Vu lan này con muốn về bên mẹ
2019-08-12 01:10
Tác giả: An Nhiên, Mộc Hiên , Tùng Nguyễn, Hỉ Nộ Ái Ố, Phan Hà Linh Giọng đọc: Titi
blogradio.vn - Ai cũng mong muốn được trở về nhà, cùng nhau ăn bữa cơm gia đình đầm ấm hay kể vài ba câu chuyện ngày xưa. Thế nhưng với những người con xa nhà, chỉ có thể lặng lẽ gọi điện về hỏi thăm, chúc mẹ vài ba câu rồi vội vàng quay đi để khỏi bật khóc. Bởi vì, tháng bảy về lại nhớ mẹ mùa Vu lan.
***
Lễ Vu Lan là ngày rằm tháng 7 hàng năm theo lịch âm, là một ngày có ý nghĩa rất quan trọng trong đời sống tâm linh của người Việt. Đây là ngày báo hiếu, nhắc nhở các thế hệ con cháu nhớ tới công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ, ông bà, tổ tiên cũng như những thế hệ người đi trước.
Trong ngày này, ai cũng mong muốn được trở về nhà, cùng nhau ăn bữa cơm gia đình đầm ấm hay kể vài ba câu chuyện ngày xưa. Thế nhưng với những người con xa nhà, chỉ có thể lặng lẽ gọi điện về hỏi thăm, chúc mẹ vài ba câu rồi vội vàng quay đi để khỏi bật khóc. Bởi vì, tháng bảy về lại nhớ mẹ mùa Vu lan.
Xin mời bạn cùng đến với bài thơ:
Tháng bảy về nhớ mẹ mùa Vu lan
Tháng bảy, mùa Vu lan về rồi Mẹ ạ!
Con nơi này xứ lạ một chiều mưa
Nghe đâu đây văng vẳng tiếng chuông chùa
Thoảng trong gió khói hương buồn trầm mặc
Mẹ đã đi về một miền xa khuất
Chín tầng mây cánh nhạn trắng vô hình
Ở nơi nào, Mẹ có nhớ con không?
Biết tìm đâu ra bóng hình của Mẹ
Con bơ vơ và lạc loài đến thế
Mấy chục tuổi đầu, vẫn thấy mình mồ côi
Con vẫn thầm gọi Mẹ đấy Mẹ ơi
Có những lúc, con một mình trên phố
Thấy dáng ai giống như là Mẹ đó
Con thảng thốt giật mình, dõi mắt nhìn theo
Kỷ vật của Mẹ là chiếc áo con treo
Là chiếc khăn nhung, là đôi dép nâu cũ kỹ
Nó vẫn ở bên con như những gì trân quý
Như Mẹ vẫn còn đây, con đang ở cạnh Người
Nhớ cái thời thơ bé còn ham chơi
Không thấu hết những lo toan của Mẹ
Chỉ vô tư những tiếng cười con trẻ
Mẹ gánh gồng nặng trĩu cả đôi vai
Cha mất sớm, Mẹ gánh một thành hai
Sớm khuya tảo tần, nuôi đàn con khôn lớn
Tóc Mẹ bạc dần, lưng Mẹ còng xuống
Đôi chân trần, bàn tay gầy guộc hơn
Mắt Mẹ trũng sâu vì phải thức bao đêm
Thương Mẹ nhiều, nên chúng con gắng học
Cả cuộc đời, Mẹ gánh bao khó nhọc
Con của Mẹ thành danh, là lúc Mẹ kiệt cùng
Cố chút hơi tàn, là nụ cười vẫn bao dung
Chưa trả hiếu, Mẹ đã về nơi chín suối
Chúng con đau, như trời giông bão nổi
Mất Mẹ rồi... con chết lặng một chiều mưa
Mỗi mùa Vu Lan về, hoa hồng trắng tiễn đưa
Con cài lên áo, mà khóc thầm lặng lẽ
Con nhớ Mẹ! Vẫn nhớ nhiều như thế
Bài thơ này là nước mắt, Mẹ ơi!
© Phan Hà Linh - blogradio.vn
Những dòng thơ của bạn tác giả Phan Hà Linh đã nói hộ nỗi lòng của người con khi đã mất mẹ. Nhiều người vẫn luôn quay cuồng trong cơm áo gạo tiền, trong công việc và vô vàn mối quan hệ mà quên mất rằng luôn có những ánh mắt chờ đợi của mẹ.
Về bên mẹ trong ngày lễ Vu Lan
Em có về ngày lễ Vu lan
Bên Cha, Mẹ, với bông hồng cài áo
Công sinh thành mong em hiếu thảo
Một tấm chân tình máu thịt Mẹ, Cha
Em lớn lên bằng tình yêu bao la
Từ khúc ruột, Mẹ dứt ra ngày ấy
Từ máu Cha trong em cuộn chảy
Từ giọt mồ hôi, từ giọt nước mắt cay
Anh về quê với dịp lễ Vu Lan này
Chẳng nhìn thấy bóng Cha mình đâu nữa
Dáng lưng còng, bên bếp hồng đỏ lửa
Mẹ vẫn tranh phần lo bữa tối cho anh
Đâu hở Mẹ, một mái đầu xanh?
Chỉ còn lại một mái đầu điểm bạc
Sợi khô héo, bay theo làn gió lạc
Da đồi mồi, vầng trán vẫn âu lo
Em ơi, em! Công Cha, biết lấy gì đo?
Núi Thái Sơn chắc vẫn còn nhỏ lắm
Nước biển Đông chẳng thể bằng nghĩa nặng
Vai Mẹ gánh gồng suốt năm tháng đã qua
Làm sao trả tuổi thanh xuân cho Mẹ
Lấy lại cuộc đời, sức trẻ của Cha
Vu Lan này về lại dưới mái nhà
Vui lòng Mẹ, yên lòng Cha, tròn chữ hiếu!
© Hỉ Nộ Ái Ố - blogradio.vn
Bạn thân mến, con người là tổng hòa của rất nhiều mối quan hệ, rất nhiều mâu thuẫn. Như những ngày còn bé, hẳn là chúng ta ai cũng mong muốn được lớn thật nhanh, được trưởng thành để rời xa sự quản lý, kiểm soát của ba mẹ. Thế nhưng khi đã lớn rồi, chúng ta mới hiểu được rằng trưởng thành không phải là khi tuổi chúng ta ngày một nhiều hơn mà là chúng ta đã đủ bản lĩnh để vượt qua khó khăn hay chưa. Thế nên với ba mẹ, con dù lớn đi chăng nữa vẫn luôn là đứa trẻ cần được bảo ban, chở che và chăm sóc.
Con mệt rồi muốn được về nhà thôi!
Mẹ ơi, con muốn về nhà...
Phố đông người đêm về con buồn lắm
Chớm tháng năm nắng rót vàng ươm mật
Nhớ võng đưa hoa khế rụng sau hè
Con mệt rồi, thèm về kể mẹ nghe
"Không đâu bằng nơi quê mình đẹp nhất!"
Chẳng lo toan những bon chen thường nhật
Bát canh chua lấm láp ấm chân tình
Con thấy sợ cuộc sống phải một mình
Nơi xứ người toàn những điều lạ lẫm
Ôi chỉ ước thời gian trôi thật chậm
Thèm ấu thơ chưa từng lớn bao giờ
© Tùng Nguyễn - blogradio.vn
Hôm qua, tôi tình cờ nghe được câu chuyện của cô bạn thân. Sau nhiều ngày gian nan đi tìm việc, cô bạn cũng chẳng thể tìm được một công việc như ý. Thế nhưng mỗi lần gọi điện về nhà, cô đều tỏ ra mình ổn, đều nói dối rằng đi làm rất tốt.
Muốn về bên nghe mẹ dạy con mạnh mẽ
Con thường buồn vì những điều vẩn vơ
Những nỗi nhớ lơ thơ cứ lết dài trên phố
Những bờ vai cũng chỉ là tạm bợ
Chả che chở được ngay cả hơi thở của con.
Có những ngày trên góc phố thân quen
Ngước nhìn ánh đèn mà lòng tự hỏi:
Phải chăng do con hèn quá đỗi
Nên cuộc tình đôi lần đạp vào tim con?
Có những khi con chỉ muốn nằm im
Nhớ những điều từ lâu trong dĩ vãng
Nhớ tay nắm tay lang thang trong chiều gió mát
Mà giờ đây độc hát khúc chia ly.
Bây giờ con đã quá mệt để đi
Muốn về bên mẹ nghe kể chuyện như hồi còn bé
Mẹ dạy con lớn rồi phải mạnh mẽ
Yếu đuối rồi ai che chở con ngoài mẹ
Nhưng cuộc đời đúng là chẳng khe khẽ như lời mẹ ru.
© An Nhiên - blogradio.vn
28 tuổi, trong khi bạn bè đã tay bồng tay bế với con con cái cái, đã có một cái gì đó gọi là sự nghiệp thì bản thân vẫn còn chênh vênh, vô định với ti tỉ những nỗi lo lắng.
28 tuổi, đôi khi chúng ta cho mình cái quyền trưởng thành mà không hề biết rằng bản thân yếu đuối đến nhường nào. Chỉ là giấu nhẹm hết những nỗi lo, nỗi buồn, nỗi đau vào sâu bên trong, rồi cố trưng bộ dạng rằng mình ổn mỗi lần ai đó hỏi. Thế nhưng có lẽ, chỉ khi sà vào lòng mẹ, cảm giác tủi thân mới khiến người ta nhận ra bản thân mình đã cố gồng đến mức nào.
Con muốn về bên mẹ, để tránh tất cả bão giông
Con mệt rồi, muốn dừng lại ngay thôi!
Giông gió ngoài kia, khiến con chẳng thể nào tiếp tục
Nên con chỉ muốn thiếp đi một lúc
Để được trở về thưở bên vòng tay mẹ trong mơ
Con muốn nghe lại giai điệu ầu ơ
Câu hát ru mà mẹ vẫn thường đưa con ngủ
Gia đình sum vầy, bữa cơm đoàn tụ
Vô tư con kể mẹ nghe tất tần tật mọi chuyện trên đời
Con muốn được về ngắm lại bầu trời trên cao
Xanh ngắt màu trong, những đàn cò trăng trắng
Dưới có cánh đồng, có đàn trâu ra về lẳng lặng
Mặt trời lặn dần trong ánh nắng hoàng hôn
Con muốn được về sau những bon chen
Những ghanh đua, mà chính con là người chịu mọi thua thiệt
Thành thị xa hoa, mạnh mẽ là điều cần thiết
Nhưng mẹ à! con phải can cường đến bao lâu?!
Con thương người, người làm con đau
Con yêu thật tâm, người lại đem ra đùa giỡn
Đối tốt với người, nhưng người không xem trọng
Mẹ à, chẳng còn lý do gì để duy trì mối quan hệ, đúng không?
Con muốn về bên mẹ, để tránh tất cả bão giông
Vì gia đình là nơi chốn trở về bình yên nhất
Chiếc mặt nạ con thường mang sẽ không còn tồn tại
Con sẽ lại trở về là con của những ngày xưa...
© Mộc Hiên - blogradio.vn
Giọng đọc: Titi
Thiết kế: Hương Giang
Sản xuất: Nhóm Blog Radio
Mời xem thêm chương trình:
Tựa lưng vào phố thị mỗi lần thấy chênh vênh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.