Lời hứa ‘ngày mai con gọi’
2019-08-25 01:05
Tác giả: Thu Chung Giọng đọc: Hà Diễm
blogradio.vn - Cô gái ngượng ngùng lau lau mắt: "Cháu biết mà, quê cháu không có sóng điện thoại đâu, cháu không còn mẹ, mẹ cháu, mẹ cháu mất 4 năm rồi... Nhưng cháu thật sự rất muốn, rất rất muốn được gọi điện thoại cho mẹ giống như những người khác..."
***
Sài Gòn mưa, tôi vẫn bù đầu với mớ deadline, chưa có hột cơm nào trong bụng.
23:00 điện thoại reo, là mẹ. Bên kia giọng nói khẩn trương vang lên:
- Con đang làm gì, có chuyện gì không con, sao mẹ gọi chiều giờ không được?
- Dạ. - Tôi lướt nhìn lại màn hình điện thoại, trên thanh thông báo là 28 cuộc gọi nhỡ:
- Con bận quá, mẹ ngủ đi, mai con gọi.
- Ừa mẹ biết rồi, mẹ tưởng có chuyện gì, nhớ ăn uống đầy đủ nha con, đừng có…
- Con biết rồi.
Tôi vừa kịp ngắt lời bài ca muôn thuở của mẹ, quăng điện thoại xuống bàn. Trời ơi deadline!
Bụng réo ùng ục, may là vẫn còn cái bánh ngọt ăn dở lúc chiều, trước khi sếp gọi.
Một tuần sau đó, công việc vẫn dồn dập. Sếp bảo hết dự án đợt này nếu tốt, cơ hội thăng chức của tôi là rất cao, anh bảo tôi cố gắng. Tôi hạnh phúc với cuộc sống hiện tại, chỉ có công việc, tuyệt nhiên không có chút sầu thương từ mấy chuyện tình cảm nhắng nhít. Và tôi đương nhiên cũng không có thời gian cho những sở thích cá nhân. Kể cả việc gọi về cho mẹ!
Chẳng mấy chốc, tôi quên hẳn lời hứa “mai con gọi”.
Cuối tháng này là sinh nhật mẹ, cố gắng làm hết việc rồi về nhà cũng không muộn.
Tôi đang loay hoay ngồi sắp xếp lại đống tài liệu để mai thuyết trình với khách hàng. Điện thoại reo:
- Mai mẹ lên thăm con nha!
- Chi mẹ, con bận lắm.
- Ừa… Vậy thôi mẹ về!
- Vậy thôi con tắt nha.
Buổi thuyết trình diễn ra thành công, tôi chính thức trở thành trưởng phòng sáng tạo. Tối đó chúng tôi có bữa tiệc chúc mừng. Tôi say mèm.
Trên đường về, xe của tôi không may va vào một bà cô. Túi đồ bà đổ hết ra đường. Đống thuốc tây đổ tràn ra đường, tôi loạng choạng xuống xe cúi xuống nhặt cùng.
- Cô ơi cô có sao không?
- Ơ, con đi đâu sao say mèm vậy nè?
- Dạ,... mẹ đi đâu đây?
- Mẹ, mẹ đang về nè, tại con bận nên giờ mẹ ráng kiếm xe về luôn.
- Thuốc gì đây mẹ?
- Ừa cái chân mẹ đau đó giờ mà, có sao đâu mà ông bác sĩ cho một đống thuốc vầy nè.
“Hoại tử khớp gối, cần mổ gấp!” - dòng chữ duy nhất tôi đọc được trên tờ giấy ghi kết quả khám bệnh rơi ra cùng đống thuốc.
Mắt tôi nhòe đi, thời gian qua, tôi đã làm gì vậy?
© Thu Chung – blogradio.vn
Hôm nay Blog Radio sẽ tiếp tục mang đến cho bạn câu chuyện về gia đình và những cuộc điện thoại nhỡ. Xin mời bạn cùng lắng nghe.
Tôi kể cho bạn nghe câu chuyện về một nhân vật "tôi" khác và một cô gái nhỏ cùng với cuộc điện thoại kì diệu.
"Tôi có một sạp báo, nho nhỏ thôi, việc buôn bán buổi sáng thường khá nhẹ nhàng. Ngày đó, tôi đang nhàm chán lật xem một tờ báo để giết thời gian.
"Chú ơi, cháu muốn gọi điện." Bỗng một giọng nói rất nhẹ truyền tới khiến tôi ngẩng đầu. Là một cô gái nhỏ gầy, khoảng chừng 16, 17 tuổi.
Tôi chỉ vào buồng điện thoại: "Tự cháu gọi đi, điện thoại đường dài thì gọi máy bên trái nhé."
Cô gái liếc xung quanh, rồi lo lắng nhìn tôi, dường như có chút căng thẳng, do dự một lúc, cuối cùng cô mới nhấc ống nghe lên. Tôi vừa thấy cảnh này là đã hiểu, hoặc đây là lần đầu tiên cô gái này sử dụng điện thoại, sợ mình làm trò hề, bị mọi người cười nhạo; hoặc là đang muốn tâm sự với người yêu, sợ người khác nghe được. Tôi đã gặp khá nhiều trường hợp giống vậy ở cái sạp báo tí hon của mình rồi.
Tôi biết điều quay sang chỗ khác, làm bộ như mình đang nghiêm túc đọc báo, không còn để ý gì đến cô gái nữa. Cô gái ấn một dãy số, vừa xong đã luống cuống buông ống nghe xuống, rồi lại lập tức cầm lên, một lần nữa hồi hộp ấn một dãy số khác... Cả quá trình tôi đều không liếc nhìn cô, mà cúi đầu tập trung vào tờ báo trên tay, vì tôi biết nếu tôi ngẩng đầu, cô gái nhỏ đó sẽ càng thêm bối rối.
"Mẹ ơi, mẹ, con với chị Linh Tử đến Thâm Quyến rồi. Con đang làm việc trong một nhà máy điện tử, lương cao lắm mẹ ạ. Cũng hay phải tăng ca, nhưng mà tiền tăng ca thì nhiều. Tháng vừa rồi con được tận 716 tệ, con gửi về để em trai đóng học phí, con còn mua phân bón cho bố, mua thuốc đưa ngoại nữa. Bữa ăn ở nhà máy bọn con thích cực, ngày nào cũng được ăn thịt lợn, có hôm còn có thịt gà nữa nhé! Con mua cho con một cái váy, màu đỏ, đẹp lắm, nhưng con không dám mặc, nhìn nổi quá! Tuần trước nhà máy tổ chức cho bọn con xem phim, chiếu phim ấy... chiếu... con không nhớ đâu, phim nước ngoài..."
Cô gái càng nói càng nhanh, nhưng sau đó, cô bắt đầu lau mắt và sụt sịt mũi, giọng nói cũng khàn khàn theo. "Mẹ ơi, con nhớ em trai, nhớ bố, con muốn về nhà, con nhớ mẹ, mẹ ơi, con nhớ mẹ, hu hu, con nhớ..."
Cô gái nói hết những lời cần nói chỉ bằng một hơi, sau đó buông ống nghe. Có lẽ vì quá căng thẳng, phải mất ba lần, cô mới đặt được ống nghe vào đúng chỗ. Cô gái ôm ngực, thở gấp, đợi bình tĩnh lại mới đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía tôi, rồi cúi đầu hỏi: "Chú ơi, của cháu mất bao nhiêu tiền ạ?" Nhìn dáng khẩn trương của cô gái, tôi có chút muốn cười, nhưng trong lòng cũng có chút xót xa.
Ngập ngừng một lúc, tôi mới mở miệng, thực ra ngay cả tôi cũng không biết rốt cuộc là tôi đang an ủi hay là thương hại cô gái ấy nữa: "Không cần căng thẳng thế đâu cháu gái, cứ bình tĩnh, thực ra cháu nói thêm chút nữa cũng không sao, chú lấy của cháu ít đi một chút tiền là được..." Tất nhiên là tôi đang cho rằng cô gái này lo nói dài quá nên mất nhiều tiền, bởi vậy mới nói một tràng không nghỉ chút nào như thế. Năm ấy, khi vừa rời khỏi cái thôn nhỏ trên núi của mình đến Thâm Quyến, lúc gọi điện về nhà, tôi cũng nhếch nhác như vậy.
Cô gái gật đầu: "Cảm ơn chú. Bao nhiêu ạ?" Tôi cúi đầu nhìn quầy, trời ơi, tôi phát hiện màn hình điện tử không hiện thông báo thu phí, điện thoại của cô gái hóa ra không gọi được! Tôi nghẹn lời, ngẩng đầu lên: "Xin lỗi cháu, cháu gọi lại đi, điện thoại vừa nãy không gọi được..."
Cô gái ngượng ngùng lau lau mắt: "Cháu biết mà, quê cháu không có sóng điện thoại đâu, cháu không còn mẹ, mẹ cháu, mẹ cháu mất 4 năm rồi... Nhưng cháu thật sự rất muốn, rất rất muốn được gọi điện thoại cho mẹ giống như những người khác..."
Tôi như chết lặng, cuối cùng mới bừng tỉnh. Kể từ đó, tôi hẹn với cô gái nhỏ cứ mỗi sáng thứ Bảy, cô gái có thể đến sạp báo của tôi để gọi điện thoại miễn phí. Đó là một cuộc điện thoại tới thiên đường, để cô gái ấy có thể kể hết mọi buồn vui cho người mẹ của mình."
Kết thúc câu chuyện, hình ảnh còn đọng lại rõ nhất trong tôi dĩ nhiên là cú điện thoại đường dài, rất dài ấy. Mẹ cô gái đang ở một nơi rất xa, cũng rất đẹp, đó là thiên đường. Nơi đó có sóng điện thoại hay không, tôi không rõ, nhưng tôi chắc rằng người mẹ nhất định đã nghe được những lời tâm sự của cô con gái, và bằng cách này hay cách khác, bà đã vỗ về, đã xoa dịu cô, khiến cô mạnh mẽ hơn.
Rồi sau đó tôi lại nghĩ, đã bao lâu tôi không chủ động gọi về cho bố mẹ rồi nhỉ, có thể là một tuần, hai tuần, một tháng, hai tháng... Tôi cũng không nhớ nữa. Bố mẹ thường gọi cho tôi trước, đều đặn một tuần 2 lần, đều đặn đến mức tôi coi nó là thói quen, coi nó là nghiễm nhiên, và rằng tôi chẳng cần gọi về nhà đâu, vì kiểu gì thì hai người cũng liên lạc với tôi thôi mà. Bằng cách ấy, vô hình chung, tôi đã khiến sợi dây liên kết gia đình tôi thêm phần mỏng manh. Tôi may mắn hơn bao người, khi bố mẹ tôi còn khỏe, còn có thể nhấc điện thoại lên và hỏi han đứa con vô tâm là tôi. Trong khi ngoài kia, rất nhiều người, giống như cô gái nhỏ trong câu chuyện, không còn lấy một ai thân thuộc để chia sẻ, phải dựa vào những "cuộc điện thoại đến thiên đường" để tìm kiếm hơi ấm tình thân. Vậy nên, các bạn ạ, cuộc sống dù có bộn bề đến đâu, cũng chẳng nhẫn tâm cướp của chúng ta đôi ba phút rảnh rang, hãy nhấc điện thoại lên và gọi về nhà đi thôi, có thể chẳng cần nói gì cao sang, tình cảm, chỉ vài câu trần thuật kể về cuộc sống của bạn thôi, cũng đã khiến bố mẹ rất vui rồi.
Đừng bao giờ để yêu thương đến quá muộn, bạn nhé!
Giọng đọc: Hà Diễm
Thiết kế: Hương Giang
Sản xuất: Nhóm Blog Radio
Mời xem thêm chương trình: Về nhà đi con!
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.