cô thấy đứa con trai 1 tuổi của anh ngước mắt ngơ ngác nhìn xung quanh trong vòng tay bà nội. Đứa bé giống anh như hệt, từ đôi mắt, cái mũi đến miệng, khuôn mặt. Cô nhìn đứa trẻ ấy, thấy như ngàn mũi kim châm vào lòng. Cả gia đình anh có lẽ oán hận cô biết bao nhiêu.  An đi đến bên linh cữu, đặt một bông hoa, nhìn bức ảnh chân dung anh, hình ảnh Huy mặc cảnh phục, giống hệt như ngày đầu tiên cô gặp anh.

Thực tế, An đã không trở về nước tiễn biệt Huy. Sau mấy ngày suy sụp, cô ra viện, xuống taxi tại cái nơi lần đầu tiên Huy gọi điện cho cô ở Quảng Tây, ngước mắt nhìn bầu trời cao xanh, nói với anh rằng: - Vĩnh biệt nhé, Huy.

nguoi-thu-ba-4

Câu chuyện của VỢ HUY:

Tôi gặp Huy lần đầu tiên năm lên 6 tuổi, lúc cả 2 đứa đang chơi dọc hành lang cơ quan bố mẹ.  Huy lúc đó sáng sủa, khôi ngô đuổi theo mấy chú chim sẻ trên thềm, thấy tôi đứng nhìn thì vẫy tay rất nhiệt tình. Nhưng ngày hôm sau khi tôi mang tâm trạng háo hức đến cơ quan mẹ thì Huy đã về thành phố X cùng với ông bà. Sau đó tôi lớn lên theo đuổi sự nghiệp học hành, công việc, hình ảnh Huy chỉ còn trong ký ức tuổi thơ.

Lúc tôi đã là  một bác sĩ ở bệnh viện lớn thì Huy xuất hiện. Cũng không phải sự tình cờ, đều là sự sắp đặt của bố mẹ hai bên. Anh giờ đã là một cảnh sát. Bác sĩ chữa bệnh cứu người, cảnh sát giữ trật tự an ninh, âu cũng là một sự kết hợp hoàn hảo. Chúng tôi kết hôn. Tôi biết Huy không yêu tôi nhưng cuộc sống gia đình có trách nhiệm một chút là được rồi. Nhưng càng ngày tôi càng phát hiện ra thời gian anh dành cho tôi chỉ là lúc ngủ. Ban đầu, tôi cứ ngỡ đó là do lịch làm việc quá khác nhau của hai vợ chồng. Nhưng một thời gian sau, khi tôi cố ý xin phép nghỉ dài ngày, anh cũng thường xuyên vắng nhà như thế. Tôi hóa ra không thể chấp nhận một cuộc sống gia đình như thế.

Một ngày, lúc lang thang cùng đồng nghiệp trog giờ nghỉ trưa, tôi thấy Huy phóng xe ngang qua trước mặt. Anh đến tận đây ăn trưa ư? Vài lần như thế tôi không nén nổi tò mò, quyết định đi theo anh. Rong ruổi suốt 20 cây số giữa dòng người hối hả, anh rẽ vào con hẻm nhỏ một con phố ở ngoại thành. Đó là một căn hộ cấp 4 nhỏ nhưng khá thoáng đãng, còn có một khoảnh vườn nhỏ trồng hoa ở hai bên, lối đi vào ở giữa. Tôi sững sờ thấy anh phóng thẳng xe vào cổng, tra chìa khóa mở cửa vào nhà, dường như đã rất quen thuộc với nơi này. Đứng lặng một lát tôi quay xe trở về bệnh viện. Rồi tôi cũng biết được rằng Huy thực sự đến đó ăn cơm trưa, đương nhiên cùng một cô gái khác. Đó là một căn hộ thuê từ một người quen của cô gái đó.

An, kém tôi 2 tuổi, trợ lý tại một tập đoàn nước ngoài. Cô gái khá xinh, nét đặc bệt có lẽ chính là đôi mắt tĩnh lặng. Một lần, tôi gặp cô ta tại siêu thị, cô ta có thể không biết tôi hoặc không nhận ra tôi. Tôi đứng nhìn cô ta xếp hàng chờ thanh toán, sẵn sàng nhường chỗ cho một vài người, thường cười thay cho lời đáp trả, có vẻ rất kiệm lời. Lúc trước tôi đã nghĩ, người con gái đó có lẽ phải trái ngược tôi, ít ra cũng miệng nói hoa cười, giờ nhìn thấy có chút thất vọng, không hiểu nổi tôi thua ở điểm nào. Suốt 3 tháng tôi không biết nên làm thế nào thì sau đó, tôi có thai. Tôi không chút đắn đo gửi ngay kết quả khám thai đến cho An, hy vọng tôi không nhìn nhầm về cô ta, hy vọng cô ta thực sự giống như lúc xếp hàng chờ thanh toán trong siêu thị, sẽ trả Huy về với cuộc sống vốn có của chúng tôi.

blogradio_o-mot-tang-may-khac-1

Tôi chỉ không ngờ được sau đó Huy lại thành ra như thế. Anh về nhà thường xuyên hơn, tôi cũng cố gắng thu xếp công việc làm người phụ nữ của gia đình. Trừ những lúc giúp tôi làm việc nhà, anh thường nằm dài trên ghế sofa, gối đầu trên chiếc áo cảnh phục cho đến lúc ngủ quên. Anh đặc biệt chăm chỉ giúp tôi lau nhà. Lúc ăn cơm, đi làm, nghỉ ngơi cuối tuần, anh đều vui vẻ, khiến tôi nghĩ rằng anh đã trở lại rồi. Nhưng mãi sau này tôi mới phát hiện ra trong công việc anh giống như một kẻ liều chết. Và rồi cứ thế lặng lẽ ra đi.

Ngày hôm đó, lúc Huy được đưa đến bệnh viện, tôi chạy nháo nhào đến bên anh. Huy cố cầm tay tôi, nói: Xin lỗi em, Lam nhé. Anh không thể ngờ rằng anh có thể gặp được tình yêu sau khi kết hôn. Xin lỗi em, Xin lỗi con!

Sau này tôi không bao giờ gặp An nữa, cũng không nghe thấy tin gì về cô ta nữa. Có lúc tôi tự hỏi, không biết hai người họ liệu đã gặp lại nhau chưa...

Bạn vừa lắng nghe truyện ngắn Nhân tình của tác giả Liên Trương, cũng là truyện ngắn khép lại Replay Blog Radio tuần này. Bạn có cảm nhận thế nào về câu chuyện này? Hãy để lại bình luận cho Blog Radio nhé! Bạn có thể ủng hộ Blog Radio có thêm nhiều chương trình hay hơn nữa bằng cách nhấn like, share chương trình. Đừng quên nhấn đăng ký và nhận thông báo nhé!

Bạn có thể gửi những lá thư tâm sự hay sáng tác truyện ngắn đến Blog Radio bằng cấch truy cập website blogradio.vn, đăng nhập và gửi bài. Hãy tương tác với Blog Radio trên Youtube, Facebook và Instagram với từ khóa blogradio.vn.

Chương trình được thực hiện bởi Hằng Nga và nhóm sản xuất Blog Radio, qua giọng đọc… Xin tạm biệt và hẹn gặp lại.

Tác giả: khanhhuyennv, Lien Truong

Giọng đọc: Titi

Thực hiện: Hằng Nga

Minh họa: Hương Giang

Xem thêm: Đừng mượn nhau vào những ngày cô đơn

khanhhuyennv

" Trưởng thành là một cái gai "

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top